Hai đầu gối của Hoàng Họa khẽ khuỵa, muốn quỳ xuống với Sở Mặc.
- Không cần như vậy.
Sở Mặc đưa tay giữ chặt Hoàng Họa, lại đột nhiên phát hiện nước mắt của cô nương này đã rơi xuống.
Sở Mặc ấn Hoàng Họa ở trên một cái ghế, sau đó nói:
- Mặc kệ là phát sinh cái gì, chung quy đã qua rồi.
- Ta không biết thân thế của mình.
Hoàng Họa yên lặng chảy nước mắt, bỗng nhiên mở miệng, nhẹ giọng nói ra:
- Nhưng ta khẳng định mình không thuộc thế giới này.
Sở Mặc ngẩn ra.
Hoàng Họa nói tiếp:
- Ta được sinh ra ở Quy Khư.
Sở Mặc lập tức cả kinh, có chút khó tin nhìn Hoàng Họa.
Đại Công Kê đã từng nói, Quy Khư là từ Thiên giới rơi xuống, đây chẳng phải là nói Hoàng Họa vốn là sinh linh thiên giới sao?
Đó là cái gì? Thiên thú?
Trò đùa này có phải là hơi quá không?
- Ta không biết ta là chủng tộc gì, nhưng khẳng định không phải khuyển tộc…
Sắc mặt Hoàng Họa trở nên hồng, chủ động giải thích:
- Ta sống ở Quy Khư một thời gian dài, sau đó có một ngày ta leo ra từ bên trong, gặp dưỡng mẫu của ta, ân, là một bạch xà tu luyện mấy ngàn năm.
Vẻ mặt Hoàng Họa trở nên nhu hòa rất nhiều:
- Nàng lúc ấy hẳn là muốn ăn ta, khi đó ta rất yếu, căn bản không có năng lực chống cự. Nhưng cuối cùng nàng lại không ăn ta, ngược lại còn đem ta về chủng tộc của mình bắt đầu nuôi nấng ta. Ta nhận thức nàng là mẹ, kêu nàng là mẫu thân, dưới sự bồi dưỡng của nàng mà chậm rãi lớn lên. Mãi tới một ngày chúng ta gặp Tình ma…
Chuyện sau đó cũng giống với những người bất hạnh, bạch xà kia bị Tình ma bắt đi, sau đó chà đạp tới chết.
Hoàng Họa tuổi nhỏ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng qua là khi đó Tình ma cũng không phải cái dạng này.
Khí tức trên thân cũng hoàn toàn khác.
Hoàng Họa chỉ nhớ kỹ Tình ma đã từng dương dương tự đắc nói qua một chuyện, chính là từng có một thiên tài trẻ tuổi bị hắn luyện chín chín tám mươi mốt ngày, trực tiếp luyện thành cặn bã.
- Cho nên hôm nay hắn lại lần nữa nhắc tới chuyện kia, ta lập tức nhận ra hắn.
Hoàng Họa nói:
- Năm đó nếu như không có dưỡng mẫu, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi.
- Không nên bi thương, mối thù của ngươi đã được báo!
Hoàng Họa gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện đột nhiên thấy Sở Mặc biến sắc, sau đó Hoàng Họa cũng cảm giác được có người đang ở cạnh.
Ầm!
Cửa trực tiếp bị đụng vỡ, Đại Công Kê cả người đẫm máu hiện ra trước mặt hai người.
Nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó cạch một tiếng té trên mặt đất.
- Đại Công Kê!
Sở Mặc cùng Hoàng Họa nháy mắt liền khẩn trương.
Lúc đó mấy đạo thân ảnh trực tiếp vọt tới nhà Sở Mặc, sau đó lại có rất nhiều người từ đăng xa xông lại, bao bọc vây quanh toàn bộ sân nhà Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn cũng không thèm nhìn đám người bên ngoài kia, trực tiếp lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào miệng Đại Công Kê, sau đó lại kiểm tra một lần, phát hiện tuy rằng thương thế của Đại Công Kê rất nặng nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Sở dĩ ngất đi chủ yếu là bởi vì mất sức.
Tuy rằng chiến lực của Đại Công Kê không đặc biệt hùng mạnh, nhưng tốc độ của nó lại độc bộ thiên hạ, ngay cả Sở Mặc cũng không đuổi kịp hắn. Hiện giờ lại tổn thương nặng như vậy, hiển nhiên là bị người khác tính kế, gắng gượng trốn tới đây.
- Giao con gà kia ra đây.
Một thanh âm trầm thấp vang lên ở bên ngoài.
Lúc này Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương đã nằm ngủ đều bị kinh động mà tiến ra xem xét.
- Tại sao là các người?
Bên ngoài truyền tới thanh âm kinh ngạc của Diệu Nhất Nương:
- Các ngươi đây là ý gì?
- Không có ý gì, giao con gà kia ra đây.
Thanh âm trầm thấp kia lại vang lên.
Lúc này Sở Mặc đã ôm Đại Công Kê tới trên giường, sau đó mới chậm rãi đi ra.
Ánh mắt của hắn đầu tiên là rơi trên khuôn mặt người có thanh âm trầm thấp kia, người này hắn cũng biết.
Là một vị trưởng lão Cô Thành, chỉ gặp mặt một lần vào ngày đầu tiên trên bến tàu, sau đó ngay cả nghi thức khai mạc đại hội Tông Môn, trưởng lão này cũng không lộ diện.
Trưởng lão của Cô Thành thấy Sở Mặc, trong con ngươi hiện lên chút kiêng kị, hiển nhiên chuyện xảy ra hôm qua hắn có thể là đã biết. Người có thể giết chết cường nhân Tiên Thiên thành danh mấy trăm năm, nói không kiêng kị là nói dối.
Nhưng trong mắt người trưởng lão lại có vẻ kiên quyết nhiều hơn.
- Giao con gà kia ra đây.
Hắn lạnh lùng nói.
- Cút!
Sở Mặc một câu vô nghĩa cũng không muốn nói, trực tiếp ném cho đối phương một chữ.
Sở Mặc hiểu rất rõ về Đại Công Kê, con gà này tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ làm một ít chuyện tình bẩn thỉu, nhưng sẽ không thật sự làm chuyện ác lớn lao gì. Bởi vì lá gan của Đại Công Kê không lớn, hoặc cũng bởi vì hắn có lương tâm.
Bởi vậy Sở Mặc tín nhiệm Đại Công Kê.
- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Trưởng lão của Cô Thành còn chưa lên tiếng, một thanh niên hơn ba mươi tuổi bên cạnh hắn đã nóng nảy chỉ vào Sở Mặc mắng:
- Đừng tưởng rằng ngươi giết một lão quỷ thành danh mấy trăm năm là có thể khoe khoang, lão già kia chỉ là một cao thủ dùng độc. Trùng hợp ngươi có bản lĩnh giải độc…
Ba~!
Một tiếng giòn vang trực tiếp cắt đứt lời nói của thanh niên này.
Tất cả mọi người chỉ thấy thân hình của Sở Mặc chợt lóe, sau đó thanh niên nói chuyện kia liền bị một bạt tai.
Trưởng lão Cô Thành thật ra là nhìn thấy động tác của Sở Mặc, nhưng căn bản không thể ngăn cản kịp.
Bởi vì tốc độ của Sở Mặc thật sự quá là nhanh!
- Ngươi xem, ta không chỉ có bản lĩnh giải độc, ta còn có thể giết ngươi.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Thanh niên này khẽ ngẩn ra, cái tay bụm mặt theo bản năng sờ sờ cổ họng của mình.
Tiếp theo…. Máu tưới từ kẽ hở ngón tay hắn chảy ra. Thanh niên này trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn Sở Mặc, ánh mắt lộ ra thần sắc không dám tin, miệng há ra dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể nói được gì, thân hình mềm nhũn trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đã chết!
Toàn bộ mọi người có mặt đều ngây ra như phỗng!
Ai cũng không nghĩ tới Sở Mặc lại ra tay linh hoạt, sắc bén như thế, lại càng không nghĩ tới Sở Mặc thật sự dám giết người.
Giết…chính là đệ tử Cô Thành, một trong bốn đại phái.
- Ngươi… ngươi giết hắn?
Ngay cả trưởng lão Cô Thành trong mắt cũng lộ ra thần sắc không thể tin nổi, hoàn toàn không thể ngờ Sở Mặc dám giết người.