Thí Thiên Đao

Chương 654: Người thầy bộ xương khô (1)



Vốn Sở Mặc tự cho rằng kinh nghiệm chiến đấu của mình đã khá đa dạng và phong phú, bên trong Huyễn Thần Giới còn đánh bại được cả Kim Ô Đại Đế nếu ở cùng cấp bậc, điều này vẫn khiến cho Sở Mặc cảm thấy có chút tự đắc trong lòng. Nhưng hôm nay khi đối mặt với bộ xương khô, hắn mới ngộ ra bản thân quả thực vẫn còn quá mức ngây thơ!

Nếu không phải do bộ xương khô khổng lồ này cố ý nhường hắn, mà thật sự đánh với hắn một cách chân chính, kể cả là ở cùng cảnh giới đi chăng nữa… chỉ sợ ngay cả năm mươi chiêu Sở Mặc cũng khó lòng cầm cự nổi.

Sở Mặc không biết lai lịch của bộ xương khô này, lại càng không rõ vì sao y có thể thành thạo mọi tuyệt học của bản thân, nhưng hiện giờ những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi. Hai canh giờ trôi qua, cả người Sở Mặc đã ướt như chuột lột, mồ hôi ròng ròng, nhưng hắn vẫn càng đánh càng hăng như cũ. Những điều mà trước kia còn chưa hiểu được đến chân tơ kẽ tóc, giờ hắn đều đã hiểu được rõ ràng.

Năm đao phía sau của U Minh Bát Đao tuy bởi vì sự hạn chế của cảnh giới mà không thể thi triển ra được, nhưng cũng đã hiểu được dụng ý chân chính hàm chứa bên trong.

Bộ xương khô khổng lồ liên tục phá chiêu của Sở Mặc, nhưng sau đó thỉnh thoảng lại cố ý làm mẫu cho hắn xem. Tuy y không nói chuyện được, và Sở Mặc cũng mới gặp y chưa được một ngày, hoàn toàn không hiểu gì về y cả. Nhưng điều này cũng không ngăn được Sở Mặc coi y là thầy từ tận trong đáy lòng.

Ngoài cương vị là một người thầy ra, còn ai có thể dốc lòng mà dạy bảo như vậy nữa?

Giảng đạo, truyền bá, giải đáp thắc mắc!

Dù cho bộ xương khô không nói, cũng không truyền tới Sở Mặc bất cứ thần niệm nào, nhưng lại hoàn toàn làm được ba điều này. Hai giờ rưỡi trôi qua, sắc trời trong Quy Khư cũng dần tối, bộ xương khô mới thôi không tập luyện cùng Sở Mặc nữa.

Đồng thời cũng ra hiệu cho Sở Mặc dừng lại.

Sau đó, bộ xương khô khổng lồ đi tới một bên, không qua mười lăm phút đã ôm về một đống củi lớn, chất đống tại đó bảo Sở Mặc đốt.

Sở Mặc hết lời để nói, những ngạc nhiên mà bộ xương khô này gây ra cho hắn thực sự đã quá nhiều, nhiều tới nông nỗi khó mà tưởng tượng nổi. Trừ đầu và vóc dáng của y là không giống loài người lắm ra, Sở Mặc hoàn toàn không thấy bộ xương khô này khác con người ở chỗ nàocả.

Có ai thấy bộ xương khô nào thích sưởi ấm chưa?

Thấy Sở Mặc khẽ búng tay liền châm được một đống lửa, ánh sáng cháy lên hừng hực. Bộ xương khô khổng lồ đó cực kỳ vui vẻ… Thò hai tay ra đặt lên đống lửa bắt đầu hơ.

Sở Mặc không nhịn được lại trợn trắng mắt. Từ quái dị đã không thể mô tả được cảm giác này nữa rồi.

- Ngài rốt cuộc là ai? Vì sao những gì ta biết ngài cũng đều biết? Chẳng lẽ… ngài là người đã sáng lập nên những công pháp này?

Sở Mặc nhìn bộ xương khô khẽ hỏi. &Nghe xong câu hỏi của Sở Mặc, bộ xương khô liền lắc lắc đầu.

- Vậy ngài rốt cuộc là ai chứ?

Sở Mặc thì thào, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng hắn vô cùng tò mò về thân phận của bộ xương khô.

Còn nhớ năm đó khi sư phụ truyền cho hắn những công pháp này có nói, đây là phần truyền thừa mà y nhận được từ bên trong một di chỉ cổ xưa. Chính vì vậy, môn phái của Ma Quân mới phải hứng chịu kiếp nạn diệt môn, ngay bản thân Ma Quân cũng bị vô số người đuổi giết. Nếu như không xảy ra chuyện này, có lẽ cuộc đời Ma Quân sẽ hoàn toàn rẽ sang một hướng đi khác.

Mà bộ xương khô khổng lồ chôn tại Quy Khư này, lại có quan hệ gì với di chỉ mà năm đó sư phụ đã phát hiện ra trên Tiên Giới chứ? Sở Mặc rất hiếu kỳ.

Bộ xương khô to lớn dùng ngón tay chỉ vào cái sọ rỗng tuếch của mình, sau đó xua xua tay.

Sở Mặc giật giật khóe miệng, nói:

- Ta lại chẳng thấy ngài là kẻ không có đầu óc đâu…Bộ xương khô nhếch miệng cười cười.

Một đêm dài không ai nói chuyện.

Tới sáng ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ bộ xương khô đã gọi Sở Mặc dậy, sau đó liền bắt đầu thủ thế.

Sở Mặc không nói hai lời, rút đao liền xông lên.

Tiếp tục đánh nhau túi bụi với bộ xương khô leng keng loảng xoảng.

Cứ như vậy, thời gian mười ngày thoắt cái đã trôi qua. Những cuộc chiến đấu giữa Sở Mặc với bộ xương khô mỗi sáng sớm liền bắt đầu, giữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại đánh, đến tối thì nghỉ rất đúng giờ.

Ngày nào cũng vậy, bộ xương khô đều ôm một đống củi lớn về bảo Sở Mặc đốt, sau đó ngồi ngẩn ra ở đó mà sưởi ấm.

Thật ra Sở Mặc rất muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối này để về Huyễn Thần Giới một chuyến, hỏi Giới Linh xem chuyện này đến cùng ra sao. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không làm vậy.

Trải qua thời gian hơn mười ngày, bộ xương khô đã hoàn toàn chứngminh được cho Sở Mặc thấy là y không hề ác ý, cho nên Sở Mặc cũng không ngại để y biết mình có thể biến mất vào hư không. Nhưng có một điểm, đó là Sở Mặc không muốn cứ có việc gì lại chạy đến tìm Giới Linh nhờ giúp đỡ.

Con người luôn có một ngày phải trưởng thành, không thể lúc nào cũng đi ỷ lại vào người khác được.

Hơn nữa, bộ xương khô cũng không có ý đồ xấu gì với hắn, vậy tại sao hắn lại cứ phải khăng khăng để ý đến thân phận của y cơ chứ?

Không biết chừng một ngày nào đó, tự hắn sẽ biết được thôi. Trải qua vô số cuộc chiến đấu trong suốt hơn mười ngày liên tục, những thứ mà Sở Mặc học được đã phong phú đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.

Dù là Thiên Trọng Thủ hay quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài, kể cả U Minh Đao Pháp, trong tay bộ xương khô cũng đều phát huy được toàn bộ uy lực.

Đúng vậy, thậm chí mấy đao phía sau của U Minh Bát Đao, bộ xương khô… cũng đều có thể thi triển ra.

Tuy không vận dụng tới pháp thuật thần thông gì, nhưng nhữngchiêu thức đó lại mang đến cho Sở Mặc cảm giác vô địch thiên hạ!

Sở Mặc đã thấy những chiêu thức đó là như thế nào, cũng nhìn rõ hình dạng của chúng, nhưng lại vẫn không thể thi triển ra cái “thần” của những chiêu thức ấy được.

Muốn làm đủ cả thần và hình, vậy thì cần phải tu luyện đến cảnh giới cực cao mới có thể đạt được.

Bộ xương khô khổng lồ cũng dùng những động tác huơ tay múa chân để khiến Sở Mặc hiểu, đừng sốt ruột quá mức, phải tiến hành từng chút từng chút một, cứ bước từng bước rồi sẽ tới đích mà thôi. Đương nhiên Sở Mặc nghe lọt lời khuyên của bộ xương khô, cũng đem chúng khắc ghi ở trong lòng.

Còn về thân phận của bộ xương khô, Sở Mặc loáng thoáng đã có chút suy đoán của riêng mình.