Những tin tức kia tuy rằng không nhiều lắm, hơn nữa chỉ vài ba câu, nhưng cũng không gây trở ngại tới việc nắm chút ít thông tin về thượng giới của người Cô Thành.
Tuy nhiên cuối cùng Sở Mặc vẫn không hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn sợ!
Càng tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì sự kính sợ với thượng giới liền càng mãnh liệt.
Hắn sợ sư phụ của thiếu niên sẽ lưu lại cho hắn một chút quân bài chưa lật, một khi ra tay hai bên sẽ kết thù, đến lúc đó muốn hòa giải cũng rất khó.
Cho nên tới bây giờ toàn bộ Cô Thành đều không có bất kỳ động tác nào, nhưng không nghĩ tới chuyện nên phát sinh vẫn không cách nào tránh khỏi.
Cô Thành bên này đúng là vẫn còn phải đối mặt với thiếu niên này.
Quả nhiên, thời gian gần mấy năm, thiếu niên thế tục bình thường ngày xưa liền trưởng thành theo chân bọn họ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Hơn nữa nhìn một thân khí thế kia thậm chí sợ là đã tiếp cận tới Tiên Thiên đỉnh cao!
Có sư phụ… tới từ thượng giới, lại đạt tới cuộc sống cảnh giới đỉnh cao nhất, đối thủ như hắn, ngay cả Sở Hàn hắn cũng không nguyện ý kết thù.
- Người trẻ tuổi, ngươi không biết là ngươi có chút quá đáng sao?
Trong lòng Sở Hàn tức giận, nhưng cũng không mất phong độ.
Hắn là chưởng môn của Cô Thành, cho dù là gắng gượng hắn cũng không thể lộ ra một mặt yếu đuối để người trong thiên hạ xem thường Cô Thành.
Tuy nhiên những lời này của hắn trong mắt nhiều người trên thực tế là đồng nghĩa với rụt rè.
- Bọn họ muốn giết bằng hữu của ta.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Người của các người cũng nói muốn cùng ta không chết không ngừng.
Sở Mặc cau mày nhìn thoáng qua mười lăm thi thể trên mặt đất, cau mày suy tư gì đó.
Kỳ thật truyền thuyết trên Trung Thần Đảo không trọng yếu bằng Quy Khư trong suy nghĩ của hắn!
Sở Hàn vừa tự hỏi, lòng người của Cô Thành bên cạnh Tần Hiểu liền có chút nguội lạnh.
Loại tình huống lúc này còn suy tính cái rắm? Trực tiếp đấu võ là được!
Nhất kiếm Cô Thành, Thiên Ngoại Phi Tiên, thân là môn phái cường đại nhất trong nhân thế, cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh, chưa từng bị người ức hiếp như thế? Nếu hôm nay không thể xuất ra khẩu khí, về sau thanh danh của Cô Thành khẳng định sẽ bị hủy hoại!
Giang hô vô tình, nó không cần biết người có nguyên nhân gì, lại càng không biết đối thủ của ngươi là ai.
Chỉ là người thất bại.
Chỉ đơn giản như vậy!
Suy nghĩ đầu tiên của đại nhân vật và bề trên vĩnh viễn là được mất chứ không phải mặt mũi.
Sở Mặc tự nhiên cũng nhìn ra rối rắm của Sở Hàn, trong lòng cũng trở nên lo lắng.
Tuy rằng hắn hoàn toàn không sợ những người Cô Thành này, thậm chí có thể trực tiếp nghiền ép bọn họ, nhưng có một số việc cũng không nên làm quá tuyệt tình.
Nếu tinh nhuệ của Cô Thành xuất ra hết…. một mình hắn thật sự không dám nói có thể trấn áp người ta.
Ban đầu tuy rằng Sở Mặc nói vô cùng hùng hồn, kỳ thật trong lòng ít nhiều cũng có chút không yên.
Mọt khi thế lực cấp bậc này không để ý mặt mũi, một loạt tiến lên, hắn ngoại trừ kéo Đồng Ngữ và Tần Thi tới, có lẽ còn có lực đánh một trận, nói cách khác cũng chỉ còn lại một lựa chọn là chạy trốn.
Ở Nhân giới, tuy rằng hắn đủ hùng mạnh, nhưng cũng phải tất cả mọi người là cá nhỏ.
- Chuyện này.
Sở Hàn nhíu mày nửa ngày mới mở hai mắt ra nhìn Sở Mặc.
- Hay là nói chuyện chứ?
Sở Mặc không đợi Sở Hàn nói xong liền trực tiếp nói một câu.
Trên thực tế hai người hẳn là cùng mở miệng.
- Nói chuyện đi.
Sở Mặc ngoài dự liệu của mọi người gật gật đầu.
- Chưởng môn!
Tàn Hiểu vốn tưởng rằng chưởng môn tới đây có thể bẽ gãy nghiền nát tên tiểu súc sinh chết tiệt này lập tức rớt mộng, cả người cũng không bình thường, vẻ mặt bi phẫn nhìn Sở Hàn.
- Lui ra.
Đối mặt với Sở Mặc là một loại tâm tính, nhưng đối mặt với người khác, khí tức trên người Sở Hàn đủ để khiến người khác run rẩy.
Sở Mặc thấy thế khẽ cười cười, vươn một bàn tay nói:
- Mời vào trong.
Sở Hàn gật gật đầu, nói với Tần Hiểu:
- Cốc Vũ, nâng bọn họ dậy, băng cột đầu Cô Thành, hậu táng đi.
Từ đầu tới cuối trên mặt vị chưởng môn của Cô Thành đều không toát ra bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào.
Trong phòng.
- Cách làm của ngươi thật khó cho ta.
Sở Hàn nhìn Sở Mặc
- Ta cũng họ Sở, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không muốn phải làm thân với ngươi, nhưng ta nghĩ nên để ngươi biết trong lòng của ta cho tới bây giờ không nghĩ sẽ đối địch với ngươi.
Sở Mặc nhíu lông mày, có chút ngoài ý muốn, theo hắn nếu đối phương chỉ trích hắn giết ngươi còn gọi là bình thường, nhưng lời nói này là có ý gì? Là chịu thua sao?
Sở Mặc không cảm thấy mình có lực uy hiếp lớn như vậy, mặc dù hắn cũng tuôn ra khí tức Tiên Thiên, nhưng số lượng cao thủ Tiên Thiên bên trong môn phái của ngươi ta tuyệt đối nhiều hơn so với tưởng tượng của mình, không thể nào yếu thế với mình được.
Cho nên Sở Mặc lẳng lặng nghe, không xen mồm vào.
- Nói thật, lúc này là tứ đại phái chúng ta không nói lý. Đối với ngươi cũng thật là có chút không công bằng.
Sở Hàn chân thành nhìn Sở Mặc, nói tiếp:
- Bởi vì chuyện chúng ta biết nhiều hơn rất nhiều so với những người trong giang hồ.
Nói xong hắn dừng lại một chút, nhìn Sở Mặc chậm rãi nói:
- Đều nói hiện giờ phi thăng càng ngày càng khó, kỳ thật cái này không chỉ là phương thức tu luyện trong những môn phái kia xảy ra vấn đề.
Sở Mặc khẽ nhíu mày, hắn cũng có cùng nhận thức…. với lời nói của Sở Hàn.
Nhân giới, đủ thiên tài!
Tỷ như Phạm Lý Tử, tuy rằng Sở Mặc rất chán ghét tiểu tử thối tha âm hiểm kia, nhưng không thể không thừa nhận, tới một mức độ nào đó mà nói, thiên phú của Phạm Lý Tử cũng không kém hơn so với nhiều người hắn gặp được ở trong Huyễn Thần Giới.
Nhưng vì sao người luyện võ của thế giới này phi thăng Linh giới càng ngày càng khó?
Sở Hàn nói tiếp:
- Còn có một nguyên nhân vô cùng trọng yếu, kỳ thật là có liên quan với Quy Khư.
- Hả?
Vẻ mặt Sở Mặc không hiểu nhìn Sở Hàn, không rõ hắn vì sao lại nói như vậy.
Sở Hàn nói:
- Ngươi nên biết, Quy Khư…. Cũng không thuộc về Nhân Giới, nó là từ Thượng giới rơi xuống.
Đối với chuyện này hơn xa với trong tưởng tượng của Sở Mặc, tuy nhiên hắn cũng không phản bác gì, vẫn lẳng lặng nghe Sở Hàn nói.
- Thời điểm lúc đầu toàn bộ cường nhân cao cấp Nhân Giới chúng ta đều vô cùng hưng phấn, cảm thấy đây là cơ duyên thuộc về Nhân giới chúng ta.