Sau đó, Sở Mặc không kinh động những người khác, hắn âm thầm rời khỏi Phàn phủ, Tịch Nguyệt bên này cũng bắt đầu liên hệ với những người khác, bắt đầu thu dọn hành lý. Mặc dù rời khỏi tòa thành mà từ nhỏ đến lớn đều ở, trong lòng có chút không nỡ, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể bắt đầu một cuộc sống mới, trong lòng Tịch Nguyệt tràn đầy động lực.
Nàng là ai?
Nàng là thị nữ của Sở Mặc, Sở Mặc là ai?
Sở Mặc hiện giờ là Quốc vương Sở Quốc uy danh lẫy lừng khắp Thanh Long đại lục.
Cho dù hiện tại vị Sở Vương này là do Sở Yên đóng giả, nhưng ai cũng biết, Sở Vương thật sự chỉ có một người.
Đó chính là Sở Mặc. Thị nữ của Vua một nước thì không còn đơn giản là một thị nữ nữa.
Sở Mặc không quá để ý tới tâm tư của Tịch Nguyệt và đám nha hoàn, có những việc hắn không cần phải suy nghĩ cũng có thể hiểu được.
Đối với Sở Mặc mà nói, yêu cầu của hắn chỉ có một!
Chỉ cần là người theo hắn trung thành, không phản bội thì hắn nhất định sẽ không xử tệ. Nếu trong điều kiện còn có năng lực, vậy chắc chắn sẽ được trọng dụng.
Khi bóng dáng của Sở Mặc xuất hiện trong Hoàng Cung, chợt cómột cảm giác lạ lẫm, hắn dõi mắt trông về phía xa xăm của Hoàng Cung.
Tiếp theo, một thanh niên mặc áo đen từ hướng đó tiến lại, ánh mắt nhanh nhạy chằm chằm nhìn Sở Mặc:
Sở Mặc cười chế giễu nhìn người này, mặc dù không chắc chắnnhưng Sở Mặc đoán một loạt những việc trước đây Hoàng Thượng làm, nguyên do hẳn xuất phát từ người trước mặt hắn.
Nếu không thì dựa vào bản tính đa nghi nhưng cẩn thận của Hoàng Thượng, người sẽ không dám tự ý động thủ với gia gia của hắn.
- Không sai, ngươi rất khôn ngoan.
Ân Minh nhìn Sở Mặc:
- Hãy giao lại những kế thừa của Phiêu Diêu Cung trên người ngươi, ta có thể không truy cứu những việc xảy ra trước đây.
- Ngươi không truy cứu?
Sở Mặc bĩu môi, tỏ vẻ khó hiểu nhìn Ân Minh.
- Phải, thân là thần tử của Đại Hạ, ngươi dám khinh quân phạm thượng, đó là tội chết, ta có thể quyết định không truy cứu những sai lầm trước đây của ngươi.
Ân Minh thản nhiên nói.
- Ồ! Vậy ngươi nói xem, ta đã khinh quân phạm thượng thế nào?
Sở Mặc không nhịn được cười, tủm tỉm nhìn Ân Minh.
- Ngươi biến mất hai năm, lại để cho nữ nhân bên cạnh mạo danh thay thế, đóng giả ngươi, ngồi vào vị trí Sở Vương Đây chả phải làkhinh quân phạm thượng thì là gì?
Ân Minh lạnh lùng nói:
- Hay ngươi cho là ngươi làm Sở Vương thì có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Đại Hạ?
- Điều này liên quan gì tới ngươi?
Sở Mặc hỏi.
- Hiện giờ ta là quốc sư của Đại Hạ này.
Ân Minh nói.
- Đại Hạ chả phải đã trở thành thuộc địa của Phi Tiên?
Lẽ nàoThiên Kiếm môn các người cũng là môn phái thuộc hạ của Phi Tiên?
Sở Mặc tò mò nhìn Ân Minh.
Nhắc đến Phi Tiên, vẻ mặt Ân Minh liền trở nên khó chịu, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Việc này ngươi không đủ tư cách để hỏi.
- Ồ, vậy ngươi lấy tư cách gì mà đòi kế thừa Phiêu Diêu Cung của ta?
Điều này có quan hệ gì tới ngươi?
Sở Mặc hiếu kỳ nhìn Ân Minh.
- Vì ngươi khi quân phạm thượng. Giọng nói của Ân Minh dần toát ra sát khí mạnh mẽ.
- Ta hiểu rồi, nói cho cùng ngươi vẫn thấy hiện giờ ngươi lợi hại hơn ta, ta nên sợ hãi ngươi phải không?
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Đúng vậy thì sao?
Thấy Sở Mặc có vẻ sắp trở mặt, Ân Minh cười nhạt:
- Đừng tưởng không dám làm gì Sở Quốc của ngươi, Tinh Tuyết công chủ có bảo vệ ngươi thế nào, nàng rốt cuộc vẫn là con gái của Hoàng Thượng, là công chúa của Đại Hạ! - Nói cứ như ngươi có gan để Đại Hạ đánh Sở Quốc ấy nhỉ.
Sở Mặc cười một cách khinh thường.
Lúc này, động tĩnh ở đây cũng truyền đến tai Hoàng Thượng.
Nghe nói Sở Mặc biến mất suốt hai năm đã xuất hiện lại, phản ứng đầu tiên của Hoàng Thượng là muốn trốn ngay đi, người không muốn gặp Sở Mặc, vì hổ thẹn trong lòng.
Hơn nữa ngay lúc vừa rồi, Tam Hoàng Tử Hạ Hào còn khuyên người tấn công Sở Quốc
- Phụ Hoàng, điều này không liên quan gì tới ân oán cá nhân, người không thể ngồi nhìn Sở Quốc ngày càng hùng mạnh được.
- Hiện nay Sở Quốc và Vương Đình thảo nguyên đã gắn bó khăng khít, thế lực hai bên gộp lại không thể xem thường được, ắt sẽ có một ngày, bọn họ sẽ còn đáng sợ hơn cả Đại Tề, càng khó đối phó, sẽ trở thành tâm phúc đại họa thực sự!
- Như vậy, chẳng thà sớm tiêu diệt bọn họ!
- Tinh Tuyết bên đó?
Sợ gì chứ?
Phi Tiên là thế lực siêu nhiên bên ngoài, bọn họ sẽ không bận tâm ân oán nhân gian đâu
- Phụ Hoàng, động thủ đi, hài nhi chủ động đi giết giặc, thân chinh lĩnh ấn soái
Hạ Hào khuyên hết lời, Hoàng Thượng cũng có chút lưỡng lự.
Trong lòng Hoàng Thượng hiểu rõ, Đại Tề đầu hàng, có thể nói là liên quan trực tiếp nhất với Sở Mặc.
Nếu không có Sở Mặc, hiện tại cả Đại Hạ e là vẫn đang chiến hỏa liên miên, chứ đừng nói là mở rộng lãnh thổ.
Muốn động vào Sở Mặc, người nhất định phải cân nhắc tới cảm giáccủa tất cả quân dân Đại Hạ.
Đừng tưởng Sở Mặc tách ra, trở thành Sở Vương rồi thì thôi, danh vọng của hắn ở trong lòng quân dân Đại Hạ... vẫn luôn cao vời vợi như trước!
Nếu không có một lý do và cái cớ hay ho, tùy tiện tấn công Sở Quốc, e là sự phản đối trong nước sẽ hình thành áp lực to lớn.
Nhưng những điều này Hạ Hào đều không để tâm.
Hạ Hào sau khi loại bỏ được Phàn Vô Địch, tay nắm binh quyền, đưa theo đại quân, cưỡng ép quân đoàn thợ mỏ về dưới chướng mình, giờ sức của hắn mạnh như vũ bão.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Hạ Hào đương nhiên sẽ trở thành người thắng duy nhất, trực tiếp được đề bạt thành phó soái của quân đội, thực sự trở hành nhân vật quyền lực thứ hai ở Đại Hạ.
Hơn nữa, Hạ hào lúc này đã nắm toàn bộ binh quyền, nắm trong tay mình... Phương Minh Thông bên đó sớm đã triệt để đưa ra dự định rút lui.
Giao tình giữa Phàn Vô Địch và Phương Minh Thông mặc dù không quá sâu đậm, nhưng so ra vẫn sâu hơn cảm tình hắn dành cho HoàngThượng. Nhưng sau việc Hoàng Thượng muốn xử lý Phàn Vô Địch, Phương Minh Thông đã hoàn toàn nản lòng.