Thí Thiên Đao

Chương 772: Lựa chọn mà thôi (2)



- Điểm này Bát thiếu cũng thế mà nhị thiếu hay tam thiếu cũng vậy.. cả những cô cái hay tiểu công chúa trong gia tộc này nữa, tất cả đều không có sức phản kháng! Nhất định phải tuân theo sự sắp xếp của gia tộc. Nếu có thể gặp được một đối tượng tâm đầu ý hợp làm đám hỏi thì đơn giản là ông trời ban ân. Nếu không gặp được thì cho đến cuối đời, hai người cũng không xuất hiện cùng nhau nhiều. Nhưng bởi vì lợi ích mà không thể không gắn chặt với nhau được. Phương tiểu thư, ngài nói xem… bọn họ được tự do không? Nếu có thể được lựa chọn, bọn họ sẽ chọn như thế hay sao?

Kim Thiết Cương vì quan hệ tốt với vị thiếu phu nhân tương lai nàymà đã bất chấp rồi, quả thực là thành thật hết mức.

Phương Lan nghe xong lời này cũng không khỏi ngây người, cả người trở nên trầm mặc.

Kim Thiết Cương cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, bởi vì gã hiểu, cô nương này đặc biệt thông minh. Tuy là tạm thời có khả năng còn chút không tình nguyện nhưng thời gian dần qua cuối cùng sẽ tự mình nghĩ thông thôi.

Gả cho một tiểu tử nghèo không có chút tiền đồ trên trấn trên? Hay là gả cho một công tử trong gia tộc quyền quý? Người khác nhau có thểkhông có cùng lựa chọn nhưng đứng ở góc độ người xem thì chắc chắn là trong 10 người… chỉ sợ là có đến 8 là chọn người sau.

Gả cho con cháu nhà quyền quý chưa chắc sẽ có tình yêu hoàn mỹ, nhưng gả cho tiểu tử nghèo trấn trên… nhất định sẽ có tình yêu sao?

Dù sao hôn nhân cũng không chỉ bao gồm mỗi tình yêu thôi.

Phương Lan ở trong xe ngựa lúc này lại vẫn kiên định như lúc ban đầu. Nàng tin rằng người trong lòng của nàng tuyệt đối không buông tay nàng, nàng cũng sẽ không từ bỏ.Ngoài xe ngựa, thị vệ của Kim gia cả đám đều yên lặng giơ ngón tay cái với Kim Thiết Cương, thầm khen đại nhân thật cao minh, chẳng những thực lực cường đại mà mở miệng cũng có thể nói chết thành sống được. Rõ ràng là đặc biệt cường đoạt dân nữ nhà người ta lại nói như là cho người ta một cơ hội vậy. Thật là lợi hại!

Trên mặt của Kim Thiết Cương lại không có quá nhiều sự đắc ý. Nhớ năm đó gã tiến vào Kim gia cũng từng là một thiếu niên hăng hái nhiệt huyết, đồng thời cũng có một người trong lòng, thanh mai trúc mã.

Chẳng qua, chuyện xưa của gã càng thêm bi thảm hơn. Người trong lòng của gã không cần người ta đến cường đoạt mà tự nguyện đi theomột tên con cháu của đại gia tộc. Chuyện này đả kích tương đối lớn với Kim Thiết Cương, vì thế gã một lòng khổ tu, sau lại vừa khéo tiến vào Kim gia trở thành một hộ vệ bình thường của Kim gia. Bởi vì gã biết làm việc, thiên phú lại không tệ nên được gia chủ Kim gia tán thưởng, ban cho nguyên liệu Trúc Cơ cũng ban thưởng họ Kim, đề bạt làm quản sự, để gã ở bên cạnh Kim Minh, coi như một bước lên trời.

Kim Thiết Cương mới đầu cũng rất hăng hái, cũng từng nghĩ tới bản thân mình giờ này ngày này nếu gặp lại người yêu thanh mai trúc mã kia thì đối phương sẽ có phản ứng gì? Vì thế gã thật sự làm như vậy. Gã mang theo đội nhân mã lớn về huyện nhỏ ở quê, cũng gặp được người con gái là tình đầu đó.Nhìn nàng kia một nhà nơm nớp lo sợ quỳ trước mặt mình, nhìn nữ tử liên tục cầu xin gã, nói đều là do nàng sai, kêu gã không nên làm khó trượng phu của nàng.

Lúc đó chẳng biết tại sao loại khoái cảm trả thù này cũng không đạt được. Ngược lại, sâu trong nội tâm lại dâng lên một sự mất mát nồng đậm và một cảm giác nhàm chán.

- Nếu lúc đầu ta phú quý như hôm nay thì nàng ta cũng sẽ không bỏ ta mà đi. Đáng tiếc lúc trước ta đây chỉ là một tiểu tử nghèo, người ta lựa chọn con đường tốt hơn thì sai làm sao được?

Trong lòng Kim Thiết Cương tự hỏi, đổi lại là gã thì chỉ sợ cũng phảilựa chọn như thế mà thôi.

Cho nên gã không làm khó người trong gia tộc thật cẩn thận trước mặt gã kia, càng không đi làm nhục trượng phu của người con gái đó, cũng không nhìn thêm người con gái kia lần nữa.

Chỉ là thản nhiên cười dẫn người rời đi.

Từ đầu đến cuối gã đều không quay đầu nhìn nữ nhân kia một cái.

Nhưng gã có thể cảm giác được nữ nhân kia luôn nhìn bóng lưng của gã.Sau đó, Kim Thiết Cương, tên tiểu tử từng khờ dại chất phác ở trấn nghèo đã chết rồi, còn sống chỉ là một quản sự của Kim gia Thành Cẩm Tú mà thôi.

Rất nhanh, đoàn xe đi tới một thung lũng. Kim Thiết Cương ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía ngọn núi phía xa cây cối xanh um tươi tốt, chân mày hơi nhíu lại.

Đại Công Kê đang ở bên cạnh Sở Mặc lải nhải nói nhỏ:

- Kê gia muốn nói cái này, chúng ta hãy tìm một chỗ ở trong này sau đó Kê gia bảo hộ cho ngươi, tiểu tử, ngươi có ánh mắt gì thế hả? Không tin thực lực của Kê gia sao? Nói cho ngươi biết, Kê gia cơ bản là không cần tu luyện giống các ngươi! Tới Linh giới rồi Kê gia tự nhiên có được thực lực tương ứng trong Linh giới, không phục thì chúng ta đánh cược một ván?

Sở Mặc bị Đại Công Kê lải nhải có chút phiền, đi vượt qua nó liếc một cái:

- Đừng có bậy bạ nữa, ngươi nhìn địa hình nơi này một chút, phíatrước ngoài 10 dặm còn có một con đường lớn. Trúc Cơ ở nơi này, ngươi ngại không đủ phiền hay sao?

- Chuyện của Trúc Cơ ở đây ngày nào cũng có nhưng ai sẽ coi là chuyện quan trọng chứ?

Đại Công Kê giải thích.

- Nếu là Ngũ Hành Đạo Cơ thì sao?

Sở Mặc nhìn thoáng qua Đại Công Kê:

- Ngươi khẳng định là Ngũ Hành Đạo Cơ trong nháy mắt hoàn thành, trời đất… sẽ không sinh ra hiện tượng lạ chứ?

- Ách…

Đại Công Kê lập tức nghẹn lời, không biết nên nói gì. Lúc này lại nghe được ngọn núi phía trước truyền tới một tiếng hét dài.

- Để người lại!

Một tiếng quát to này giống như tiếng sấm, làm Sở Mặc và Đại Công Kê đều hoảng sợ.

- Tình huống gì thế?

Đại Công Kê vỗ cánh bay lên giữa không trung vươn cổ nhìn về phía bên kia.

- Hình như là có người đánh nhau.

Sở Mặc có chút không xác định nói.

- Ha ha ha ha đánh nhau là tốt, Kê gia thích nhất là xem náo nhiệt!

Đại Công Kê lập tức hưng phấn:

- Đây là nhóm người đầu tiên từ khi chúng ta tiến vào Linh giới gặp được, không nghĩ tới… lại còn có náo nhiệt để xem.

Trán của Sở Mặc lập tức xám xịt, trong lòng tự nhủ đánh nhau có gì hay mà xem? Nhưng lại nói, trong lòng hắn cũng rất hiếu kỳ, đối với Linh giới hắn cũng chưa hiểu rõ hết, nếu có cơ hội âm thầm tìm hiểu một chút cũng không tồi.Vì thế Sở Mặc nhảy lên không trung đứng trên người của Đại Công Kê:

- Giá!( Tiếng lúc giục ngựa)