Thí Thiên Đao

Chương 706: Gia nhập Phiêu Diêu Cung



Vợ chồng Hoa Tam Nương và Hạ Phong chợt ngẩn ra, sau đó, Hoa Tam Nương cười nói:

- Ngược lại là bọn ta có chút để tâm chuyện vụn vặt này. Kỳ thật cũng là bị ác độc của Lý Trúc làm sợ hãi. Thẩm chưởng môn nói không sai, thủ đoạn gì, quả thật không quan trọng…

Hạ Phong lẩm bẩm:

- Khổ tu thiên ngoại vô số năm nay trong lòng chúng ta đều là bậc thanh tâm quả dục. Nhưng thật không thể ngờ, trong xương cốt bọn họ lại là một đám người như vậy.

Lý Trúc chết rồi, quyển Nhân giới cũng sắp khép lại.

Sở Mặc lập tức muốn vào Linh giới. Phải chăng ở Linh giới có thể gặp được Kỳ Tiêu Vũ? Mọi người nhớ đón đọc.

Thẩm Ngạo Sương bị muội muội mình nói như thế, dường như cũng mở được khúc mắc. Nhìn Sở Mặc, chân thành nói:

- Sở công tử, xin lỗi, ta có chút hiểu lầm cậu.

Thẩm Ngạo Sương cũng không có giải thích nhiều, ví như nàng thật sự bị những thủ đoạn Ma tộc của Lý Trúc làm cho sợ hãi. Đối với nàng mà nói, sai chính là sai, nhất định phải khiêm tốn thừa nhận.

Sở Mặc khẽ mỉm cười:

- Vô phương, lúc đó ta dùng thủ đoạn đó cũng chỉ muốn lấy đạo của người trả lên thân người. Lý Trúc dùng thủ đoạn tàn nhẫn, giết hại vô số sinh linh vô tội. Nếu bình thường giết y, khó giải được cơn hận trong lòng.

- Đúng vậy, như vậy thì đúng rồi! Thẩm Ngạo Băng lớn tiếng ủng hộ Sở Mặc.

Thẩm Tinh Tuyết cũng ở bên cạnh che miệng khẽ cười.

Chuyện này, căn bản không đáng là gì. Nhiều nhất chỉ xem là một chút âm ảnh trong lòng sau khi trải qua kiếp nạn, nói ra cũng không có gì.

Sở Mặc nhìn những người bên cạnh, trong lòng cảm khái rất lâu. Lúc đầu vừa mới đến đại lục Bạch Hổ, phía trên có bốn đại phái, phía dưới có vô số trung tiểu môn phái, là rầm rộ bực nào.

Quy Khư, từ mức độ nào đó mà nói, là phúc địa của những người may mắn sống sót trước mắt. Nhưng lại là vùng đất xấu của tất cả những người đã chết đó.

Lời này một chút cũng không khoa trương, Quy Khư, thật là một nơi xấu.

Nếu không có Quy Khư, tứ đại phái bây giờ vẫn là tứ đại phái.

Lý Trúc cũng được, Tần Hiểu cũng được. Tất cả những người khác, có thể cũng sẽ không có kiếp nạn này.

Cho dù trong xương tủy Lý Trúc ác liệt cỡ nào, nhưng nếu y không có những thủ đoạn và thực lực đó, thì làm sao có thể làm ra nhiều hành động điên cuồng như vậy?

- Lúc đó nhiều người như vậy, bây giờ còn lại mấy người chúng ta. Diệu Nhất Nương rất hiểu Sở Mặc, nhìn ra cảm khái của Sở Mặc, không kìm được ở bên cạnh nói:

- Theo ta biết, ngoại trừ chúng ta ra chỉ có người của Tây Hải Phái rời khỏi đại lục Bạch Hổ.

- Thật sáng suốt! Hạ Phong không khỏi cảm khái một câu:

- Không chừng không cần mất mấy năm, Tây Hải Phái… sẽ trở thành môn phái tuyệt đỉnh chân chính của thế giới này.

Trên mặt Hoa Tam Nương lộ ra vẻ bi thương, thì thầm:

- Phải, tứ đại phái trước đây cũng đã tan thành mây khói.

Sở Mặc nói:

- Các người không phải cũng vẫn còn, ngoại trừ Thiên Ngoại và Cô Thành ra, Nhất Kiếm và Phi Tiên có những người như các người, vẫn có thể quật khởi trở lại. Chỉ là Nhất Kiếm Cô Thành, Thiên Ngoại Phi Tiên năm đó bây giờ trở thành Nhất Kiếm Phi Tiên.

Trên mặt của Hoa Tam Nương lộ ra mấy phần vẻ phức tạp, do dự một lát liếc nhìn Hạ Phong.

Hạ Phong gật gật đầu, khích lệ tinh thần thê tử.

Hoa Tam Nương mới nói:

- Sở công tử, ta có một yêu cầu quá đáng…

Sở Mặc nhìn Hoa Tam Nương:

- Tiền bối không cần khách khí như vậy, có gì cứ nói thẳng ra

Hắn với Hoa Tiểu Nha là bạn, gọi Hoa Tam Nương một tiếng tiền bối cũng nên. Nhưng với thân phận địa vị lúc này của hắn, một tiếng tiền bối này cũng thật xem là rất nể mặt Hoa Tam Nương.

Hoa Tam Nương cũng bị một tiếng tiền bối này nở nụ cười trên mặt, nhẹ thanh nói:

- Đại kiếp lần này là nạn kiếp của môn phái Nhân giới. Bây giờ tuy nạn kiếp cuối cùng đã qua, nhưng muốn khôi phục lại thịnh vượng như xưa, sợ là rất khó. Sở công tử là thiên tài chân chính, ta muốn… cùng với phu quân ta Hạ Phong, tính cả con gái Hoa Tiểu Nha gia nhập Phiêu Diêu Cung.

- Cái gì? Sở Mặc chợt ngẩn ra, nhìn Hoa Tam Nương cười khổ:

- Cài này không tốt đâu

- Sao vậy, Sở công tử là ghét bỏ bọn ta? Hoa Tam Nương nhìn Sở Mặc hỏi.

- Không, không phải ghét bỏ. Hoa tiền bối với Hạ tiền bối đều là cao thủ tuyệt đỉnh thế gian này. Hoa tiểu thư cũng là có được truyền thừa cường đại ở Quy Khư. Đợi một thời gian, Nhất Kiếm nhất định có thể khôi phục lại huy hoàng như ngày xưa. Thật muốn gia nhập Phiêu Diêu Cung ta, ta cầu còn không được. Nhưng như vậy, truyền thừa của Nhất Kiếm… Sở Mặc nói đến đây, không có nói tiếp, mà là nhìn Hoa Tam Nương.

Kỳ thật sâu tận trong lòng của Sở Mặc, tất nhiên là hy vọng những người này có thể gia nhập Phiêu Diêu Cung. Hắn cũng có lòng tin và năng lực dẫn dắt những người này đi đến cấp bậc cao hơn.

Nhưng vật truyền thừa này lại rất khó vứt bỏ, cái này còn khó hơn bảo một người 18 đời đơn truyền đổi họ. Chuyện này cơ hồ là không thể.

Thần sắc của Hoa Tam Nương trở nên có chút ảm đạm, nói:

- Đúng vậy, ta cũng tin tưởng chỉ dựa vào một nhà ba người bọn ta muốn trọng tân lập vị Nhất Kiếm, quả thật rất khó. Nhưng nhiều nhất… bọn ta cũng chỉ có thể làm Nhất Kiếm trở thành môn phải tuyệt đỉnh thế gian này, nhưng vô lực làm những truyền nhân ưu tú này đi đến cấp bậc cao hơn!

Hoa Tam Nương nhìn Sở Mặc, vẻ mặt chân thành nói:

- Nhưng Sở công tử không giống. Qua trận nạn kiếp này, bọn ta nhìn rất rõ Sở công tử tuyệt đối là người có năng lực dẫn dắt người bên cạnh đi đến thế giới cao hơn. Ta nghĩ, tỷ muội Thẩm chưởng môn cũng là có cách nghĩ như vậy?

Hai tỷ muội Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương bên này nhất tề gật đầu. Thẩm Ngạo Băng, nói:

- Hoa sư tỷ nói quả thật cũng chính là bọn ta muốn nói.

Thẩm Ngạo Sương nói:

- Phi Tiên bọn ta kỳ thật sớm có ý này. Nói xong, Thẩm Ngạo Sương có chút ảm đạm thở dài:

- Lúc đó Thiên Ngoại vẫn chưa phát động trận đại kiếp này. Lão tổ Phi Tiên bọn ta từng nói, chỉ cần Sở công tử có thể sống sót đi ra từ Quy Khư, sau này Phi Tiên nhất định toàn lực ủng hộ phối hợp Phiêu Diêu Cung, ủng hộ Sở công tử. Kỳ thật, chẳng khác nào là tỏ thái độ, bây giờ càng là như vậy. Phi Tiên gần như sắp bị đánh tàn rồi, chỉ còn lại mấy người bọn ta. Bọn ta đều rõ chí hướng của Sở công tử, muốn dẫn dắt những nhân tài ưu tú thiên phú trác tuyệt trong thế giới này đến thế giới cao hơn. Đây là chuyện công đức vô lượng.