Không cần nói một câu nhưng nháy mắt có thể hiểu được ý đối phương. Cảm giác này rất kì diệu.
Vừa nghĩ thân hình của Sở Mặc lại xuất hiện ở Sở cung.
Đại Công Kê đang đứng trên quảng trường, vừa thấy Sở Mặc, tròng mắt tròn xoe, nhanh chóng chạy tới chỗ hắn. Đại Công Kê nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới nói:
- Sao tiểu tử ngươi lại ở chỗ này thế?
- Thế còn ngươi, sao cũng ở đây?
Sở Mặc kỳ quái nhìn Đại Công Kê:
- Không phải ngươi chờ ta ở trấn trên hay sao?
- Chết tiệt! Ngươi không biết thật hay giả ngu thế?
Đại Công Kê trừng mắt, buồn bực nhìn Sở Mặc
- Mấy tên khốn kiếp kia đã không chịu nổi mà xuống tay với ngươi rồi à?
Sở Mặc cười hỏi.
Dù sao Đại Công Kê ở trong này, chứng tỏ nó chẳng có chuyện gì. Theo hiểu biết của Sở Mặc về Đại Công Kê, mấy kẻ tấn công nó sẽ ít nhiều phải chịu thiệt. Vài ngày trước nó bị mấy gã Cô Thành tính kế chỉ vì nó khinh không thèm đáp trả mà thôi.
- Đúng vậy, mấy tên đó quá khốn nạn.
Đại Công Kê mắng một câu, sau đó vẻ mặt lại vô cùng đắc ý:
- May mà Kê gia thông minh, thấy tình thế không tốt, thừa dịp bọnhọ chưa kịp trở tay, giết được mấy tên rồi bỏ trốn luôn.
- Ngươi lại còn giết không ít người cơ đấy?
Sở Mặc kinh ngạc.
- Ánh mắt của ngươi kiểu gì thế kia? Ngươi không tin vào bản lĩnh của Kê gia hay sao? Kê gia giết mấy tên tiểu lâu la ở trấn trên, bọn họ lại còn muốn đuổi theo, đúng là quá ngu!
- Mấy người ở Phi Tiên với Nhất Kiếm…cũng ra tay với ngươi à?
Sở Mặc trầm mặt. Dù Đại Công Kê chỉ nói qua, mặt thì vênh lênnhưng Sở Mặc cũng có thể tượng tưởng ra tình huống nguy hiểm của Đại Công Kê lúc đó.
Kỳ thật sức chiến đấu của nó rất thấp, lại chẳng biết ở cảnh giới nào. Sở Mặc cảm giác hình như Đại Công Kê bị phong ấn thực lực vì nó có cùng cảnh giới Tiên Thiên giống Hoàng Họa, nhưng lại không có khí tức của cảnh giới này, thế mà chiến lực cũng gần ở Tiên Thiên rồi.
Đại Công Kê chưa bao giờ thừa nhận, Sở Mặc cũng không truy hỏi.
- Không, người Nhất Kiếm và Phi Tiên không ra tay với ta, ta cũng chẳng động bọn chúng. Đại Công Kê cười xấu xa nhìn Sở Mặc nói:
- Cũng chính vì thế mà Cô Thành với Thiên Ngoại mới lãnh đủ đó.
Sở Mặc kéo kéo khóe miệng, nói:
- Vậy giờ thân thể ngươi thì sao?
- Yên tâm đi, giờ thân thể ta ở chỗ rất an toàn, không có tí nguy hiểm nào hết.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Mặc gật đầu, yên lòng
- À, hai ngày trước Diệu cô nương mới đến đây, hôm nay ngươi lại tới. Ở Quy Khư có chuyện gì sao?
Đại Công Kê nghi hoặc nhìn Sở Mặc.
- Ngươi gặp Nhất Nương tỷ à?
Sở Mặc hỏi.
Đại Công Kê lắc đầu.
- Không phải ta. Tần cô nương gặp nàng ấy. Kê gia cũng mới đến hôm nay thôi.
Lúc này, Tần Thi và Đổng Nghĩ đang tu luyện trong Sở cung cũngnghe tiếng đi ra.
Từ xa, Đổng Ngữ đã vui mừng nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng tới. Sao ngươi đi lâu vậy chứ? Ta buồn muốn chết rồi nha.
Tần Thi cũng không thể hiện cảm xúc gì, nàng vốn là người mặt lạnh tâm nóng.
Sở Mặc nhìn Đổng Ngữ cười cười:
- Ngươi mà buồn? Hay đến Nhân giới chơi với ta không
- Hay lắm. Ta cũng sớm muốn đến coi rồi.
Đổng Ngữ vui vẻ đáp lại.
Tần Thi bất đắc dĩ nhìn Đổng Ngữ:
- Chúng ta phải tu luyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xảo lập tức suy sụp, Đổng Ngữ vểnh môi nói:
- Tu luyện chán quá đi. Giờ ta còn hoài nghi, tột cùng là nhờ vào cái gì mà trước đây ta có thể tu luyện đến cảnh giới cao thế kia chứ.
Tần Thi thản nhiên nói:
- Nhờ gia tộc chứ sao.
Đổng Ngữ liếc mắt:
- Ngươi không cần trực tiếp thế đâu.
Tần Thi không biểu cảm nhìn nàng một cái, sau lại quay ra nói với Sở Mặc:
- Hai ngày trước Nhất Nương đã đến nơi này, nhờ ta chuyển lời cho ngươi. Nàng có được một cơ duyên to lớn không tưởng. Hiện tại nàng tốt lắm, ngươi không cần lo lắng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Nàng nói nàng nhận được một phần truyềnthừa cực kỳ khó tin luôn.
Đổng Ngữ bổ sung.
Biết Diệu Nhất Nương vẫn an toàn, Sở Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Đại Công Kê đứng bên cạnh nói:
- Mà sao ngươi lại từ Quy Khư chạy đến chỗ này chứ? Chỉ để xác định Diệu cô nương an toàn thôi à?
Sở Mặc nói:
- Ta có một ít chuyện cần phải giải quyết. Đại Công Kê nhìn Sở Mặc:
- Liên quan đến Quy Khư sao?
Sở Mặc gật đầu.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc vài lần nói:
- Ngươi chắc chắn nơi ngươi vào đúng là Quy Khư ta nói lúc trước chứ?
Tần Thi và Đổng Ngữ đứng bên nhìn. Hai nàng vẫn có chút ấn tượng với cái tên Quy Khư, nhưng cụ thể thì không nghĩ ra. Mặc dù gần đây các nàng cũng có thêm rất nhiều tin tức trên bản tin liên quan đếnchuyện của mình, nhưng cảm giác mang máng này thật quái lạ.
Cứ giống như đang nghe chuyện của người khác chứ chẳng phải chuyện của mình.
Sở Mặc nhìn qua Đại Công Kê:
- Ta còn biết nhiều hơn ngươi ý.
Lại quay ra nói với Tần thi và Đổng Ngữ:
- Các ngươi chờ ở đây nhé. Ta đi lấy một ít đan dược khôi phục thần hồn cho.
Sở Mặc vừa nói xong liền rời đi luôn. Đại Công Kê liếc mắt, miệnglầu bầu, nhanh nhẹn tiêu sái đi chỗ khác.
Tần Thi và Đổng Ngữ nhìn nhau, Đổng Ngữ nói:
- Cứ thần thần bí bí.
Tần Thi cũng đồng ý gật đầu. Nàng biết Sở Mặc có rất nhiều bí mật. Nhưng nàng và Đổng Ngữ đều đồng ý, Sở Mặc là người tốt.
Sở Mặc ra khỏi Sở cung, niệm khẩu quyết, quay lại Huyễn Thần thành, đi đến Huyễn Thần điện. Giới Linh đã tạo riêng cho hắn một căn phòng ở đây. Sở Mặc vừa đến, Giới Linh đã hiện ra. Giới Linh nhìn Sở Mặc, vẻ mặt hơi bất ngờ:
- Đã lâu rồi ngươi không tới đây, cũng không đi tìm ngũ hành nguyên tố. Ngươi đang vội làm gì vậy?
- Ta ở Quy Khư.
Sở Mặc đáp.
- Ngươi vào Quy Khư rồi á?
Giới Linh ngạc nhiên nhìn Sở Mặc nói:
- Thế có thu được gì không?
Sở Mặc cười khổ lắc đầu:
- Nơi đó rất nguy hiểm. Chúng ta chưa đi xa đã tổn thất thê thảm rồi…
Sở Mặc kể lại chuyện ở Quy Khư cho Giới Linh nghe.
- Hoàng Họa nói nàng sinh ra ở Quy Khư sau lại rời khỏi đó. Chắc nàng nói đúng, vì đồng dạng là nguyên thú, Đại Công Kê không thể tiến vào Quy Khư nhưng nàng lại có thể. Nàng còn từng biến thành một tiểu sài khuyển ở cạnh ta rất lâu.
- Ngươi nói, thời điểm nàng là thú thì biến thành một tiểu sài khuyển? Lúc Giới Linh hỏi câu này, vẻ mặt quái dị, mắt nhìn Sở Mặc như nhìn quái vật:
- Sau nàng nói nàng sinh ra ở Quy Khư đúng không?
Giới Linh như muốn xác định chắc chắn, lại hỏi thêm một câu.
- Đúng vậy.
Sở Mặc đáp.
- Nàng không bị nguy hiểm gì đâu. Quy Khư cũng chẳng khác nào nhà của nàng.