Thí Thiên Đao

Chương 694: Linh dịch chữa thương



Thấy Sở Mặc mang nữ nhân bị chủ nhân bắt ra, đám người bên ngoài hoảng sợ, lại không muốn mà cũng không dám tiến lên vây công Sở Mặc.

Dù sao họ vừa thấy, thực lực của Sở Mặc quá kinh người, có khả năng tương xứng với chủ nhân của bọn họ. Mặt Sở Mặc lạnh băng, nhìn trong đám người thấy một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ngoắc ngoắc tay:

- Ngươi mau lại đây!

- Ngươi…ngươi muốn làm gì. Nói cho ngươi biết. Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ tự sát.

Thiếu nữ hoảng sợ nhìn Sở Mặc, quát lớn.

Sở Mặc lười giải thích, trực tiếp bắt đối phương. Xách nàng như xách một con mèo nhỏ, một tay khác ôm Thẩm Ngạo Băng tiến vào một tòa nhà ở bên cạnh. Những người xung quanh căm phẫn, có kẻ la lên:

- Đồ súc sinh, ta liều mạng với ngươi.

- Hắn muốn động vào sư tỷ, chúng ta phải ngăn hắn lại.

- Ta liều mạng với ngươi, dù chết cũng không thể chịu nhục.

Trong đám người chỉ có ba người là nữ, giờ đã bị bắt một, khiến những thiếu niên nhiệt huyết này hoàn toàn tức giận, bất chấp nguy hiểm xông đến chỗ Sở Mặc.

Nhưng bọn họ không nghĩ đến, bọn họ đến trước phòng ở này lạikhông thể tiến vào. Nơi đó như có một bức tường vô hình, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài. Dù bọn họ cố thế nào cũng vô ích.

Bọn họ lập tức đứng bên ngoài chửi bới.

- Có bản lĩnh đến bắt chúng ta, ngươi bắt một nữ tử mà cũng coi được sao?

- Thả sư tỷ của chúng ta ra.

- Ngươi là đồ độc ác. Chủ nhân trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi. Sở Mặc tự động bỏ qua mấy thanh âm kia. Hắn lấy từ Thương Khung Thần Giám một cái thùng gỗ lớn, đặt trên mặt đất trong nhà. Nhìn cái thùng này, khóe miệng Sở Mặc hiện lên một nụ cười có chút hoài niệm.

Đây chính là thùng gỗ năm đó Ma Quân dùng để đứng huyết nguyên thú cho Sở Mặc tắm. Sở Mặc đã đặt nó trong Thương Khung Thần Giám, không động đến rất lâu rồi.

- Cũng không biết hiện tại sư phụ thế nào. Xem ra ta cần đẩy nhanh tốc độ tu luyện để có thể sớm nhìn thấy sư phụ.

Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng, sau đó bắt đẩu đổ vào thùng các loạilinh dịch.

Các loại linh dịch này đều được Sở Mặc mang ra từ Huyễn Thần giới, là những loại giúp khôi phục vết thương rất tốt.

Sở dĩ Sở Mặc túm một thiếu nữ vào vì nam nữ có sự khác biệt, Thẩm Ngạo Băng không những là sư phụ của Diệu Nhất Nương lại từng có không ít ân oán với Sở Mặc.

Nếu Sở Mặc giúp nàng cởi đồ ngâm thuốc, về sau không biết nàng sẽ nghĩ thế nào đâu. Sở Mặc không muốn chọc vào tổ ong vò vẽ này chút nào on ngươi của hắn lạnh băng, nhìn thiếu nữ trước mặt sai:

- Ngươi mau cởi quần áo của người này rồi ôm nàng vào thùng gỗ.

Giờ thiếu nữ bị túm mới biết, hóa ra Sở Mặc không định làm gì nàng, mà chỉ muốn nàng hỗ trợ. Nàng thở phào, nhưng ánh mắt nhìn Sở Mặc vẫn đầy căm hận, cắn răng nói:

- Ngươi đã gây ra đại họa, khi chủ nhân trở về ngươi nhất định sẽ bị bầm thây vạn đoạn.

- Không phải nói nhảm. Ta bảo ngươi làm, ngươi phải cố mà làm cho nhanh. Nếu không, ta không dám cam đoan ngươi còn cơ hội gặp lại chủ nhân của ngươi đâu. Sở Mặc lạnh lùng nói rồi xoay người đi ra ngoài.

Thiếu nữ nhìn Thẩm Ngạo Băng vẫn con đang nửa mê nửa tỉnh, con ngươi lóe lên, nàng vừa nghĩ ra một ý.

Thanh âm lạnh thấu xương của Sở Mặc từ bên ngoài lại truyền vào:

- Ta đã dùng thần trí khống chế nhất cử nhất động của ngươi, ngươi không cần tự tìm đường chết thế đâu.

Thiếu nữ tức đến giơ chân, cả giận nói:

- Ngươi có thể nhìn rõ hết việc trong này thì còn kêu ta làm làm gì, lại còn giả vờ đứng đắn. Ngoài miệng thì nói vậy nhưng nàng cũng không dám nghĩ khác nữa, từ từ cởi sạch quần áo rách rưới trên người Thẩm Ngạo Băng. Nhìn miệng những vết thương đáng sợ trên người Thẩm Ngạo Băng, thiếu nữ này vẫn có chút thông cảm.

Nhưng sau đó, nàng lại tự an ủi mình: chắc chắn nữ nhân này là người tội ác tày trời. Nếu không sao chủ nhân có thể đối xử với nàng như thế được.

Thiếu nữ vừa tự nói thầm, vừa ôm Thẩm Ngạo Băng đặt vào thùng gỗ. Thẩm Ngạo Băng tiến vào thùng gỗ, thân mình rung mạnh một chút. Thiếu nữ thấy vậy cười lạnh: hừ, bị thương lại còn dám cho nàng trực tiếp tắm rửa, không chết mới lạ.

Dù thiếu nữ này có ở cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa chắc có khả năng nhận được linh dịch cao cấp ở Thiên giới. Nhưng Thẩm Ngạo Băng lại cảm nhận được rất rõ ràng.

Thực tế, khi Thẩm Ngạo Băng bị bắt vào thủy lao, cũng không phải chịu thêm tra tấn gì. Vết thương trên người chủ yếu có trong lúc chiến đấu. Nàng muốn tự sát, nhưng bị Lý Trúc khống chế ngăn lại. Mặc dù bị nhốt ở thủy lao trong tình trạng thương tích trầm trọng, nhưng nàng vẫn còn chút thần trí. Khi Sở Mặc đến cứu, nàng cũng biết nhưng không rõ người cứu mình là ai.

Tuy nhiên, vừa nghe tiếng, dù rất lâu không nghe thấy thanh âm của hắn, Thẩm Ngạo Băng đã nhận ra người đến là Sở Mặc. Nàng từng cực kỳ ghét tiểu tử thối tha này, thậm chí vài lần còn muốn giết hắn.

Chỉ có điều tạo hóa trêu ngươi, không ngờ người nàng muốn giết lại cứu nàng một mạng. Khoảnh khắc đó, Thẩm Ngạo Băng thực sự muốn khóc. Nên khi Sở Mặc tìm một thiếu nữ, rồi đi ra ngoài, để thiếu nữ kia giúp nàng cởi đồ chữa thương, Thẩm Ngạo Băng hoàn toàn cảm động.

Nữ nhân đều là sinh vật cảm tính, Thẩm Ngạo Băng cũng không ngoại lệ. Nhiều khi giữa thích và ghét, chỉ do suy nghĩ mà thôi.

Lúc thiếu nữ kia nói Sở Mặc giả bộ đứng đắn, Thẩm Ngạo Băng cũng chỉ ngượng ngùng một chút, không thấy phản cảm tí nào.

Sau khi ngâm mình trong nước, trong nháy mắt, nàng cảm nhận được nguồn linh lực hùng mạnh đang tiến vào thân thể mình. Nữ nhân lạnh lùng cao ngạo này thấy thật ấm lòng. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…thời gian cứ dần trôi.

Đến lúc trời tối, vết thương trên người Thẩm Ngạo Băng dù nghiêm trọng cũng đã khôi phục được bảy, tám phần rồi.

Miệng của mấy vết thương đến tận xương cốt cũng hoàn toàn khép lại. Nhìn qua một vết sẹo cũng không có.

Thẩm Ngạo Băng nhìn thân hình mình trơn bóng như ngọc, thấy đan điền tràn đầy năng lượng, vô cùng kinh ngạc và chấn động.

Chỉ mới nửa ngày thôi, thương thế của nàng chẳng những gần nhưkhôi phục hoàn toàn mà thực lực cũng tăng lên rất nhiều.

Nước này là nước gì mà hiệu nghiệm thế chứ? Chắc phải đắt lắm đây. Không ngờ Sở Mặc lại đem thuốc quý như vậy chữa thương cho ta. Tấm lòng của hắn còn rộng lớn hơn ta tưởng tượng quá nhiều. Trách không được cả Nhất Nương và Tinh Tuyết đều thầm thích hắn.

Thẩm Ngạo Băng vừa vuốt ve làn da bóng loáng non mịn của mình vừa nghĩ.

Trong lúc Thẩm Ngạo Băng còn suy tư, thiếu nữ đứng cạnh tận mắt thấy quá trình vừa qua quá thần kỳ. Nửa ngày trước nữ nhân trước mắt còn sống dở chết dở, trọng thương khắp người, giờ hầu như hoàn toàn khôi phục, trở thành một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị.