Thí Thiên Đao

Chương 636: Phái Tây Hải xấu hổ



Sở Mặc quay sang ôm quyền với Nhất Kiếm và Phi Tiên nói:

- Đa tạ chư vị tiền bối lúc nãy đã trượng nghĩa ra tay cứu giúp huynh đệ tỷ muội của ta. Ân tình này Sở Mặc sẽ khắc cốt ghi tâm.

Hoa Tam Nương cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc, vẻ mặt vui mừng, đĩnh đạc nói:

- Không có gì, về sau nhớ đối tốt với nha đầu của chúng ta.

Hoa Tiểu Nha có hơi tùy tiện nhưng cũng không khỏi xấu hổ trước lời của Hoa Tam Nương, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn mẹ mình:

- Mẹ, người nói cái gì đó. Hạ Phong không nói gì, cố ý ra vẻ không nghe thấy những lời vừa rồi, lại cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc, hơi tiếc nuối một chút. Người thiếu niên này mà làm con rể của mình cũng được lắm chứ.

Những người khác không dám nói gì, chỉ có một số ít người thuộc phái Nhất Kiếm còn có vẻ bình thường. Bọn họ đã quá rõ tình tình của Hoa Tam Nương rồi. Nhưng người bên Phi Tiên có chút không vui.

Mặc dù tứ đại phái có tiếng liên quan chặt chẽ, như chim liền cánh như cây liền cành. Giữa các bên cũng thường có quan hệ thông gia nhưng vẫn có phân biệt. Ví dụ, Nhất Kiếm và Phi Tiên quan hệ gần gũi hơn, Cô Thành và Thiên Ngoại cũng thân quen hơn. Mặc dù có thân thiết hơn nhưng ngữ khí của Hoa Tam Nương khiến mấy người Phi Tiên thấy khó chịu. Dựa vào cái gì Sở Mặc phải đối tốt với nha đầu nhà ngươi chứ? Ngươi muốn gả con gái cho hắn sao? Nhất Nương của chúng ta còn chưa nói gì đâu nhé. Mấy suy nghĩ này mọi người đều giữ trong lòng chứ không nói ra.

Sở Mặc chỉ có thể cười gượng:

- Ta và Hoa tiểu thư là bằng hữu. Về sau Hoa tiểu thư có chuyện cứ nói, ta nhất định không từ chối.

- Ngươi nói vậy là coi chúng ta như người xa lạ rồi, về sau phải là người một nhà mới phải. Hoa Tam Nương dường như không cảm nhận được không khí bất thường, vẫn tiếp tục nói suy nghĩ của mình.

- Khụ khụ…

Hạ Phong nhìn mặt nữ nhi đã đỏ bừng, không nhịn được ho khen hai tiếng.

- Ha ha…

Sở Mặc không biết nói gì, chỉ cười cho phải phép.

Hoa Tiểu Nha lại càng không chịu được nữa, giận dữ kêu:

- Hoa Tam Nương! Nha đầu cáu đến nỗi không buồn gọi mẹ nữa rồi.

- Ơ cái nha đầu này, mẹ của ngươi đang nói chuyện đó.

Hoa Tam Nương xem như không có việc gì, trừng mắt nhìn Hoa Tiểu Nha, trong lòng lại mắng to: đúng là nha đầu không biết tốt xấu. Ngươi không thấy thanh niên này chẳng khác nào một miếng thịt thơm ngon hay sao. Bây giờ không mau tiếp cận còn muốn chờ đến bao giờ. Đến lúc hắn phi thăng Linh giới, nhà ngươi ngàn dặm tìm phu chắc?

Một số trung niên nữ tử của Phi Tiên cũng đi tới. Trong đó có một người là sư tỷ của Diệu Nhất Nương. Người này chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, khí chất cao quý. Mặc dù cóvài nếp nhăn ở khóe mắt nhưng cũng chỉ khiến nàng có vẻ thành thục, hấp dẫn hơn.

- Sở Mặc, trước khi đến đây, lão tổ và chưởng môn đã phân phó, ở Quy Khư, chúng ta phải bảo vệ an toàn cho ngươi nên kế tiếp, ngươi đi cùng với chúng ta thì hơn.

Tiếng của Tiêu Vân Liên trong trẻo mà lạnh lùng, không phải vì nàng lạnh bạc mà giọng nói trời sinh đã vậy rồi.

Hoa Tam Nương lại nói:

- Hay đi cùng chúng ta đi

- Hoa tiền bối, ta nghĩ tất cả chúng ta đi cùng luôn cũng được.

Tiêu Liên Vân cũng không kém Hoa Tam Nương mấy tuổi, nhưng bối phận lại thấp hơn, nên cũng cư xử khá khách khí.

Hoa Tam Nương nghĩ một chút. Thật ra nàng muốn kéo Sở Mặc qua đây, bỏ lại đám người Phi Tiên. Nhưng nàng cũng hiểu không thể hành động theo cảm tính. Mặc dù Cô Thành và Thiên Ngoại đã tạm thời rút lui nhưng trận chiến này còn chưa chấm dứt. Giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

- Đi cùng cũng tốt. Sở Mặc, ngươi có ý gì không?

Hoa Tam Nương nhìn Sở Mặc hỏi. Sở Mặc vốn muốn đi một mình. Dù trong Quy Khư, nguy cơ tứ phía, hắn cũng chẳng sợ. Trên người hắn có thần khí Thương Khung Thần Giám, muốn tránh nguy hiểm không khó.

Nhưng hiện tại, hắn thay đổi chủ ý. Nhất Kiếm và Phi Tiên đã dốc sức giúp hắn, hắn ghi nhận phần nhân tình này. Như vậy, cũng nên mang bọn họ đi cùng thôi.

Những người này cũng không biết, bọn họ muốn mời Sở Mặc đi cùng để bảo vệ nhưng người được lợi lại là bọn họ. Làm việc tốt sẽ được đền đáp. Ngay lúc đám người Sở Mặc chuẩn bị rời đi, Chu Tuấn ở phái Tây Hải ngượng ngùng đi tới, hơi do dự một chút đưa ra thỉnh cầu:

- Có thể mang chúng ta đi cùng được không?

Mí mắt Hoàng Họa hơi nháy nháy. Nàng đã ở bên Sở Mặc từ đầu nên chuyện của phái Tây Hải, nàng rõ hơn ai hết. Lúc đầu, phái Tây Hải cũng kiên quyết đứng về phía Sở Mặc, nhưng sau đó lại lựa chọn đứng qua một bên.

Giờ thấy công tử lợi hại lại muốn tiếp cận. Trên đời có chuyện dễ ăn thế chắc? Đám người Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết tuy không biết chi tiết nhưng cũng biết một chút. Ban đầu phái Tây Hải cũng đi lại gần gũi với Sở Mặc, nhưng càng về sau càng vạch rõ giới hạn. Nên mọi người nhìn đám Chu Tuấn với ánh mắt khinh thường.

Dù là các nàng hay Nhất Kiếm đều chỉ diễn trò, cho Cô Thành và Thiên Ngoại xem.

Nhưng phái Tây Hải thuần túy là một đám ngốc. Bọn họ rõ ràng đã lấy được sự tín nhiệm của Sở Mặc nhưng đến thời khắc mấu chốt lại tự buông bỏ nó đi. Bát nước đã hắt đi thì không thể lấy lại hoàn toàn được. Sở Mặc hơi do dự, cười cười nói:

- Quy Khư nguy cơ tứ bề, không nói đến chuyện ta đồng ý mang các ngươi theo, nếu các ngươi tự nguyện đi cùng thì cứ đi cùng thôi.

Chu Tuấn mới đầu còn không yên lòng, nghĩ tám chín phần mười Sở Mặc sẽ không đồng ý. Nhìn ánh mắt mọi người tràn đầy khinh miệt, gã hơi run rẩy. Không nghĩ tới Sở Mặc lại đồng ý.

Chu Tuấn thiếu chút thì không kịp phản ứng, nhìn thấy Sở Mặc tựa tiếu phi tiếu mới bừng tỉnh, cuống quít ôm quyền thi lễ nói:

- Cảm tạ Sở vương! Nói xong, gã cũng biết không nên nói thêm gì nữa, tự động thối lui.

Mấy tên phái Tây Hải khác đều khó chịu. Mặc dù biết chuyện này không thể trách Sở công tử, có trách chỉ trách trưởng môn bọn họ ánh mắt thiển cận.

Vừa nãy chiến đấu, những người ở Phi Tiên và Nhất Kiếm không có ai tử vong. Chỉ có vài người thương hơi nặng, đều được cứu trị, không bị nguy hiểm tính mạng, được đồng môn dìu đi.

Sở Mặc là người đứng mũi chịu sào, giết nhiều người nhất rồi đến Hoàng Họa. Những người chết đa phần đều là những đệ tử môn phái đã đầu phục Cô Thành và Thiên Ngoại. Như Phạm Lý Tử của Trường Sinh Thiên. Tên này tự tìm đường chết, y không ra tay với Sở Mặc, Sở Mặc căn bản cũng không chủ động tìm y gây phiền phức.

Thù hận năm đó mặc dù sâu đậm, nhưng hiện tại Sở Mặc đã là hùng ưng tự do bay lượn trên bầu trời bao la còn Phạm Lý Tử vẫn chỉ là một con chim sẻ mà thôi. Sở Mặc chủ động tìm y đòi nợ thì quá mất mặt.