Thí Thiên Đao

Chương 558: Kẻ tham ăn



- Cứ chờ ta giải quyết con khỉ đột này rồi sẽ tính sổ với các ngươi. Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!

Mặc dù vẫn bị áp chế cảnh giới xuống Tiên Thiên nhưng Lạc Anh lại thấy tự tin hơn vì y vừa đột phá cảnh giới trong tình huống éo le như thế này. Y nghĩ đây là điềm lành, chứng minh rằng số y còn chưa tận.

Con cự thú đầu hổ đuôi rắn lại một lần nữa chui ra từ cái tiểu đỉnh, vừa thành hình vừa liên tục tấn công khỉ đột khổng lồ. Hiển nhiên con quái thú này cũng thuộc loại thù dai.

Vụt!

Con khỉ đột trắng khổng lồ không do dự tát một phát vào con cự thúcòn chưa thành hình.

Lúc này, trong tiểu đỉnh chợt tràn ra một luồng gió vô hình, ngăn trở đòn công kích của khỉ đột, rồi bay vụt ra xa hơn mấy trăm dặm.

Khỉ đột gầm lên giận dữ, tiến lên vài bước, dùng bàn tay to lớn của nó đập thêm một phát vào tiểu đỉnh.

Con quái thú chui ra từ tiểu đỉnh đã ngưng kết xong, gào lên hung dữ, không chút sợ hãi nhào về phía khỉ đột.

Chỉ nháy mắt hai con đã xông vào đánh nhau. Vừa đánh vừa gào rúầm ĩ.

Lạc Anh tạm thời không chạy nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi liên tục cho thiên tinh thạch cực phẩm vào trong tiểu đỉnh.

Lúc trước y nghĩ chỉ cần dùng một viên thiên tinh thạch cực phẩm là quá đủ để đối phó Sở Mặc.

Không ngờ gặp phải mãnh thú hung dữ như vậy, muốn tiết kiệm cũng không được. Lúc này, Lạc Anh muốn giết khỉ đột trắng bằng mọi giá, sau đó sẽ đi tìm Sở Mặc và Đổng Ngữ tính sổ hỉ có điều Lạc Anh đã đánh giá thấp con khỉ trắng này. Sau một nén nhang, y đã tiêu hao ba viên thiên tinh thạch, nhưng hai bên vẫn ở thế giằng co, không có dấu hiệu chấm dứt cuộc chiến.

Khỉ đột trắng cực kỳ hung hãn, dù cảnh giới chỉ là Nguyên Anh, nhưng sức chiến đấu đã gần đến luyện thần rồi.

Con quái thú đầu rồng đuôi rắn có thiên tinh thạch trợ sức, cũng ở Nguyên Anh, nếu dốc toàn lực đánh một kích thì cũng đạt đến luyện thần nhưng vẫn khó mà ngăn được cánh tay của khỉ đột.

Tuy nhiên, nếu Lạc Anh có thể liên tục cung cấp thiên tinh thạch cựcphẩm thì sớm muộn gì quái thú đầu hổ đuôi rắn cũng có thể dây dưa khiến khỉ đột bị suy kiệt sức lực mà chết.

Nhưng Lạc Anh không rõ rốt cuộc phải cần tiêu hao đến mức nào mới có thể đạt được mục đích. Y hơi hối hận vì lúc trước không đi cùng anh trai mình.

Lúc trước bọn họ thỏa thuận với nhau sẽ giúp nhau canh gác nhưng mỗi người đều có lòng riêng, sau khi tách ra đều đi rất xa. Lạc Ninh thì đi gần chỗ Tần Thi còn Lạc Anh thì muốn đi gần Đổng Ngữ.

Hiện tại bên này đại chiến, thanh âm vang dội. Kể cả chỉ ở cảnh giớiTiên Thiên, chỉ cần trong phạm vi khoảng ngàn dặm cũng có thể nghe thấy nhưng lúc này lại chẳng có ai, chứng tỏ mấy người kia đi rất xa rồi.

Mặc dù là con trai trưởng của đại tộc nhưng trên người của Lạc Anh cũng không có nhiều thiên tinh thạch cực phẩm. Tất cả chỉ có khoảng ba mươi năm mươi khối. Nếu cứ tiêu hao như vậy thì rất nhanh sẽ hết sạch. Tiêu hao càng nhiều, Lạc Anh càng nôn nóng, nhưng y lại chẳng thể làm gì.

Còn Đổng Ngữ thì mang Sở Mặc chạy như điên, không dám dừng lại. Tiếng đánh nhau phía sau càng lúc càng xa. Chạy đến tận lúc bình minh lên, trời dần sáng, Đổng Ngữ mới dừng bước. Cả người nàng ướtđẫm, đờ đờ đẫn đẫn, vô cùng mệt mỏi.

Nàng nhìn Sở Mặc, thấy hắn đang ngủ ngon lành. Lúc chạy, Đổng Ngữ đã cho Sở Mặc nuốt một lượng lớn đan dược, áp chế thương thế của Sở Mặc. Đổng Ngữ chạy rất nhanh, nhưng cũng rất chú ý không ảnh hưởng nhiều đến Sở Mặc.

Vì thế mà Sở Mặc ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

- Đúng là đồ con heo.

Đổng Ngữ nhẹ nhàng đặt Sở Mặc trên cỏ, hai cánh tay đã tê rần. Đúng lúc này, Sở Mặc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Đổng Ngữ liền mỉm cười nói:

- Ngươi lại cứu ta thêm một lần rồi…

Đổng Ngữ trừng mắt nhìn Sở Mặc, muốn mắng hắn vài câu nhưng lại thôi vì nghĩ nếu không vì nàng, Lạc Anh cũng không điên tiết nhắm vào Sở Mặc như thế.

- Ngươi lo mà dưỡng thương đi.

Đổng Ngữ tức giận nói. Sau đó, nàng bắt đầu lấy đồ từ trong nhẫn trữ vật của mình ra. Một cái lều vải lớn đủ cho năm sáu người, bàn, ghế dựa, giường, đệm, nồi niêu, bát đũa thìa đầy đủ…

Sở Mặc nằm tựa vào tảng đá, trợn mắt ngạc nhiên nhìn Đổng Ngữ như đang chuyển nhà. Đổng tiểu thư lấy hết cái này đến cái khác, hắn nhìn mà bối rối.

- Trong nhẫn trữ vật của ngươi…toàn đựng mấy đồ này à?

Đến khi nhìn thấy Đổng Ngữ lấy ra một cái bàn trang điểm, Sở Mặc đơ hẳn luôn. Hắn phát hiện, hắn hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của cái vị thiên chi kiêu nữ này.

Mặc dù không gian trữ vật rất lớn, Sở Mặc cũng không bao giờ để mấy đồ vô bổ như thế này vào. Hơn nữa, cái bàn trang điểm kia là cái quái gì chứ? Đây là đồ tùy thân sao?

Tiếp đến Sở Mặc nhìn một đống dụng cụ nhà bếp tinh xảo trước mặt, khóe miệng co giật, nhìn Đổng Ngữ đang thảnh thơi hỏi:

- Ngươi tính an cư tại đây luôn à?

- Ngươi bị thương nặng như vậy, nếu không tu dưỡng trong mộtthời gian thì sao có thể khỏi hẳn được. Ta muốn chăm sóc cho ngươi.

Đổng Ngữ coi chuyện này rất bình thường.

Sở Mặc hơi trầm mặc, hỏi:

- Tại sao ngươi đối xử với ta tốt thế?

- Tỷ tỷ đã nói tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi mà.

Đổng Ngữ cười hì hì nhìn Sở Mặc, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.

Sở Mặc khẽ cau mày, nghĩ đến một chuyện liền trầm giọng hỏi:

- Ngươi trực tiếp trở mặt với Lạc Anh. Như vậy người nhà của ngươi có…- Nói chuyện này làm gì?

Đổng Ngữ ngắt lời, ngạo nghễ nói với Sở Mặc:

- Địa vị của tỷ tỷ trong nhà rất cao, ngươi không phải lo.

- Ngươi nói thật chứ?

Sở Mặc hỏi.

- Thế ngươi nghĩ thế nào?

Đổng Ngữ cười lạnh.

- Không lẽ ngươi nghĩ tất cả nữ tử đều sẽ bị các gia tộc coi là công cụ để lấy quan hệ thông gia á

- …

Sở Mặc đen mặt, không nghĩ vị tiểu thư này lại nói toạc ra như vậy.

Hắn trầm mặc khiến Đổng Ngữ hơi tức. Nàng tạm dừng dọn đồ làm bếp, ngồi trên ghế ngơ ngác một lúc rồi mới nhìn Sở Mặc, cười rất tự nhiên:

- Này này…

- Ừm.

- Chúng ta có thể nói chuyện khác được không

- Được.

Sở Mặc đáp rất dứt khoát. Hắn nhìn thấy sâu trong ánh mắt của Đổng Ngữ có một chút yếu đuối.

Mấy ngày rồi cũng không thấy Lạc Anh tìm đến. Hai người ở lại thảo nguyên, phía sau còn có mấy dãy núi.

Đổng Ngữ dùng hành động thực tế chứng minh, nàng là một kẻ tham ăn đúng nghĩa. Từ lúc chạy thoát đến giờ, chưa bao giờ Sở Mặc thấy Đổng Ngữ tu luyện. Mỗi sáng thức dậy, chuyện đầu tiên nàng làm là nấu cơm. Sở Mặc kinh ngạc phát hiện, thiếu nữ xinh đẹp thiên tài tuyệt thế này tay nghề nấu ăn rất khá. Đầu bếp của Thao Thiết lầu mà gặp nàng thì chỉ có thể về hưu sớm thôi.