- Ngươi cũng biết chuyện này là lỗi của ngươi sao?
Vương Võ đang ngồi im bỗng trừng mắt nhìn Đỗ Phi, nói như quát:
- Nếu không phải ngươi ra chủ ý, tìm cái tên đệ tử đại phái chó má kia, sao ta và Lan nhi có thể cãi nhau chứ?
- Ngươi…
Đỗ Phi tức giận, không dám tin nhìn Vương Võ. Lúc trước, vì LưuĐồng cáu, chửi rủa Vương Võ, Đỗ Phi vẫn hơi áy náy.
Mặc dù Vương Võ không nhắc lại, nhưng cùng lớn lên từ nhỏ, Đỗ Phi hiểu Vương Võ vẫn giữ chuyện này trong lòng. Nhưng dù có khúc mắc, hai người vẫn có hơn hai mươi năm giao tình. Đỗ Phi hoàn toàn không ngờ Vương Võ sẽ đổ trách nhiệm lên đầu mình.
Vương Văn cũng sững sờ, vội vàng kéo tay Đỗ Phi khuyên:
- Đỗ đại ca, ngươi hãy nghe ta nói. Chúng ta là huynh đệ, ngươi đừng chấp ca ca của ta. Chẳng qua ca ca đang tức giận công tâm, mới nói vậy thôi. Chủ ý này là của mọi người mà, ngươi ngàn vạn lần đừng để chuyện này trong lòng.
- Ngươi im đi!
Vương Võ lại quát em trai mình, mắt đỏ bừng nói:
- Ta nói không đúng sao? Nếu không phải Đỗ Phi mời tên đệ tử kia đến, sao sự tình thành ra như vậy chứ. Lan nhi đã nói nàng có biện pháp cơ mà.
Vương Văn cũng nghẹn họng, nhìn ca ca mình như sắp điên, lại cố nhịn, nuốt lời vào bụng, không nói thêm.
Đỗ Phi nhẹ nhàng bỏ tay Vương Văn ra, sau đó bình tĩnh nhìn Vương Võ:
- Tiểu Võ, ngươi nghĩ tất cả đều là lỗi của ta sao?
- Chẳng lẽ không đúng?
Vương Võ rống giận, gân xanh trên trán trông rất dữ tợn.
- Ngươi nói như vậy thì coi như vậy đi.
Đỗ Phi cười bi thảm, lắc đầu thở dài, sau đó quay ra nhìn Vương Văn đang xấu hổ nói:
- Tiểu Văn, Đỗ ca còn có việc, sẽ không đến Cẩm Tú thành với các ngươi.
- Đỗ đại ca…
Vương Văn không đành nói.
- Kệ nó đi. Mẹ nó, ai cũng muốn khi phụ ta. Không phải vì thực lực của ta thấp sao? Xuất thân của ta kém sao? Một ngày nào đó, bố sẽ cho các ngươi biết mặt!
Vương Võ lại tức giận hét.
Đỗ Phi không buồn để ý Vương Võ đang rít gào, tâm lạnh như tro tàn, đi ngược hướng với Cẩm Tú thành.
Nhớ lại trước kia, khi bọn họ còn nhỏ, ở Phương gia trấn, đều rất mong có một ngày tới Cẩm Tú thành đi dạo, xem thành lớn có cái gì. Đỗ Phi nằm mơ cũng không ngờ, chính mình lại đến đây trong tình trạng như thế này. Nhìn từ xa đã thấy được khí thế của một tòa thành lớn. Đãđến gần nhưng lại không có cơ hội đi vào trong.
Trong tình trạng này, Đỗ Phi hoàn toàn không có cách nào đi cùng Vương Võ nữa. Vương Võ điên rồi. Người khác bức gã điên sao?
Đỗ Phi âm thầm lắc đầu, tự nhủ, nếu Phương Lan còn thông minh, chia tay với Vương Võ mới là lựa chọn chính xác nhất.
Vừa nãy thôi, Đỗ Phi còn muốn sát cánh cùng huynh đệ, đi vào Cẩm Tú thành. Dù không thể làm gì nhưng trước hết có thể biết được tin tức của Phương Lan. Nếu Phương Lan có thể bình an ra khỏi Kim gia, Đỗ Phi sẽ dốc sức giúp đôi tình nhân trắc trở này hòa hảo như ngày xưa.Vì Đỗ Phi biết, Vương Võ rất đa nghi, suy nghĩ nông cạn, chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng xấu. Kể cả Phương Lan không phải chịu ủy khuất gì ở Kim gia, với độ ảo tưởng cao như Vương Võ, cũng sẽ nghĩ ra rất nhiều chuyện không đúng…
Làm bằng hữu từ nhỏ đến lớn, Đỗ Phi quá hiểu Vương Võ là loại người gì.
Nhưng hiện tại… Đỗ Phi cười tự giễu. Những việc kia đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đỗ Phi tự nhận, mình không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với huynhđệ. Nhưng Vương Võ lại nói như vậy. Đây không phải lời của người say rượu, cũng không phải buột miệng. Dù có kích động như thế nào cũng không thể nói như vậy chứ?
Thôi…bỏ qua. Sau này, nếu ngươi còn để ý, hai ta có thể trở thành bạn bình thường. Còn không, ta tội gì đi tìm phiền não.
Nhìn thân ảnh Đỗ Phi ngày một xa, Vương Văn rơm rớm nước mắt.
Lúc này, Vương Võ lại lạnh lùng nhìn nói:
- Ngươi thích thì cũng cút đi!
Vương Văn có chút khó tin nhìn ca ca mình, thật lâu sau mới thấp giọng nói:
- Đệ đi cùng huynh.
Vương Võ dùng sức vỗ vai Vương Văn:
- Đây mới là đệ đệ của ta! Hừ, thời khắc mấu chốt chỉ có anh em ruột mới đáng tin!
Trong lòng Vương Văn cười khổ, thầm nghĩ nếu quay lại quá khứ sẽ tìm một cơ hội để ca ca xin lỗi Đỗ ca nói, nhưng phỏng chừng hơi khó. Trừ phi, ca ca có thể thật sự thành thân với Phương Lan. Nhưng Vương Văn cũng có dự cảm bất tường: Ca ca còn có thể thành thân với Phương Lan sao?
Vương Văn không thể quên dáng vẻ rơi lệ đầy thương tâm của Phương Lan tỷlúc ấy, dù hắn chưa yêu đương nhưng cũng không ngu ngốc, có thể cảm giác được Phương Lan lúc đó rất thương tâm, cũng gần như đã nản lòng thoái chí.
Tuy nhiên Vương Văn cũng không biết nói với ca ca thế nào, hắn khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, nếu mình nói chuyện đó, chỉ sợ sẽ lập tức nổi điên mất.
Cho nên Vương Văn chỉ có thể đi từng bước cùng ca ca, như giấc mộng ngày nhỏ của họ, có một ngày có thể tiến vào Cẩm Tú Đại Thành.
......
Nhà trọ Tường Phúc.
Sở Mặc mở cửa phòng, có chút bất ngờ nhìn vị khách không mời mà đến, thậmchí còn không tin được, người này chính là gia chủ Kim gia Cẩm Tú Thành.
Hắn còn vụng trộm dùng Thương Khung Thần Giám quan sát người này.
Kim Đan kỳ!
Ở Linh giới cũng coi như đại tu sĩ rồi!
Một đại nhân vật, không ngờ sáng sớm đã mang theo hậu lễ chạy tới gặp mình?
Đây là tình huống gì?
- Sở công tử, Kim mỗ không mời mà tới, quấy rầy Sở công tử nghỉ ngơi, xin hãy thứ lỗi.Kim Đông Nam cười tủm tỉm, vô cùng thành khẩn ôm quyền hướng Sở Mặc.
Sở Mặc hơi ngơ ngác một chút, sau đó vội hoàn lễ, cười nói:
- Kim gia chủ quá khách khí. Mau mau mời vào!
......
Kim gia, ngoài gian phòng khách tốt nhất.
Kim Minh Tinh cởi trần, sau lưng là cành mận gai, thẳng tắp đứng trước cửa.
Trong phòng, Phương Lộ thì thầm với Phương Lan:
- Tỷ. Người kia chính là Kim Minh Tinh à? Bộ dạng rất tuấn tú đó. Hắn tới thỉnh tội sao? Hì hì, rất có thành ý nha, đã đứng đó mấy canh giờ tới tóc cũng dínhsương sớm rồi, đoán chừng đứng từ sáng sớm. Lúc vừa mới đẩy cửa còn làm muội giật cả mình.
Phương Lan trừng mắt nhìn muội muội mình:
- Đẹp trai gì hả? Chỉ là làm bộ làm tịch.
- Tỷ... Người ta ngoại hình không tệ, là đích xuất Kim gia! Thân phận như vậy, xem ra...hắn là sự thật thích tỷ.
Phương Lộ nói.
- Ngươi... Tiểu Lộ. Có phải thấy Kim gia xa hoa đã choáng váng đầu óc không? Ngươi quên thân phận của chúng ta sao? Đã quên Vương Võ ca sao?