Thí Thiên Đao

Chương 684: Huyết tế (2)



Chứ nói chi là Lý Trúc tuy rằng tính tình trở nên càng ngày càng lạnh, nhưng từ đầu tới lại khổng hề có bất kỳ ý nghĩ muốn hạ hắn. Hiện giờ Lý Trúc đã nắm toàn bộ Thiên Ngoại trong tay, muốn giết hắn quả thật dễ như trở bàn tay. Nhưng lại chưa động thủ, cái này nói lên Lý Trúc vẫn là con của hắn!

Cho nên đối mặt với sự xúi giục của Tần Hiểu. Tuy rằng ở sâu trong nội tâm Lý Hoành có chút dao động, nhưng tuyệt sẽ không khiến bất cứ kẻ nào nhìn ra manh mối!

Bao gồm con của hắn, Lý Trúc!

- Tùy ngươi!

Tần Hiểu bĩu môi, cũng không nói gì nữa.

Lý Trúc dường như cũng hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, vung tay lên:

- Giết sáu người này ngay tại chỗ. Ta muốn dùng máu của sáu cường nhân này tiến hành vòng huyết tế thứ nhất!

Sáu tượng gỗ cảnh giới Tiên Thiên trực tiếp xông lên lôi sáu lão tổ Cô Thành đã bị khống chế ra.

Trên mặt Sở Hàn rốt cục lộ ra vẻ bi thương, nói:

- Ta có lỗi với các ngươi…

Lão tổ già nhất Cô Thành thở dài một tiếc, lại cũng không nói gì, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Sở Hàn một cái.

Sáu con rối bên này liền giơ tay chém xuống, sáu cái đầu trong nháy mắt rơi xuống đất.

Máu của cảnh giới Tiên Thiên trực tiếp phun ra từ trong thân thể sáu lão tổ Cô Thành.

Trong nháy mắt này, hai tay của Lý Trúc nhanh chóng làm dấu, một cỗ lực lượng kỳ dị tán ra từ trong tay của hắn, dẫn dắt máu của sáu cường nhân đi vào sáu chỗ.

Nói cũng kỳ quái, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, máu kia rõ ràng rơi trên mặt đất, nhưng lại không có chút dấu vết nào!

Hơi chút tự hỏi, mọi người liền hiểu được, máu này hẳn là tiến vào trong trận pháp rồi.

Chỉ có điều thủ đoạn này thật sự là quá mức cao minh, hoàn toàn vượt xa những người này.

Một ít Khổ Tu Thiên Ngoại là bởi vì Tần Hiểu xúi giục mà trong lòng còn băn khoăn, cũng tỉnh táo lại. Cho dù Lý Trúc trước mắt không phải Lý Trúc bọn họ quen biết lúc trước, nhưng thì sao chứ? Chỉ cần hắn có thể mang theo bọn hắn tiến vào cảnh giới cao tầng hơn, cần gì quản hắn là ai?

Mắt thấy sáu lão tổ già nhất trong môn phái chết thảm ở chỗ này, trong mắt của Sở Hàn liền rơi lệ.

Hắn hung tợn nhìn Lý Trúc, cắn răng nói:

- Nếu lần này chúng ta không chỉ động công kích Thiên Ngoại, các ngươi cũng sẽ làm như vậy sao?

Lý Trúc nhìn hắn một cái:

- Thiên hạ chỉ có thể là của Thiên Ngoại chúng ta! Đám các ngươi tồn tại sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều kế hoạch của ta, cho nên sau khi diệt Nhất Kiếm và Phi Tiên, sớm muộn gì cũng sẽ tới lượt các ngươi. Chẳng qua tối tối hôm qua các ngươi không ra tay, có lẽ anh sẽ cho các chú sống lâu thêm một năm, cũng chỉ là một năm mà thôi.

Sở Hàn nghe xong mặt liền xám như tro, thân thể có chút run rẩy, không phải vì kinh sợ mà là tức giận!

Hóa ra người ta từ lúc bắt đầu đã sớm quyết định sẵn, thiệt thòi cho hắn còn tự cho mình là thông mình, còn kết thành đồng minh với Lý Hoành…

Sở Hàn nhìn thoáng qua Tần Hiểu bên cạnh, muốn nói cái gì nhưng lại cảm thấy, thời điểm này nói gì cũng vô dụng.

- Mao Lợi Đồng, ta đối với ngươi coi như cũng không tệ?

Lý Trúc nhìn thoáng qua Tần Hiểu nói:

- Ta không cần quan tâm tới cảm thụ của Sở Hàn chưởng môn, nhưng giúp ngươi rửa sạch tội danh, không vì cái gì khác, chỉ vì kế thừa của ta tới từ Ma tộc. Nay mặc dù ngươi chắc chắn chết không thể nghi ngờ, nhưng ta sẽ làm cho ngươi chết minh bạch.

Tần Hiểu lắc đầu:

- Tư Không Lãng, đến bây giờ ngươi còn chơi loại thủ đoạn này sao, thật không có ý nghĩa. Nếu ta bị một gã Ma tộc thành công đoạt thể, ta sẽ ở chỗ này sao? Sẽ bị ngươi kiềm chế sao? Nếu ta là Ma tộc, ta cần gì quan tâm tới sống chết của những người Cô Thành này? Chắc hẳn đã sớm rời đi rồi!

Rất nhiều Khổ Tu Thiên Ngoại bên kia, sau khi nghe những lời này của Tần Hiểu đều lộ ra thần sắc đăm chiêu.

Ngay cả Lý Hoành cũng nhịn không được mà nhìn Lý Trúc, muốn xem hắn giải thích chuyện này thế nào.

Dưới cái nhìn của những người này, giữa Lý Trúc và Tần Hiểu…. chí ít có một người nhất định là bị Ma tộc đoạt thể thành công. Bọn họ đều hy vọng người kia là Tần Hiểu, nhưng hiện tại nhìn thế nào, dường như… cũng đều là Lý Trúc!

Tuy rằng trong lòng tự nói với mình, cho dù Lý Trúc bị đoạt thể cũng không có gì lớn. Tuy nhiên nếu thật sự là như vậy, mẫy người bọn họ khẳng định phải lo lắng, nếu chẳng may có một ngày Lý Trúc muốn động thủ với bọn họ thì phải làm thế nào?

Về phương diện này, người có tâm tình phức tạp nhất chính là Lý Trúc. Bởi vì Lý Hoành là con của hắn! Nếu thật bị Ma tộc đoạt thể thì chính là mối thù giết con…

Lý Trúc nhìn Tần Hiểu cười lạnh vài tiếng:

- Ngươi rất lợi hại, đã chết tới nơi mà còn có thể xúi giục khiến người bên ta nghĩ ngợi lung tung.

Lý Trúc nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người đó, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thật uổng cho các ngươi đều là một đám Khổ Tu tu luyện qua tâm pháp cao cấp mà ngay cả cái này rõ ràng là châm ngòi ly gián cũng không nhìn ra. Tự hỏi lòng của mình, sau khi ta trở về đã từng làm hại gì các ngươi chưa?

Trong lòng vẫn đang suy nghĩa: Xem ra luyện chế dược vật khống chế thần hồn này vẫn chưa ổn lắm! Lực lượng hiện tại của ta còn chưa đủ để hoàn toàn trấn áp bọn họ, nếu chẳng may đột nhiên có người bắn ngược lại đối phó, khẳng định sẽ lãng phí thời gian của ta. Mà hiện tại thứ ta thiếu nhất…. chính là thời gian!

Lý Trúc nghĩ thầm trong lòng, sau đó phân phó nói:

- Hiện tại huyết tế Sở Hàn!

- Đợi một chút!

Sở Hàn la lên.

- Sao? Muốn cầu tình à?

Lý Trúc cười nhạo nói.

- Cầu tình?

Khóe miệng của Sở Hàn hiện lên chút cười nhạt:

- Ngươi nhầm rồi, có lẽ ngươi đã lấy được cơ duyên to lớn ở trong Quy Khư, cũng có thể… ngươi chính là một Ma tộc đoạt thể thành công, cái đó kỳ thật đều không trọng yếu. Lão phu thân là chưởng môn của Cô Thành, còn chưa tới mức không biết xấu hổ mà tới cầu tình thằng nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi!

Lý Trúc nghe thấy Sở Hàn lại nhắc tới việc đoạt thể thành công, sắc mặt trở nên lạnh lùng, hờ hững nhìn hắn:

- Vậy ngươi muốn làm cái gì?

Sở Hàn nói:

- Ta có mấy câu muốn nói chuyện một mình với Tần Hiểu.

- Quan trọng sao? Giết ngươi rồi sẽ tới phiên hắn. Hai người các ngươi dù sao cũng đều phải chết. Còn cần nói chuyện sao? Còn nói chuyện một mình…. Thật là buồn cười!

Trên mặt Lý Trúc mang theo nụ cười khinh thường.