Sở Mặc có thể khẳng định, cho dù là đại tộc ở Thiên giới cũng khó mà đưa ra cái lượng một phần năm này. Tài liệu cho thiên phẩm Trúc Cơ không thể sánh với Ngũ hành đạo cơ, nhưng cũng là một con số vô cùng lớn.
Vậy mà lão nhân trước mắt này lại tự chuẩn bị cho hắn một phần. Tại sao chứ?
Sở Mặc cảm thấy mũi mình cay cay.
Giới Linh không trả lời Sở Mặc mà cảm thán:
- Ngũ hành đạo cơ sao… Ta đã từng gặp một thiên tài, thiên chi kiêu tử cũng từng xây Ngũ hành đạo cơ. Không ngờ lúc còn sống vẫn có thể thấy được người thứ hai làm vậy.
Sở Mặc kéo kéo khóe miệng, nhìn người toàn năng không gì không làm được trước mắt nói:
- Người cũng chỉ mới thấy một người xây Ngũ hành đạo cơ sao?
- Nói chính xác, đó không phải là người.
Con ngươi Giới Linh thâm thúy, đắm chìm vào hồi ức:
- Đó là một con…đại bàng.
Giới Linh thì thào:
- Cảnh tượng lúc con đại bàng đó xây xong Ngũ hành đạo cơ khiến người ta cả đời khó quên. Từ tận đáy nước, chỉ từ một con cá nhỏ lại hóa thân thành đại bàng, giương cánh bay vút lên trời cao.
- Nó…thành công?
- Thiên địa biến sắc, phong vân mù mịt. Cả vùng trời cao đều bị nó khuấy động. Chỉ là một sinh linh ở Trúc Cơ nhưng lại trở thành tâm điểm của toàn bộ trời đất. Trong mắt Sở Mặc lộ vẻ kinh dị, lại vô cùng chờ mong. Với cảnh giới và kiến thức hiện tại, Sở Mặc không cách nào tưởng tượng ra khung cảnh kia.
- Mạnh như vậy sao…lẽ nào không có ai vượt qua nó?
Sở Mặc không nhịn được hỏi.
- Vượt được sao?
Giới Linh nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Ngươi có biết bộ tộc Côn Bằng là bộ tộc hùng mạnh như thế nào không?
Sở Mặc lắc đầu. Hắn thậm chí còn chưa nghe đến tên chứ đừng nói là hiểu biết.
- Ha ha, chủng tộc này là chủng tộc chúa tể trong thiên địa.
Giới Linh liếc mắt nhìn Sở Mặc, nói đầy thâm ý:
- Thậm chí đã có ba người Chí Tôn.
- …
Sở Mặc thực sự rung động, không biết nên nói gì.
Mà Giới Linh cũng đang chìm trong hồi ức, cũng không lên tiếng. Một lúc lâu sau, Sở Mặc mới hỏi:
- Chủng tộc cường đại như vậy, lại có biết bao cường nhân kinh tài tuyệt diễm, tại sao giờ lại bặt vô âm tín chứ?
Trong con ngươi Giới Linh có chút phức tạp, chua sót cười:
- Bị diệt!
- Diệt?
Sở Mặc cảm nhận được sự bi thương mãnh liệt trong lời nói của Giới Linh. Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Mặc cảm thấy hắn và bộ tộc Côn Bằng này…hình như có chút liên hệ. Tuy nhiên cảm giác này quá nhỏ bé, ngay cả Sở Mặc cũng bỏ qua ngay sau đó.
- Đúng vậy, là bị diệt. Thịnh cực tất suy!
Chỉ có bốn chữ trong đạo Phật lại khái quát lịch sử tang thương.
Giới Linh lại nhìn Sở Mặc khẽ mỉm cười:
- Sự việc đã chìm vào quá khứ từ rất lâu rồi. Hiện tại, cũng chẳng mấy người còn nhớ được bộ tộc Côn Bằng, nhắc lại hay không cũng thế mà thôi
- Ta thật sự không nghĩ đến…huyết mạch của ngươi lại cường đại đến vậy, thiên phú cùng vận mệnh cũng quá tốt. Thương Khung Thần Giám, Hỗn Độn Hồng Lô, Thí Thiên…một nhóm thần khí nếu ở tay người khác chỉ phát huy được ba phần sức mạnh. Đến tay ngươi lại trọn vẹn cả mười phần. Số trời đã định rồi.
Sở Mặc cười hì hì, lại tự giễu lẩm bẩm.
- Thiên mệnh sở quy á?
Ha ha ha…
Giới Linh đột nhiên cười sang sảng, nói:
- Tài liệu cần cho Ngũ hành đạo cơ, ở Huyễn Thần giới vẫn có đủ, ít nhất là cho ngươi. Sở Mặc vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Giới Linh.
Nhưng sau đó, Giới Linh lại có chút tiếc hận nói:
- Chỉ tiếc, lúc này ta không có cách giúp ngươi có được toàn bộ.
Sở Mặc lẳng lặng nghe. Hắn cũng không tiếc nuối. Vì cho tới nay, hắn không có suy nghĩ sẽ dựa vào người khác.
Giới Linh nhìn Sở Mặc tán thưởng:
- Ngươi không thất vọng sao?
- Đâu có gì đáng để thất vọng chứ?
Dù có không gặp được người, một mình ta cũng vẫn bước đi trên con đường này. Đối với chuyện gì ta cũng muốn làm sao cho hoàn mỹ nhất.
- Được lắm, ngươi có khả năng làm được ở mức tốt nhất.
Sở Mặc cười lớn, lại bấm bấm tay. Một tin tức hiện lên trong đầu Sở Mặc.
Sở Mặc ngẩn người, cảm thấy đầu mình bỗng dưng có rất nhiều loại tri thức, còn có một số địa danh. Có nơi hắn biết, có nơi hắn không biết. Trong đó có một địa phương mà hắn đã rất quen thuộc. Đó là Huyễn Thần hồ. Ngũ hành chi thủy ở chỗ sâu nhất của Huyễn Thần hồ. Tin tức này khiến con ngươi của hắn lập tức phát sáng.
Sở Mặc cúi đầu thật sâu trước Giới Linh:
- Cảm tạ tiền bối đã cho ta những tin tức này.
Mặc dù Giới Linh không trực tiếp lấy mấy tài liệu đó đưa tới cho hắn, nhưng nhờ có những tin tức này, Sở Mặc cũng không cần đau khổ mầy mò, chỉ cần trực tiếp đến mấy địa điểm kia là được.
- Đừng cao hứng quá sớm.
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Những địa phương kia đều là những nơi nguy hiểm nhất. Cho dù là Đế Chủ cũng chưa chắc có thể an toàn trở ra. Mặc dù ngươi có vũ khí dũng mãnh như Thí Thiên, lại có Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô, nhưng ở mấy nơi đó, chúng không thể hoàn toàn bảo đảm an toàn cho ngươi. Nhưng ngươi có một lợi thế.
- Lợi thế nào ạ?
Giới Linh thản nhiên nói:
- Bất cứ kẻ nào khi tới mấy chỗ đó, cho dù là Đế Chủ cũng bị áp chế cảnh giới xuống Tiên Thiên
- Có kiểu địa phương như vậy sao?
Sở Mặc vừa sợ lại vừa ngạc nhiên.
Giới Linh nói:
- Những nơi thần kỳ thì sẽ có những quy luật thần kỳ. Ngay cả là ta cũng không thể can thiệp quy luật ở đó.
Sở Mặc gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Giống như Hoàng đế ở Nhân giới, dù là người đứng đầu của một quốc gia, chưởng quản ngàn dặm biên giới nhưng có một số nơi hung hiểm cũng không làm gì được. Nếu tùy tiện chạy tới có thể ngã xuống không biết chừng. Ở một mức độ nào đó, đế vương có khi còn chẳng bằng một võ nhân cường đại.
- Ngũ hành chi thủy và ngũ hành chi thổ đều ở nhân tầng. Ngũ hành chi mộc và chi hỏa ở địa tầng và ngũ hành chi kim ở thiên tầng.
- Nhưng ta không có cách nào đi vào địa tầng và thiên tầng.
Sở Mặc vò đầu.
Giới Linh nói:
- Không sao, ta có thể đưa ngươi đi
- Những người khác có biết những tin tức này không vậy?
Sở Mặc hỏi Giới Linh.
Giới Linh hơi nhíu mi, suy tư một lát nói:
- Cũng không nhiều người biết. Muốn xây Ngũ hành đạo cơ, từ lúc ở luyện cốt cảnh đã phải toàn thân luyện cốt, toàn thân luyện huyết. Số người biết chuyện này rất ít, người làm được lại càng hiếm. Hơn nữa, muốn xây Ngũ hành đạo cơ, phải có Tiên Thiên huyết mạch chống đỡ. Nên mới nói, khó khăn lớn nhất để xây Ngũ hành đạo cơ không phải tài liệu mà là điều kiện của chính bản thể.
Sở Mặc thầm nghĩ: lúc đầu ta luyện đại, toàn thân luyện cốt, lại toànthân luyện huyết. Có lẽ nào là ý trời sao?