Trong lòng Sở Mặc mặc niệm một câu, sau đó thản nhiên đi vào.
Đêm nay Cẩm Tú Thành phá lệ an tĩnh. Sở Mặc nhớ rõ mấy con phố chính của Cẩm Tú Thành trước đây lúc nào cũng đông người, hết sức phồn hoa náo nhiệt.
Nhưng hiện giờ lại có phần lạnh lùng, cả tòa thành còn bao trùm khí tức đau thương.
Phong thủy thần thông hiện giờ càng tinh thâm hơn trước, vọng khí thuật cũng cao minh hơn. Hắn có thể cảm nhận tòa thành như đã mất đi sức sống.Ngày thường các quán rượu vẫn náo nhiệt tới tận khuya, mà giờ trong tửu quán cũng không có bao nhiêu khách nhân.
Sở Mặc tìm một tửu quá lớn, sau khi đi vào thì phát hiện bên trong chỉ có mấy bàn khách.
Tiểu nhị nhìn thấy có người tiến vào, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp:
- Khách quan mời vào trong. Ngài đi mấy người?
- Mình ta.
Sở Mặc nói xong, trực tiếp lấy ra một khối vàng ném cho tiểu nhị:
- Tìm cho ta một chỗ an tĩnh.
Tiểu nhị vui vẻ, khách hào phóng như vậy rất hiếm gặp. Linh giới tuy nhiều tu sĩnhưng cũng không ít người thường, hoàng kim vẫn là đồng tiền mạnh. Mặc dù không đáng giá như linh thạch nhưng cũng đủ làm nụ cười của tiểu nhị thêm rạng rỡ.
Tiểu nhị dẫn Sở Mặc tới một chỗ gần cửa sổ. Cách mấy bàn khách kia rất xa, sau đó nói:
- Ngài thấy nơi này thế nào?
- Được rồi.
Sở Mặc trả lời, sau đó nói:
- Cho mấy món ăn, một bình rượu tốt nhất.
- Được, khách quan xin chờ!
Tiểu nhị vội chạy vào phòng bếp.Không lâu sau bốn đĩa đồ ăn được bưng lên, tiểu nhị tự rót rượu cho Sở Mặc rồi nói:
- Khách quan cứ thong thả dùng.
Nói xong liền chuẩn bị đi xuống.
Sở Mặc nhìn xung quanh, lấy ra khối linh thạch đặt lên bàn, vừa lúc có thể cho tiểu nhị thấy mà không bị những người khác phát hiện.
Mắt Tiểu nhị lập tức sáng ngời, thậm chí có chút đăm đăm. Với tư cách là tiểu nhị ở đây thì kiến thức sẽ không thấp, khối linh thạch này tỉ lệ tốt, mười phần là linh thạch bậc cao, thậm chí có thể nói là cực phẩm!
Một khối linh thạch này, đừng nói ăn một bữa cơm, cho dù ăn một tháng... Ngày nào cũng dùng món ngon nhất thì cũng không hết!
- Hỏi ngươi một vài chuyện. Ngươi trả lời rồi khối linh thạch này thuộc về ngươi.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Ngài có chuyện gì cứ hỏi, đại sự tiểu sự của Cẩm Tú Thành gần như không có gì ta không biết!
Tiểu nhị hạ giọng nói, bởi vì hưng phấn mà thanh âm có phần run rẩy.
- Ngươi ngồi xuống nói đi.
Sở Mặc chỉ vào cái ghế đối diện.
Tiểu nhị nhìn quanh, phát hiện không có ai chú ý tới nơi này. Kỳ thật chuyện này cũng khá thông thường. Chưởng quỹ cũng không thèm để ý tiểu nhị cùng khách nhân tâm sự. Dù sao như vậy cũng có thể mời chào thêm một ít khách nhân nữa.
- Có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc nhìn tiểu nhị hỏi:
- Đem những chuyện ngươi biết nói ta nghe xem.
- Ngài hỏi đúng người rồi, gần đây Cẩm Tú Thành đã xảy ra chuyện lớn!
Tiểu nhị vừa nghe câu hỏi đã bắn liên thanh. Đem những chuyện hắn biết nói hết cho Sở Mặc nghe.
Việc này gần như cả Cẩm Tú Thành đều biết.
Tỷ như gia chủ tam đại gia tộc ngã xuống, ngay tiếp theo tam đại gia tộc không thể ngăn cản con đường suy bại. Nói thí dụ như vì gia chủ tam đại gia tộc đột nhiên qua đời khiến gia tộc rung chuyển.Nhất là Hồng gia và Lục gia đã có xung đột. Có người quy tội này cho gia chủ đã chết, dù đã thì vẫn phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.
- Ngài không biết chứ... hai cô nương Lục gia kia thật đáng thương. Vốn Lục gia là gia tộc lớn nhất Cẩm Tú Thành, đã nghe nói về Lục Thiên Duyệt chưa? Đó chính là đệ tử thân truyền của chưởng môn Linh Động Sơn! Nhưng nàng muốn muội muội của mình ngồi lên vị trí gia chủ, nghe nói đã cùng vài người trong gia tộc náo tới túi bụi.
Tiểu nhị có chút cảm thán nói:
- Có câu là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên (một người làm quan, cả họ được nhờ), nhưng trái lại... cây đổ khỉ tan!
Sở Mặc nhìn thoáng qua tiểu nhị:
- Ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ!Tiểu nhị cười cười:
- Khách quan, ta nói bằng lương tâm, ta cũng không gạt ngài, việc này gần như toàn bộ Cẩm Tú Thành đều biết rồi!
Sở Mặc gật đầu, nói:
- Vậy ngươi còn biết chuyện gì mà người thường không biết?
Tiểu nhị nao nao, phỏng chừng cũng trách chính mình lắm miệng, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Có một việc, hẳn không nhiều người biết lắm.
Tiểu nhị nói xong, còn cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, hạ thấp âm nói:
- Ngươi có biết vì sao Lục Thiên Duyệt dựa vào Linh Động Sơn nhưng vẫn bị bàng chi trong gia tộc làm cho sứt đầu mẻ trán không?Sở Mặc lẳng lặng nhìn tiểu nhị, không nói gì.
Tiểu nhị có chút đắc ý nói:
- Chuyện này không nhiều người biết lắm! Lục gia bàng chi không biết thế nào mà kết giao với đệ tử của Huyết Ma Giáo! Được đệ tử Huyết Ma Giáo ủng hộ!
- Huyết Ma Giáo?
Sở Mặc khẽ cau mày, cảm thấy tên này khiến người nghe không thoải mái. Dường như là một tà phái chứ danh môn chính phái có ai đi dùng tên này?
- Đúng vậy, chính là Huyết Ma Giáo, mấy đệ tử đều là tu sĩ Kim Đan kỳ! Hơn nữa ta còn nghe nói... Mấy đệ tử đó kỳ thật có liên quan tới việc tam đại gia tộc tổn thất nặng nề!
Tiểu nhị thật cẩn thận nói:
- Chuyện này ta nghe từ một vị đại nhân của Hồng gia uống say nói ra.
- Về sau ngài có chuyện gì, trực tiếp tới tìm ta là được, ta tên tiểu Lục tử! Chuyện trong Cẩm Tú Thành, tiểu Lục tử có thể tìm hiểu thay ngài.
- Được, có gì ta sẽ tìm ngươi.
Sở Mặc gật gật đầu, để tiểu nhị lui xuống.
Sở Mặc tùy tiện ăn vài miếng rồi tính tiền rời tửu lâu, hắn có chút do dự, có nên đi Kim gia hay Lục gia nhìn một chút không.
Tam đại gia tộc Cẩm Tú Thành gặp chuyện khiến Sở Mặc cảm thấy nặng nề, tuy hắn có thể chối bỏ trách nhiệm, thậm chí có thể trực tiếp rời đi. Nhưng chuyện này, đến cuối cùng là do hắn mà ra. Nếu không phải hắn cầm Thí Thiên và giọt Chân Hoàng Huyết kia, chỉ sợ tam đại gia tộc cũng không phải gặp kiếp nạn này.
Cho nên, từ sâu trong nội tâm, Sở Mặc cảm thấy bản thân có lỗi với ba gia tộc này.
Nhất là Kim gia gia chủ Kim Đông Nam và Lục gia gia chủ Lục Chính, tuy chưa nói thâm giao nhưng vẫn đủ tôn trọng hắn. Sở Mặc tin tưởng, nếu bọn họ còn sốngthì có thể qua lại vui vẻ.
Hắn thật không ngờ chuyện lại như vậy. Nghĩ đến lúc trước mình còn đáp ứng Lục Chính giúp hắn luyện chế đan dược, giải quyết họa ngầm trong thân thể hắn.