- Cho nên chuyện này mới được cho là chuyện gièm pha lớn nhất ở Linh Vận Môn, không người nào dám nhắc tới, phải không?
- Đúng vậy, bởi vì sư bá Bất Biến... khụ khụ...thật ra cũng không coi ra gì cả, không thể để người khác muốn hại ngươi mà ngươi lại thờ ơđược?
Người này nói xong sau đó nói tiếp:
- Lại nói, sư bá Bất Biến đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cũng không thật sự đưa họ vào chỗ chết. Nếu không, họ làm sao có thể kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay?
- Nói cũng đúng.
Vẻ mặt của Sở Mặc tức giận nói:
- Thiệt cho ta lúc đó còn thương hại họ, đưa cơm đưa đồ ăn cho họ, không thể tưởng được họ lại là người như thế, thật sự là đáng chết.
- Aiz, chuyện của mấy trăm năm trước rồi, hai người kia bị hành hạmấy trăm năm, sư bá Bất Biến từ lâu đã phi thăng lên Tiên giới, họ coi như là đã nhận lấy sự trừng phạt ở nơi này rồi.
Người đó lắc đầu cười:
- Cho nên nhớ kỹ, về sau nhất định không được dễ dàng tin tưởng bất cứ ai! Trên con đường tu hành này, nhân từ rồi thông cảm đều giả dối cả, chỉ có ích lợi mới là vĩnh hằng!
Người này nói xong nhìn Sở Mặc lắc đầu:
- Ôi, ta với tiểu tử ngươi nói nhiều như vậy làm gì chứ? Thôi, ngươi tiếp tục ở đây chờ. Ta tiếp tục giả vờ chết... con mẹ nó, cũng không biết tên khốn Lục Thiên Minh kia khi nào mới tới...Người đó nói xong thì tiếp tục quay đầu lại giả vờ bộ dạng như bị phong ấn, nằm ở đó không nhúc nhích.
Sở Mặc nhìn bóng lưng của y, do dự một chút, trong lòng thở dài: Thật xin lỗi, tuy là ngươi có thể cũng không phải là người hung ác, tuy là giữa chúng ta chỉ có lập trường bất đồng thôi nhưng cũng là do ngươi muốn giết ta. Ta cũng chỉ có thể ra tay trước mới chiếm được lợi thế thôi. Hơn nữa... nếu không giết ngươi, tiếp theo tất cả mọi chuyện ta cũng không thể làm.
Nghĩ thầm trong lòng, Sở Mặc lập tức phát ra một luồng khí tức cường đại trực tiếp tràn ngập gian nhà tù nhỏ này.Tu sĩ Nguyên Anh giả dạng Phương Lan nằm ở đó hình như phát hiện ra, vừa muốn phản ứng thì đã quá muộn.
Ánh sáng của Thí Thiên chợt lóe, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ giả dạng Phương Lan nằm đó trong nháy mắt đầu một nơi thân một nẻo! Tia sáng lóe lên chặt đứt eo người này, vô cùng chuẩn xác chém tu sĩ Nguyên Anh thành hai nửa.
- Ngươi nói đúng, nhất định không được dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, nhân từ rồi thông cảm gì đó đều là giả dối!
Sở Mặc nhìn màn máu tanh trong phòng giam, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chém tên tu sĩ Nguyên Anh này rồi chỉ sợ Phong Giang Hải rất nhanh sẽ nhận ra. cho nên hành động kế tiếp nhất định phải nhanh.
Chỉ có điều, khi Sở Mặc đi ra khỏi nhà tù này lại thấy Hỏa Long Bôi phía trong không gian lớn kia thì hơi động lòng. Trong lòng tự nhủ Thương Khung Thần Giám nhắc nhở mình nói Hỏa Long Bôi này có thể thu phục được. Như thế thì có nên đi thử một chút không nhỉ?
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thế, nhanh chóng quyết định luôn. Phú quý chỉ có thể có được từ trong gian khó!Tuy là còn chưa rõ Hỏa Long Bôi này cụ thể có tác dụng gì nhưng nó là một bảo vật vô cùng cường đại, điều này thì không thể nghi ngờ.
Sở Mặc bay thẳng đến phía Hỏa Long Bôi kia. Khi bay lên giữa không trung thì cảm giác được một luồng khí tức cường đại phát ra từ trong Hỏa Long Bôi.
Tiếp đó, luồng thần niệm lạnh như băng và hùng mạnh đánh thẳng vào trong tinh thần của Sở Mặc:
- Trên người của ngươi có khí tức của ngũ hành, Phong Hàn Thủy quả nhiên là không lừa ta, ngươi chính là người đã ước định với hắn năm đó, người được phái tới cứu ta khỏi đây đúng không?Trong lòng Sở Mặc lập tức cả kinh, thầm nghĩ: Phong Hàn Thủy là ai? Chẳng lẽ là lão tổ khai sơn của Linh Vận Môn này? Còn nữa, những lời này của nó là có ý gì? Cái gì mà ước định năm đó phái tới cứu nó khỏi nơi này?
Cũng may phản ứng của Sở Mặc cũng cực nhanh, hắn lập tức thản nhiên nói:
- Ta tới cứu ngươi rời khỏi đây là không sai, nhưng không liên quan gì tới Phong Hàn Thủy cả, Hỏa Long, ngươi bị người ta lừa rồi!
- Cái gì?
Thần niệm lạnh như băng kia nháy mắt đã bắt đầu luống cuống phátra sự dao động, gần như là muốn cho Sở Mặc – người tương đối yếu ớt thấy được tinh thần thức hải sắp sụp đổ.
Ở thời khắc mấu chốt, trong thân thể của Sở Mặc truyền tới một sức mạnh thần bí, một tia hào quang kim sắc chợt lóe lên.
Lập tức đuổi uy áp mạnh mẽ đến cực hạn của Hỏa Long ra khỏi tinh thần của Sở Mặc.
Sở Mặc trong nháy mắt đó dường như cảm nhận được trong thần niệm của Hỏa Long truyền ra một sự sợ hãi rất mạnh.
- Ngươi... ngươi là?
Thần niệm của Hỏa Long trở nên nghi ngờ không yên, thậm chí không dám lần nữa trực tiếp để thần niệm đi vào trong tinh thần thức hải của Sở Mặc mà hóa thành thanh âm, phát ra trong không gian thật lớn này.
Sau đó, Hỏa Long không đợi Sở Mặc trả lời đã trực tiếp từ trong Hỏa Long Bôi hiện ra thân hình của mình.
Đó là một con Hỏa Long thân hình hơn vạn trượng, cả người hừng hực lửa đang thiêu đốt. Màu đỏ sậm kia tràn trề màu sáng bóng, trong ngọn lửa ẩn hiện ánh sáng lạnh lẽo như kim loại.Đầu của Hỏa Long ngẩng lên thật cao, một đôi long nhãn rất lớn nhìn chăm chú vào thân hình của Sở Mặc - có thể coi như giống con kiến khi so với nó.
- Ngươi rất kỳ lạ.
Miệng Hỏa Long phun ra tiếng người, nhìn chăm chú vào Sở Mặc:
- Trên người của ngươi tại sao lại có thể có khí tức như này? Hay là... ngươi là tộc nhân với những người đó? Nhưng bọn họ... bọn họ không phải đã đi rồi sao?
Đôi mắt lớn của Hỏa Long lóe lên vẻ nghi hoặc, lầm bầm một câu.Sở Mặc vẫn luôn duy trì sự trầm mặc. Thật ra hắn rất muốn hỏi một câu: Ngươi rốt cuộc biết những gì chứ?
Nhưng hắn biết, cho dù hắn có hỏi thì Hỏa Long này cũng sẽ không nói cho hắn biết. Nhìn bộ dáng kiêng kỵ kia của nó là có thể biết, đây tuyệt đối là một chủ đề cấm kỵ không dễ dàng đề cập tới.
- Thôi đi, không nghĩ nữa, tiểu tử, ta hỏi ngươi, câu nói ngươi vừa rồi nói là có ý gì? Gì mà ta bị người ta lừa chứ?
Hỏa Long nhìn Sở Mặc. Mặc dù không phóng ra long uy về phía Sở Mặc nhưng thân thể to lớn như ngọn núi này vẫn khiến cho người ta có áp lực khó tưởng được.Sở Mặc cũng không ngoại lệ, đương nhiên là có thể cảm nhận được áp lực vô hình này. Tuy là không ai quy định hình thể càng lớn sinh linh lại càng mạnh nhưng ít ra loại tấn công thị giác này thì không thể tránh được.&