Thí Thiên Đao

Chương 666: Thể chất khủng bố



Nhưng đối với người tu luyện mà nói, trị số đỉnh cao là con số kinh khủng, cho nên chỉ bằng căn nguyên lực lượng, bộ xương khô cũng lớn hơn Sở Mặc nhiều lắm.

Nhưng song phương... vẫn đánh ngang nhau!

Nửa năm Sở Mặc đi theo bộ xương khô, đã học được kỹ xảo chiến đấu của hắn uộc chiến của hai người như hai đạo quang ảnh.

Những tồn tại âm thầm quan sát họ đều thổn thức không ngừng. Vì họ rất hiểu chiến lực khủng bố của bộ xương khô.

Năm đó, lúc bộ xương khô vừa mới chôn vào Quy Khư, vì một ít nguyên nhân đã đánh với không ít tồn tại trong Quy Khư. Bởi vậy, những tồn tại vô địch trong Quy Khư khá hiểu về hắn.

Nhưng không ngờ thiếu niên Sở Mặc cũng mãnh liệt như thế.

Nhìn tư thế chiến đấu đâu giống một kẻ còn chưa Trúc Cơ, còn chưa được tính là tu sĩ? Rõ ràng là một kẻ lão luyện. Hơn nữa có thực lực còn mạnh hơn cao thủ trẻ tuổi! Ba ba ba ba ba ba!

Sở Mặc chân đạp Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thi triển Thiên Trọng Thủ trong giây lát vỗ lên bộ xương khô hơn ba nghìn chưởng!

Hơn nữa hơn ba nghìn chưởng vỗ vào cùng một chỗ!

Ngay cả bộ xương khô cũng có phần không chịu được, bị đau đớn kích thích gầm nhẹ, nỗ lực cố nén mới không dùng lực chân chính đánh văng Sở Mặc ra.

Đồng thời trong lòng thầm mắng: Tiểu tử khốn khiếp, đã nhanh dùng những thứ ta dạy để đánh ta rồi!

Mà những tồn tại đang âm thầm quan sát kia thì vui như hoa nở

- Ha ha ha, không ngờ bộ xương khô cũng có ngày hôm nay, các ngươi không thấy vẻ mặt kia chứ, quả thực rất khôi hài rồi, cười chết ta, ha ha ha ha!

- Cái rắm, bộ xương khô làm gì có vẻ mặt? Nhìn thế nào cũng chỉ có bộ xương.

Có tồn tại âm thầm phá, ngay cả trong Quy Khư, không phải cứ vô địch là một phe.

Bọn họ không sống cùng thời đại, nhưng việc này không gây trở ngại việc họ nhìn nhau không vừa mắt.

- Cãi hả? Ngươi dám nói dáng vẻ vừa rồi của bộ xương khô không phải rất thống khổ sao?

Tồn tại vô địch kia có chút tức giận nói

- Ha ha, đúng là đau khổ, bởi vì hắn không thể vận dụng lực lượng chân chính, một khi vận dụng... cho dù tiểu tử kia không phát hiện, hắn cũng chẳng khác gì đã thua!

Có tồn tại vô cùng công bằng phân tích.

- Lúc hắn đúng chúng ta muốn nát xương, dập ngực không thấy hắn hừ một tiếng, hôm nay lại bị đày đọa trong tay một tên tiểu tử, ha ha ha ha.

Có người vui sướng khi người gặp họa.

- Ha hả cái rắm, đổi lại là ngươi dùng lực lượng căn nguyên đánh với tên ranh con kia, có khi còn chả bằng hắn.

Một tên phá ngang.

- Muốn ăn đòn hả? Tồn tại kia không phục.

- Đánh thì sao? Hừ, có bản lĩnh ngươi hô một tiếng "Thiên" trấn áp ta đi.

- Lười đánh ngươi, thiên thư đạo của ta đã tìm được truyền nhân, ai như tam thi đạo các ngươi, nghe tên đã dọa người ta chạy.

Sở Mặc và bộ xương khô luận bàn, đánh tới chướng khí mù mịt. Bên kia nhóm chí tôn dùng thần niệm ồn ào một phen.

Không rõ Thần niệm mạnh nhất đã đi đâu, không nói không rằng, tùy ý cho chúng dùng thần niệm cãi nhau.

Đến cuối cùng, một vài kẻ không có truyền nhân trực tiếp phát hỏa, có một gãchí tôn dẫn đầu đề nghị:

- Má nó, chướng mắt đám thiên thư đạo chỉ biết ngu ngốc khoe chữ, cả ngày rung đùi đắc ý, nghiền ngẫm từng chữ một, có truyền nhân thì giỏi lắm sao?

- Ha ha ha, khẳng định giỏi hơn không có truyền nhân, ít nhất thiên thư đạo đạo thống không đến mức trọn đời chôn cất ở Quy Khư!

Thiên thư đạo lão tổ vô cùng đắc ý.

- Phì, thật giống như ta nhóm tìm không thấy truyền nhân dường như

Có chí tôn cười lạnh.

- Vậy ngươi tìm a!

Thiên thư nói lão tổ cũng đang cười lạnh.

Chớ nhìn bọn họ ở trong này bảy mồm tám mỏ chõ vào, trên thực tế, vô số năm đến, tiến vào đến Quy Khư trung sinh linh hơn đi, nhưng không có người nào có thể bị bọn họ những người này xem vào mắt.

Đây đều là một đám tầm mắt cao đến không Biên nhi chủ nhân!

Thử nghĩ, bọn họ năm đó khi còn sống, đó là chân chính trong thiên địa vô địch tồn tại! Lại có ai có thể đi vào đến trong mắt của bọn họ?

Từ khi rơi xuống đến Nhân Giới, Quy Khư thoạt nhìn như yên tĩnh đi một chút, năm đó còn ở thiên giới, người trẻ tuổi có năng lực tiến vào Quy Khư có khối người.

Nhưng gần như không ai được coi trọng.

Chỉ có vài hạ cấp chí tôn khẩn trương chọn truyền nhân, chỉ sợ kế thừa của mình biến mất ở thế gian này.

Nhóm vô địch chướng mắt nhất loại đó. Theo bọn họ, truyền nhân thà thiếu chứ không ẩu!

Dù kế thừa đứt đoạn cũng sẽ không làm mình hổ thẹn. Nói cách khác, bọn họ thàkhông truyền hậu thế cũng không truyền bừa bãi.

Trên thực tế, những tồn tại vô địch trong Quy Khư chọn lựa truyền nhân, căn bản cũng không để ý tới thực lực.

Nếu được bọn họ nhìn trúng, cho dù có là thế tục phàm nhân không có tu vi, bọn họ cũng không cần quan tâm. Nếu không để mắt thì một Đại La Kim Tiên mười tám tuổi cũng chỉ như gió thoảng, Đại La Kim Tiên là cái đếch gì, lão tử là chí tôn đây!

Tồn tại như vậy ở chung, cũng khó trách Thiên thư đạo lão tổ dương dương đắc ý khoe khoang.

Nhưng thiên thư đạo lão tổ hiển nhiên đã quên một việc ởi vì trong Quy Khư không phải là không có người bọn họ có thể nhìn trúng!

Có một người như vậy, gần như mọi người, thậm chí cả thần niệm cường đại nhất cũng gọi hắn là yêu nghiệt.

Thử hỏi. Người như vậy... Có ai dám nói mình không để mắt?

Sở Mặc!

Tiên Thiên cảnh giới, từ xưa đến nay chưa ai bước được một bước của hắn!

Hơn nữa quan trọng nhất là hắn thông qua toàn thân luyện cốt, toàn thân luyện huyết, từ cửu cấp thể chất xông tới Tiên Thiên, xông tới đạo cảnh, sau đó lại xông tới tổ cảnh thể chất! Người như vậy dùng từ thiên tài để hình dung dường như hơi có lỗi với hắn.

Cho dù dùng hai chữ yêu nghiệt cũng có chút không xứng với hắn.

Cho nên, Thiên thư đạo lão tổ cười lạnh nói ngươi tự tìm đi, gần như tất cả Quy Khư chí tôn đều trầm mặc.

Lúc này, thần niệm mạnh nhất xuất hiện, truyền lại một đạo thần niệm, nhưng cũng không áp chế người khác. Chỉ là khi hắn xuất hiện, tất cả đều theo bản năng thu thần niệm về.

Đây không phải sợ, mà là kính trọng.

Thần niệm mạnh nhất, cả Quy Khư chỉ hai người có tư cách có. Tư cách nhất là bộ xương khô ở bình nguyên.

Như Bắc Minh chí tôn đuổi tới đó mà không dám tiến thêm. Bởi vì ở bình nguyên đó có tồn tại vô địch không thể địch nổi.

Sự vô địch của hắn là vô địch chân chính!

Toàn bộ Quy Khư, không có tồn tại nào già hơn hắn. Cũng chưa từng có sinh linh nào nhìn thấy hắn. Nhưng tất cả sinh linh Quy Khư đều biết tới sự hiện hữu của hắn.