- Không đi. Đừng nói ta đã hẹn trước với Kim gia, kể cả không có hẹn ta cũng không muốn gặp cái loại người như thế đâu.
- Chỉ là một con gà mái nhỏ mà cũng muốn gáy.
Đại Công Kê trong phòng cười lạnh.
- Ừ.
Đêm đó, xe ngựa của Kim gia đúng giờ có mặt tại cửa lớn của nhà trọ Tường Phúc. Sở Mặc không chút do dự lên xe, đến yến tiệc của kim gia.
Lúc này, tại Lục gia ở thành nam.
Nghe tin Sở Mặc chưa tới, cả người Lục Thiên Kỳ toát ra một luồng sát khí lạnh băng.
- Giỏi cho một tên tiểu tử không biết tốt xấu, dám không đếm xỉađến lời của ta.
Lục Thiên Kỳ nặn ra từng chữ, thanh âm lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.
- Công tử, gia chủ cho gọi ngài ạ.
Một gã hạ nhân đứng ở cửa cẩn thận nói.
- Biết rồi.
Đuôi lông mày của Lục Thiên Kỳ nhíu nhíu, nàng đứng dậy, tới phòng của gia chủ.
Sau một lát, nàng tới gian phòng của Lục Chính, cũng chẳng chào hỏi gì mà thở phì phì ngồi xuống ghế.Lục Chính ngồi sau bàn đang cầm một tách trà, ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Sao lại không mời được người thế?
Nhìn qua, Lục Chính khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ áo xanh, người hơi gầy, tướng mạo nho nhã, ngồi đó khiến người khác có cảm giác lão là một người ôn hòa.
- Tên đó không phân biệt tốt xấu. Mai ta sẽ trói hắn đến đây.
Lục Thiên Kỳ còn chưa hết giận, lạnh lùng nói.
- Lúc trước ta nói với ngươi thế nào?Thanh âm của Lục Chính rất bình thản, có vẻ không tức giận.
Lục Thiên Kỳ liếc cha mình một cái, hơi cả giận nói:
- Một tên tiểu tử thối tha còn chưa lên Trúc Cơ, giả danh lừa bịp khắp nơi. Thật không biết hắn đáng giá chỗ nào.
- Ngươi phát sinh xung đột với hắn à?
Lục Chính nhìn nữ nhi, tò mò hỏi.
Điều này không phù hợp với tính cách của Lục Thiên Kỳ cho lắm. Trong mắt của Lục Thiên Kỳ chỉ có hai loại người: loại nàng thích và loại nàng ghét.Không nói đến người nàng thích, những người nàng ghét, rất ít người có thể bình an vô sự. Bình thường, ‘Lục công tử’ sẽ trực tiếp bạo phát tại chỗ, không cần chờ một lát, càng không đợi được qua ngày.
Nhưng lần này lại chẳng làm gì đối phương.
- Không xung đột gì, nhưng ta nhìn hắn không thuận mắt. Hắn cứ làm như mình mạnh lắm, lợi hại lắm ý. Người như vậy ta thấy nhiều rồi, trước mặt đại nhân thì ra vẻ thanh cao. Chẳng qua là lừa người, cơ bản chính là một tên chó má vô dụng mà thôi.
- Lần này có lẽ ngươi lầm rồi.
Lục Chính đột nhiên nói:
- Sở dĩ hắn không tới vì hắn đã sớm hẹn với Kim gia. Mà phỏng chừng thái độ của ngươi mới là nguyên nhân chủ yếu hắn cự tuyệt lời mời của chúng ta.
- Hẹn với Kim gia thì thế nào chứ?
Lục Thiên Kỳ bĩu môi khinh thường, sau đó nói:
- Thái độ của ta làm sao? Cùng hắn nói chuyện là đã nể mặt hắn rồi. Hắn đã không muốn, đêm nay ta sẽ khiến cho hắn đẹp mặt.
Lúc này, rốt cuộc Lục Chính cũng phải ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Kỳ nói:
- Ngươi xác định…có thể tùy tiện đụng chạm tên này sao?
Dựa vào những chiến tích của Lục Thiên Kỳ, Lục Chính vẫn rất nguyện ý tin tưởng nữ nhi của mình.
- Hắn gặp ta, một người không quen biết lại đến mời với thái độ kiêu ngạo vênh váo, không biết là người ở đâu trong Cẩm Tú thành. Nếu hắn có giận, cũng là chuyện bình thường.
Lục Thiên Kỳ nói, lại cười lạnh:
- Lúc ấy, ta đã chuẩn bị xin lỗi. Mặc dù nhìn qua cũng rất khó chịu, nhưng hắn lại không phát hỏa với ta. Như vậy chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, hắn kiềm chế rất tốt, nên mới không biểu hiện.
- Vậy khả năng thứ hai là gì?
Nhiều khi Lục Chính cũng không khỏi bội phục nữ nhi của mình, tâm tư tinh tế, tuệ nhãn như đuốc, trí tuệ hơn người, thường có thể nắm bắt được điểm mấu chốt mà người thường không để ý.
- Khả năng thứ hai là hắn ở ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong thì khinh không thèm để ý.
Lục Thiên Kỳ cười cười nói:
- Lúc đó ta không lễ phép, lại nửa giả nửa thật để lộ sát ý với hắn. Nếu hắn là người có xuất thân cao, trong thời điểm thực lực không bằng ta, lại ở trên địa bàn của ta, nhất định sẽ làm như không thấy sự vô lễ của ta. Sau đó cười ha hả, nói xin lỗi vì hắn đã có hẹn, đồng thời hẹn khi khác gặp. Nhưng hắn lại không nói một câu. Mới nhìn có thể nghĩ là hắn hoàn toàn coi thường, không buồn để ý đến ta. Có thể thấy, hắn cố ý biểu hiện cho ta thấy như vậy.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Lục Chính đã hoàn toàn tin phục suy đoán của nữ nhi. Lão thích bộ dáng tự tin này.Lục Thiên Kỳ cười khẩy:
- Đương nhiên không. Ta nghĩ giờ này hắn đang cảm thấy sợ hãi. Vì hắn không không biết ta là ai, nhưng người Kim gia, chắc chắn sẽ cho hắn biết.
- Ngươi thấy Kim gia sẽ làm gì?
Lục Chính hỏi.
- Tám chín phần mười vào ngày mai Kim gia sẽ phái một trưởng lão có thân phận, có cấp bậc đến thay hắn xin lỗi nhà ta, đồng thời giải thích mọi chuyện. Nếu Kim gia thật sự coi trọng Sở Mặc, bọn họ nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng lão hồ ly Kim gia kia cũng khá thông minh,nếu lão có thể tỉnh ngộ, có lẽ sẽ yên lặng mà theo dõi kỳ biến.
Lục Thiên Kỳ nói rất chắc chắn.
Bộp bộp bộp!
Lục Chính không nhịn được vỗ tay, vui mừng cười nói:
- Lục gia quả thực may mắn khi có Kỳ nhi!
- Tất cả nhờ phụ thân biết cách dạy bảo ạ.
Lục Thiên Kỳ cười tủm tỉm.
- Vậy tối nay ngươi…Lục Chính nhìn nữ nhi.
- Kẻ lừa đảo không biết trời cao đất rộng nên bị giáo huấn một chút. Phế một bàn tay của hắn là được rồi. Đây cũng là nể mặt Kim gia thôi. Ta tin tưởng Kim Đông Nam sẽ biết thủ hạ của ta đã hạ thủ lưu tình.
Lục Thiên Kỳ thản nhiên nói.
- Ừm, ngươi nhắc người kia chú ý đúng mực, chỉ phế chứ không được giết.
Lục chính gật gật đầu.Trong mắt hai cha con họ Lục, Sở Mặc chỉ như một con sâu nhỏ phải cam chịu số phận, chỉ có con đường chết hoặc giữ được cái mạng, tùy bọn họ quyết định.
Cùng lúc đó tại Kim gia ở thành tây, gia chủ Kim Đông Nam ngồi ở chủ vị, Sở Mặc ngồi bên trái, Bát công tử Kim gia Kim Minh ngồi ở bên phải.
Bàn tiệc lớn cũng chỉ có ba người, nhưng thức ăn vô cùng phong phú. Trong phòng cũng rất yên tĩnh.
- Sở công tử, ngươi nói trưa nay có một người tự xưng là LụcThiên Kỳ tới tìm ngươi, mời ngươi buổi tối đến Lục gia dự tiệc sao?
Kim Minh giật mình nhìn Sở Mặc hỏi.
Con ngươi Kim Đông Nam loe lóe, không biết đang nghĩ gì.
- Đúng thế, một cô gái cải trang nam tử…chắc là nữ nhi của Lục gia, một trong ba đại gia tộc đứng đầu Cẩm Tú thành nhỉ?
Ánh mắt Sở Mặc lướt qua Kim Đông Nam, hắn lại thản nhiên cười: