Tất cả mọi người há hốc miệng nhìn Vương Võ, nhìn hắn quỳ trên mặt đất bò tới chỗ Phương Lan.
- Lan nhi. Nàng thích ta đúng không? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, nàng đã nói về sau sẽ làm lão bà của ta, sẽ làm hiền thê lương mẫu, hiếu thuận với cha mẹ ta... Có phải không? Nàng đã nói đấy, hãy nhớ lại đi.
Vương Võ vừa khóc vừa nói:
- Ta sai rồi, thật sự biết sai rồi, nàng cho ta một cơ hội được không? Nếu có lần sau...
- Không có lần sau.
Phương Lan nước mắt đã khô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Võ:
- Vĩnh viễn không có lần sau!
- Ta sai rồi, cho ta một cơ hội! Cho ta một cơ hội đi!
Vương Võ tiếp tục bò tới chỗ Phương Lan.
- Kim Minh.
Phương Lan đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Minh, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của Kim Minh.
- Đây, ta đây.
Kim Minh cố gắng bình tĩnh lại, không định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thừa dịp nhảy vào.
- Có thể cầu ngươi một việc không?
Phương Lan nhìn Kim Minh, nhẹ giọng nói.
- Đừng nói một chuyện, cho dù là trăm chuyện ngàn chuyện... Cũng không có vấn đề gì!
Kim Minh rất sung sướng đáp.
- Nếu ta cầu ngươi chuyện này rồi mà vẫn không muốn liên quan gì tới ngươi, ngươi cũng đáp ứng sao?
Phương Lan nhìn vào mắt Kim Minh.
- Đáp ứng, khẳng định sẽ đáp ứng!
Kim Minh không chút do dự, vô cùng dứt khoát đáp:
- Ta thích Phương tiểu thư, nhưng ta sẽ không dùng thủ đoạn gì áp chế nàng, lúc trước là lỗi của ta, ta nhận sai. Sau này, trừ khi nàng thật sự yêu thích ta, bằng không ta sẽ không quấy rối nàng, càng sẽ không dùng chuyện gì áp chế nàng.
- Ngươi nói thật lòng sao?
Phương Lan hỏi.
- Đương nhiên!Kim Minh chăm chú nhìn Phương Lan:
- Ta lấy tôn nghiêm gia tộc ra thề, lời ta nói là thật lòng!
Lời thề này rất nặng.
Tôn nghiêm của một đại gia tộc cũng không phải thứ có thể đùa giỡn.
Kim Minh mà dám nuốt lời, danh dự Kim gia sẽ đem đi quét rác. Đến lúc đó, cho dù phụ thân là gia chủ Kim gia cũng sẽ không tha cho hắn. Toàn bộ Kim cũng không tha cho hắn.
Trong mắt Phương Lan rốt cục hiện lên vẻ dịu dàng. Phương Lộ bên cạnh hoàn toàn động dung. Nàng vẫn là một thiếu nữ, không hiểu nhiều chuyện cảm tình nam nữ. Nhưng nếu có nam nhân có thể vì nàng làm mọi chuyện, nàng nhất định sẽ yêungười kia!
- Được, ta tin tưởng ngươi.
Phương Lan nói:
- Vậy hãy đưa một phần tài liệu Trúc Cơ cho hắn.
Nói xong, Phương Lan chỉ vào Vương Võ.
Vương Võ đứng đó, trên mặt lộ vẻ không dám tin.
Kim Minh khẽ cau mày, dường như hơi chần chừ, tuy nhiên vẫn gật đầu nói với hạ nhân:
- Đi nhà kho lấy một phần tài liệu Trúc Cơ, bảo là ta cần!
Hạ nhân lập tức đi vào trong.Phương Lan ôn nhu nói:
- Kim Minh, cảm ơn ngươi.
- Không cần khách khi với ta, ta đáp ứng nàng.
Kim Minh nói.
Phương Lan cười buồn, trong lòng nghĩ thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ lại không hề có chút tín nhiệm nào. Nhưng một ngươi chưa quen tới nửa năm lại khiến ta thấy tin tưởng, thật đúng là châm chọc!
Rất nhanh, có hạ nhân đi ra, mang theo mấy bao đồ lớn.
Không có nhẫn trữ vật, tài liệu Trúc Cơ phải cần tới bao lớn mới chứa nổi.Vương Võ thấy những bao lớn kia, trong mắt đầy kỳ vọng.
Phương Lan lúc này mới nói:
- Vương Võ, đây là thứ ngươi muốn, mau cầm đi, phần tài liệu Trúc Cơ coi như hoàn lại mấy năm nay ngươi chiếu cố tỷ muội chúng ta. Từ sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Không còn quan hệ gì nữa!
Vương Võ nhìn Phương Lan, sau đó nhận mấy bao lớn trong tay hạ nhân Kim phủ vác lên vai, nói:
- Ngươi bảo Kim Bát Thiếu cam đoan, không được ám sát ta...
Kim Minh cười lạnh:
- Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống ngươi, mau cút khỏi Cẩm Tú Thành, cút xa một chút. Nói cách khác, ngươi mang theo tài liệu Trúc Cơ, bị ngườikhác chặn giết thì đừng tính lên đầu Kim gia chúng ta.
- Có thể cho ta chút linh thạch, sau khi Trúc Cơ, ta còn muốn tu luyện!
Vương Võ ấp úng nói.
- Ngươi cút cho ta! Bằng không ta sẽ giết ngươi!
Kim Minh có kiềm chế tốt đến đâu thì cũng bị sự vô sỉ của Vương Võ làm cho phát cuồng, nếu không phải vì Phương Lan, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho đồ vô sỉ này.
Vương Võ khẽ run rẩy, vác tài liệu Trúc Cơ bỏ chạy, hoàn toàn không hề lưu luyến gì thêm.
Thậm chí cả đệ đệ của hắn, hắn cũng không rảnh nhìn!
Nói vậy Vương Võ sẽ không về Phương Gia Trấn nữa, bởi vì hắn đã mất hết mặt mũi, cũng khó mà sống nổi.Vương Văn có vẻ mất mát nhìn Phương Lan và Phương Lộ thi lễ:
- Lan tỷ, tiểu Lộ muội muội, thật xin lỗi!
Nói xong, Vương Văn không kìm nổi lệ rơi đầy mặt, trong lòng vô cùng thương tâm. Hắn thậm chí không rõ vì sao thân ca ca của mình lại biến thành cái dạng này.
- Cũng không phải lỗi của huynh, huynh không phải xin lỗi.
Phương Lộ đi tới, vỗ vai Vương Văn:
- Tiểu Văn ca vẫn là ca ca của ta, là bằng hữu tốt nhất của ta!
Phương Lan cũng đi tới:
- Ngươi không cần nói xin lỗi, chuyện này không liên quan gì tới ngươi.
- Lan tỷ...Vương Văn giơ tay gạt nước mắt, sau đó nói:
- Ta phải về nhà rồi, đi giải thích với Đại Phi ca, ta đã không còn ca ca ruột, không thể lại mất đi một huynh đệ!
- Ca ca ngươi, hắn...
Thần sắc Phương Lan trở nên ảm đạm.
- Với ta hắn đã chết.
Vương Văn bỗng nhiên cười cười:
- Không sao, cửa ải khó khăn sẽ có ngày vượt qua. Lan tỷ, Kim thiếu là người tốt, tỷ đừng bỏ lỡ.
Phương Lan kinh ngạc nhìn Vương Văn, không thể tưởng được hắn lại nói ra lời này.
- Ta rất nghiêm túc!
Vương Văn thở dài:
- Ta thấy Kim thiếu thật tâm thích tỷ, cho hắn một cơ hội đi. Vốn ta định về nhà sẽ nói cho tỷ biết chuyện này. Giờ tỷ cũng biết rồi, chúng ta lớn lên từ nhỏ, ta hy vọng Lan tỷ có thể hạnh phúc, mà Kim thiếu... Hắn có thể cho tỷ hạnh phúc đó.
Kim Minh cũng có phần ngoài ý muốn, đại khái không nghĩ tới đệ đệ của tình địch lại đứng về phe mình.
Hắn chợt nhớ tới những lời phụ thân đã nói, trong lòng không khỏi cảm thán: Gừng càng già càng cay, phụ thân như cáo già... Phì phì, phụ thân có kinh nghiệm và lịch duyệt thật sự phong phú hơn mình nhiều lắm.
Phương Lan hơi đỏ mặt, cũng không nhìn Kim Minh mà nói với Vương Văn:
- Đây là chuyện của ta, ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy.
- Ừ, Lan tỷ ở lại nơi này nhớ tự bảo trọng!
Vương Văn nói.
- Cái gì mà ta ở đây, chúng ta cùng về nhà!
Phương Lan khẽ cười nói.
- Hả? Tỷ không ở lại đây sao?
Vương Văn sửng sốt. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tin