Mấy vị trưởng lão bỗng chốc vui mừng. Với bọn họ mà nói, không gì quan trọng hơn sinh mạng của chính họ. Còn về người khác chết hay không có liên quan gì tới mình?
Lý Trúc nói:
- Ta không đợi hắn mở miệng đã hỏi, Mao Lợi Đồng, chúng ta nhiều năm rồi không gặp.
Kẻ Đoạt Xá của Tần Hiểu, tên gọi là Mao Lợi Đồng! Sau đó TầnHiểu vừa mở miệng, liền nói “Tư Không Lãng, chúng ta lại gặp nhau rồi“.
- Tần Hiểu đó lẽ nào gặp phải cảnh ngộ giống như thiếu chủ?
Một trưởng lão Thiên Ngoại đưa ra ý kiến của mình.
Những người khác bỗng chốc cảm thấy có khả năng đó, hoặc có lẽ đôi bên đều có suy nghĩ giống nhau, đang thăm dò đối phương.
Lý Trúc lắc đầu:
- Không thể nào! Nếu Tần Hiểu nuốt mất thần niệm của Mao Lợi Đồng, hắn không thể nào thay đổi tính cách nhiều như vậy! Khí chất toàn thân hoàn toàn đổi khác. Còn nữa, ban đầu hắn nói với ta, con kỳ lân nhỏ đó thuộc về hắn. Nhưng trên thực tế, ta căn bản không biết việc con kỳ lân nhỏ nào cả! Ta ăn mất ký ức của Tư Không Lãng cũng hoàn toàn không có ký ức về kỳ lân nào cả.
- Tiểu Kỳ lân? Đó là vật gì?
- Lẽ nào cũng là một loại thần thú sao
- Trong Quy Khư ẩn chứa quá nhiều bí mật
Các lão tổ Thiên Ngoại thở dài.
Lý Trúc lại mở miệng:
- Hiện tại ta có chín phần chín nắm chắc Tần Hiểu đã bị Đoạt Xá thành công rồi, nói cách khác, nếu ta đoán sai, hắn thực sự giống như ta cũng đã nuốt được ký ức của Ma tướng Mao Lợi Đồng. Vậy thì chúng ta càng không thể hợp tác với Cô Thành.
Các lão tổ Thiên Ngoại nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ trong câu nói của Lý Trúc. Họ cảm thấy lời của Lý Trúc quả thực có lý
- Vậy Cô Thành bên đó, chúng ta xử lý thế nào?
Một lão tổ Thiên Ngoại nhìn Lý Trúc hỏi.
- Trước hết cứ mặc kệ bọn họ.
Lý Trúc trầm giọng nói:
- Đánh Phi Tiên trước.
- Đánh Phi Tiên trước sao?
- Phải!
Lý Trúc khẳng định chắc nịch:
- Phi Tiên trước giờ nhờ luyện dược mà nổi danh, chiến đấu khôngphải thế mạnh của đám nữ nhân đó. Đừng để tâm bọn họ có hai đệ tử trở ra từ Quy Khư, yên tâm đi, chúng ta phái ngay mười tên rối Tiên Thiên qua đó cũng đủ để ngăn chặn được hai nữ nhân không có kinh nghiệm chiến đấu gì.
- Thẩm Tinh Tuyết có lẽ thật sự không có kinh nghiệm chiến đấu gì, nhưng Diệu Nhất Nương đó chưa chắc! Ả trước đây từng là đệ tử Phiêu Diêu Cung, lại còn ở thế tục nhiều năm như vậy
Một lão tổ Thiên Ngoại đưa ra chất vấn.
Lý Trúc thản nhiên cười:
- Yên tâm, Diệu Nhất Nương không có chiến lực gì, trước nay đềucó Sở Mặc chặn ở phía trước, không để bọn chúng phải chịu đựng gió mưa. Trong thế tục, đám người bọn họ chỉ là con sư tử trong bầy cừu, nào có bao nhiêu cơ hội chiến đấu?
- Vậy Lúc nào bắt đầu?
Mấy lão tổ Thiên Ngoại đều bị động lòng.
- Đêm nay!
Con ngươi của Lý Trúc lóe lên vẻ toan tính kỳ lạ:
- Ta muốn Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết và Hoàng Họa, cả ba nữ nhân đó! Mấy lão tổ khác của Thiên Ngoại ở trong phòng đều không có ý kiến gì, gật đầu. Trong đó có một lão tổ nói:
- Nếu Nhất Kiếm ra tay can thiệp thì sao?
Lý Trúc lạnh lùng nói:
- Nếu bọn chúng không thức thời, ra tay can thiệp thì đi thông báo Cô Thành, để Cô Thành đối phó bọn họ! Tuy nhiên bên này của chúng ta cũng phải chuẩn bị vẹn toàn, tập trung hết đám rối Tiên Thiên lại.
- Được, Nhất Kiếm bên đó nếu dám ra tay, đám lão bất tử chúng ta cũng không làm ngơ.
Một lão tổ Thiên Ngoại nói
- Chúng ta tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, tiêu diệt Phi Tiên. Ngoại trừ Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, tỷ muội Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương ra, còn lại phản kháng đều giết hết. Ta phải để lại cho phụ thân của ta.
Lý Trúc nói dứt lời, nhìn đám người:
- Chư vị lão tổ cũng không cần nóng vội, đến lúc ấy, Thiên Ngoại chúng ta thống nhất Nhân Giới, tất cả mọi việc đều có thể quang minh chính đại tiến hành. Cả Nhân Giới, tất cả nữ nhân đều là của chúng ta.
Trong phòng, nhịp thở của các lão tổ Thiên Ngoại trở nên dồn dập. Bọn họ chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi. Thậm chí luôn nghĩ rằng không có cơ hội nào, ai ngờ, gã đệ tử Thiên Ngoại mà bọn họ xem trọng nhấtthực sự đã đem tới sự thay đổi trời long đất lở cho họ.
Đây mới đúng là minh chủ của họ!
Còn về chưởng môn trước đây Lý Dã đúng là thứ vô dụng, sớm đã bị mấy người này cho vào quên lãng rồi.
Bọn họ vốn cho rằng Lý Dã tiết lộ bí mật của họ, cho nên sau khi Lý Dã gặp Thẩm Ngạo Băng trở về liền bí mật đem hắn đi xử lý. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, Phi Tiên bên đó không có động tĩnh gì, những người của Thiên Ngoại cuối cùng cũng yên tâm.
Cho rằng hôm đó Lý Dã tới gặp Thẩm Ngạo Băng hẳn là vì tình cũ bộc phát, chứ không hề bán đứng bí mật của Thiên Ngoại, vậy cũng coi như chết oan. Tuy nhiên nhiều lão tổ sớm đã thấy Lý Dã không vừa mắt, thừa thời cơ giết chết luôn.
Sau khi Lý Trúc và đám người bàn bạc đêm nay sẽ hành sự như thế nào, hắn lại nhấn mạnh:
- Phi Tiên Đêm nay nhất định phải giành lấy, nhưng đồng thời cũng nhất định phải chú ý tới tông tích của Sở Mặc, gã đó không dễ đốiphó. Một khi hắn xuất hiện, nhất định phải bắt lấy hắn ngay lập tức, sau đó dùng đám rối Tiên Thiên để giết hắn.
Một vị lão tổ Thiên Ngoại không cho là đúng liền nói:
- Hắn có lợi hại hơn đi nữa cũng chỉ có một người, bọn ta có cần thiết phải sợ hắn vậy không?
Lý Trúc gật đầu, nói:
- Ta luôn cảm thấy trên người Sở Mặc ẩn chứa một bí mật rất lớn. Trước đây ta không hiểu, nhưng bây giờ, sau khi đoạt được ký ức của Tư Không Lãng, cuối cùng cảm thấy Sở Mặc rất có khả năng sớm đã biết rõ nhiều bí mật trong đó. Lý Trúc dơ tay chỉ lên trời:
- Các người đừng quên, sư phụ của hắn cũng đến từ Thượng Giới
Câu nói này khiến những người khác đều rùng mình, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Lúc này, một lão tổ Thiên Ngoại đột nhiên nói:
- Con chắc chắn như vậy, Sở Mặc có thể sống sót từ Quy Khư trở ra không?
Lý Trúc ngẫm nghĩ hồi lâu, gật đầu:
- Chắc chắn!.
- Bên Thiên Ngoại có gì đó bất thường.
Phía Phi Tiên bên này, một bạch phát nữ tử có thâm niên lâu đời cau mày, nhìn mấy người trong phòng:
- Ta luôn cảm thấy bọn chúng một năm nay có gì đó thần bí, dường như chúng ta đã bỏ sót điều gì?
- Băng Nhi, con khá hiểu về Thiên Ngoại, con nói xem.