Trong lòng Sở Mặc cười thầm, quả nhiên là đang gạt ta! Vẻ mặt hắn lại tỏ ra sợ sệt, cẩn thận trả lời:
- Nhị vị sư huynh bọn họ tự bọn họ đi tìm một cô nương Bây giờ, bây giờ họ có lẽ đều đang nghỉ ngơi!
- Hỗn xược!
Phong Giang Hải giận giữ thét lên:
- Ngươi còn dám gạt ta!
- Con con thực sự không nói dối.
Sở Mặc cúi đầu, vẻ mặt oan ức nói:
- Mặc dù con là của Chu trưởng lão Nhưng, địa vị của con không cao, cho dù là ở bên ngoài cũng vẫn bị người ta coi như cái gai trong mắt, nếu như con không thể xử lý được quan hệ giữa các huynh đệ đồng môn, e là cảnh ngộ còn thê thảm hơn nữa
Đối với những việc bẩn thỉu ô uế trong môn phái, Phong Giang Hải không phải không nghe thấy gì, nhưng không ngờ đến thời khắc quan trọng này, còn có người dám giả dối trắng trợn tới vậy, hắn giận tới mặt tái mét, nhìn Sở Mặc lạnh lùng nói:
- Tạm thời coi như ngươi nói thật, vậy ngươi không phải tới đưacơm sao? Cơm đâu?
Sở Mặc lập tức cúi đầu, nói:
- Trên đường con vào đây, đi qua hai phòng giam, thấy trong hai phòng giam có giam hai lão đầu gày như da bọc xương, bọn họ thò tay ra đòi cơm Con thấy bọn họ đáng thương nên đã đưa cơm cho họ. Chưởng môn nếu không tin có thể đi xem, vậy sẽ biết con nói là thật hay giả.
- Ngươi ngươi thật to gan! Lẽ nào trước khi ngươi vào không có ai nói ngươi biết, không cho phát bất kỳ ai được nói chuyện sao?
- Con chỉ thấy bọn họ đáng thương Con nghĩ nữ phạm nhân này đã là phạm nhân quan trọng của Linh Vận Mông chúng ta. Vậy thì ắt là người phạm tội nghiêm trọng, một hai bữa không ăn đói cũng không chết Con, con chỉ muốn giúp chưởng môn trút giận.
Sở Mặc tỏ ra đáng thương nhìn Phong Giang Hải.
- Ngươi hồ đồ!
Phong Giang Hải tức giận mắt trợn trừng trừng nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
- Hai lão già đó ngoại trừ muốn ăn cơm còn nói gì với ngươi nữa? Ngươi hay mau khai thật ra!Sở Mặc nghĩ một hồi, nói:
- Bọn họ ăn nói hàm hồ, nói mình là tiền bối của Linh Vận Môn, còn nói là sư tổ của con, đây chả phải là nói bậy sao? Con căn bản không tin lời bọn họ, bọn họ nếu là tiền bối của Linh Vận Môn chúng ta, sao có thể bị giam ở đây chứ?
Sở Mặc nói chắc như đinh đóng cột.Phong Giang Hải thở phào một cái, hắn không nhìn ra bất kỳ điểm dị thường nào trên khuôn mặt Sở Mặc, trong lòng căn bản cũng nhận định người này là đệ tử của Linh Vận Môn.
Bởi vì cho dù Lục Thiên Minh có Dịch Dung Thuật cao siêu, nhưng luồng khí trên thân của một người là không cách nào che giấu được, Chu Thanh Vân chẳng qua chỉ là một tu sỹ Trúc Cơ, còn Lục Thiên Minh lại là tu sỹ Kim Đan.
Luồng khí trên người Kim Đan và Trúc Cơ hoàn toàn khác biệt, trong nhận thức của Phong Giang Hải là không cách nào giấu giếm được.Tuy nhiên trong lòng Phong Giang Hải vẫn cảm thấy vô cùng bức xúc, vốn hắn nghe thấy tiếng một người tiến gần tới đây, trong lòng vô cùng mừng rỡ cho rằng Lục Thiên Minh đó cuối cùng không nhịn được đã xuất hiện rồi.
Nhưng không ngờ đó lại là một đệ tử của môn phái, hơn nữa còn là con riêng của Chu trưởng lão. Chu trưởng lão là tâm phúc cốt cán của hắn, cho nên Phong Giang Hải hiểu rõ Chu trưởng lão đối với người con riêng này, bên ngoài tỏ ra thờ ơ, nhưng sâu thẳm trong lòng lại rất quan tâm. Cho nên hắn cũng không thể làm gì được con riêng của Chu trưởng lão.
- Được rồi, ngươi mau đi đi! Đừng dừng lại ở chỗ này.
Phong Giang Hải hạ giọng nói:
- Ngoài ra, tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay, người không được nói với bất kỳ ai! Nếu không cho dù thân phụ của ngươi là Chu trưởng lão, ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Hiểu chưa?
Lúc này, Phong Giang Hải đột nhiên cau mày, lấy ra truyền âm thạch trên người, không hề kiêng dè Sở Mặc mà lập tức dùng tinh thần lực kích hoạt truyền âm thạch. Trong đó truyền đi một giọng nói lạnh lùng:
- Phong chưởng môn, người đó vẫn chưa tìm thấy sao?
Phong Giang Hải trầm giọng nói:
- Lưu đạo hữu, người đó quỷ quyệt xảo trá, nào dễ dàng tìm ra chứ?
Phong Giang Hải vừa nói vừa dùng tinh thần lực khóa chặt tất cả khí cơ trên người Sở Mặc. Tính hắn đa nghi, mặc dù nói bản thân tin người này là đệ tử Linh Vận Môn, nhưng bản tính đa nghi vẫn khiến hắn phải thử phản ứng của Sở Mặc.
Tuy nhiên Phong Giang Hải nhất định không cách nào phát hiện vấn đề gì, một là Bách Biến Thuật quá mạnh, có thể gọi là thần thông cao cấp; hai là Sở Mặc đã trải qua nhiều sự tôi luyện, tinh thần bản thân cũng kiên cường tới mức người thường khó mà tưởng tượng được.Kiểu dò xét cấp thấp này, cho dù là Bách Biến Thuật cũng đừng hòng tìm ra một kẽ hở nào trên người Sở Mặc.
Tuy nhiên trong lòng Sở Mặc lại không hề bình tĩnh như vậy.
Lưu đạo hữu? Người có thể trực tiếp trò truyện như vậy với Phong Giang Hải họ Lưu Không lẽ là vị tứ lão gia của Huyết Ma Giáo? Tứ tổ Lưu Thiên Phong?
Lúc này phía bên Truyền âm thạch lại truyền tới âm thanh lạnh như băng:
- Phong chưởng môn, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, đồ đã đưa cho ngươi một nửa rồi. Mặt khác, căn cứ vào tổn thất của ngươi ta cũng đã bồi thường tương ứng cho ngươi rồi. Nếu ngươi tiếp tục kéo dài thời gian nữa thì... đến lúc đó làm Lão Tổ mất hứng, hậu quả e là rất nghiêm trọng đấy.
- Ta biết rồi, sẽ nhanh thôi.
Phong Giang Hải từ đầu đến cuối đều sử dụng thần thức tập trung vào Sở Mặc, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ cảm xúckhẩn trương nào trên người Sở Mặc.
Sau khi tắt Truyền âm thạch, sắc mặt của Phong Giang Hải trầm trọng hơn, nhìn thoáng qua Sở Mặc, bỗng nhiên lấy ra một khối ngọc trong ngực ném cho Sở Mặc:
- Cậu trước tiên ở lại chỗ này, lát nữa cậu vào phòng đó, nữ nhân kia bị ta phong ấn rất kỹ, không có bất kỳ nguy hiểm nào cả. Cậu thủ ở đây, một khi có người đi vào thì cậu trước tiên bóp nát khối ngọc này, ta lập tức sẽ quay lại. Cậu hiểu không?
- À? Ta... Ta sợ làm không tốt...
Trên mặt Sở Mặc hiện ra vẻ khó xử:
- Nếu chẳng may hỏng chuyện lớn của chưởng môn...
Trong lòng của Phong Giang Hải rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm. Phản ứng của Sở Mặc khiến gã đặc biệt hài lòng. Gã nhìn thoáng qua Sở Mặc, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Chẳng lẽ đời này cậu chỉ muốn làm một đứa con riêng không được lộ diện sao? Chẳng lẽ cậu không muốn vào cửa, trở thành đệ tử nội môn? Thậm chí là đệ tử thân truyền của trưởng lão?