Thí Thiên Đao

Chương 932: Ức hiếp



Mọi chuyện sau đó tương đối thuận lợi. Bọn họ dùng mức giá không thể cực tuyệt mua lại một quán rượu tại khu vực phồn hoa nhất ở Khánh Phong thành.

Quán rượu này trước đã kinh doanh khá tốt. Sau khi Diệu Nhất Nương tiếp nhận, với kinh nghiệm dày dặn đã phát triển nó vô cùng rực rỡ, tràn đầy sức sống. Hầu như hoàn toàn được khai sáng chỉ trong một đêm.

- Quán rượu chỉ là bước đầu tiên. Chờ đến khi chúng ta đứng vững, thực lực tăng lên, chúng ta có thể bán thử một ít đan dược. Tóm lại, chúng ta sẽ xây dựng nền móng kiên cố cho Phiêu Miểu Cung ở Linh giới.

Lúc ấy, ngay cả Tần Thi cũng không nhịn được dâng lên một chút hùng tâm tráng trí.

Nhưng các nàng còn chưa lường hết sự tàn khốc của thế giới này.

Tầm nhìn của Tần Thi và Đổng Ngữ cao hơn mọi người nhưng lạihơi cao quá. Các nàng không biết về những chuyện xấu xa âm u ở mặt khuất của thế giới.

Bốn người lớn tuổi hơn là Hoa Tam Nương, Hạ Phong, Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng đều xuất thân môn phái, không dính khói lửa trần gian, tự nhiên không có nhiều kinh nghiệm.

Hoàng Họa thì không cần nói, nàng còn chẳng phải là người. Hoa Tiểu Nha chính là một cô bé đơn thuần.

Thẩm Tinh Tuyết là công chúa hoàng thất, nhưng từ nhỏ đã ở Phi Tiên. Diệu Nhất Nương có thể coi là người có kinh nghiệm phong phú nhất. Nhưng cũng hầu như chưa nắm rõ tình hình phức tạp của Linh giới.

Nên từ đầu, đoàn người nghĩ rất đơn giản. Nếu có người đến tìm bọn họ gây phiền phức, cùng lắm thì đưa ra một chút ưu đãi cho xong chuyện là được.

Nhưng các nàng đã đánh giá thấp trình độ vô sĩ và xem thường luật rừng ở Linh giới. Khi ngươi là con kiến nhỏ sẽ không ai chú ý đến ngươi. Ban đầu, quán rượu kinh doanh rất tốt, gần như không có ai đến gây phiền toái.

Hối lộ nên hối lộ, chia phần thì chia phần. Đến Diệu Nhất Nương cũng cho mọi việc đã đi vào quỹ đạo, chuẩn bị bắt tay vào kinh doanh đan dược. Lúc này, phiền toái rốt cục tới.

Hơn nữa lại mạnh mẽ vang dội, đàn áp kịch liệt.

Khi con kiến đã lớn thành ngọn núi, không phải người mù đều không bỏ qua cho các nàng. Hơn nữa, ngoại trừ Hạ Phong, cả chín người đều là mỹ nữ như hoa như ngọc. Một tổ hợp như vậy mà không khiến người khác mơ ước là chuyện quá khó khăn.

Thật ra lúc quán rượu kinh doanh tốt cũng đã có một chút manh mối. Các đại nhân vật bắt đầu nói bóng nói gió, hỏi thăm lai lịch của đám Diệu Nhất Nương.

Nhưng lúc đó đám Diệu Nhất Nương cũng không cảnh giác lắm, coi chuyện này là chuyện bình thường.

Tự dưng xuất hiện một đám người xuất chúng từ nơi khác đến thìmấy người địa phương phải tìm hiểu lai lịch của đối phương rồi, nếu họ không làm thế mới khiến người khác nghi ngờ.

Thời điểm đó, Diệu Nhất Nương nghĩ cùng lắm thì nhượng bộ thêm một chút lợi ích. Dù sao quán rượu kinh doanh rất tốt, có mất thêm các nàng vẫn thu được lợi nhuận không nhỏ.

Nhưng nửa tháng trước, có người thình lình mạnh mẽ thu mua, trực tiếp phá vỡ tất cả ảo tưởng của cả đám người.

- Đây là một trăm ngàn khối linh thạch cực phẩm. Diệu Nhất Nương biết người đến là quản gia của gia tộc lớn nhất Khánh Phong thành, Âu Dương gia. Lão là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo nho nhã.

Người nói chuyện, đưa ra một trăm khối linh thạch từ nhẫn trữ vật là một người trẻ tuổi bên cạnh vị quản gia kia.

Người này khoảng hai mấy tuổi. Mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, tướng mạo rất anh tuấn. Chỉ là ánh mắt hơi lỗ mãng, nhìn đám người Diệu Nhất Nương có vài phần khiêu khích.

Đám người Diệu Nhất Nương cực kỳ không thích.

- Âu Dương quản gia, ý các ngài là?

Diệu Nhất Nương phẫn nộ, nghĩ đối phương sao lại dám dùng một trăm ngàn linh thạch cực phẩm để mua tòa tửu lâu này.

Một trăm ngàn linh thạch cực phẩm không phải con số nhỏ nhưng tuyệt đối không có khả năng mua được tòa tửu lâu này.

Lãi ròng một năm của quán cũng lớn hơn con số này rồi.

Nhưng trình độ vô sỉ của đối phương còn vượt xa suy nghĩ của đám người Diệu Nhất Nương.

- Thu mua quán rượu á? Không, không, không… Bà chủ hiểu lầm rồi.

Tên trẻ tuổi cười khẽ, nhìn Diệu Nhất Nương, lại nhìn Thẩm Tinh Tuyết, Hoàng Họa và Thẩm Ngạo Băng ở phía sau nói:

- Trong một trăm ngàn linh thạch cực phẩm này có chín mươi ngàn là sính lễ cho chín nữ nhân của Thao Thiết lầu, mỗi người được mười ngàn. Còn một ngàn còn lại là cho nam nhân họ Hạ kia, để y cầm tiền rời khỏi Khánh Phong thành, không bao giờ được trở về nữa.

Đám người Diệu Nhất Nương nổi giận, Thẩm Ngạo Băng suýt nữa thì động thủ. Mặc dù tên quản gia kia thâm sâu khó lường nhưng Thẩm Ngạo Băng vẫn không nhịn được giận điên người. Đúng là ăn hiếp người quá đáng.

Chỉ có Diệu Nhất Nương là tỉnh táo hơn một chút, nháy mắt ra hiệu Thẩm Tinh Tuyết ngăn Thẩm Ngạo Băng, sau đó nói với người trẻ tuổi kia:

- Âu Dương công tử đang nói đùa phải không? Chúng ta không đính hôn với ai, cũng không muốn lập gia đình.

- Chẳng sao, chúng ta không để ý.

Tên thanh niên khẽ mỉm cười, ra vẻ thâm tình nhìn Diệu NhấtNương.

- Bà chủ phong hoa tuyệt đại, ta đã thích ngươi lâu rồi…

- Âu Dương công tử hãy tự trọng!

Diệu Nhất Nương nhíu mày.

- Thao Thiết lầu cung phụng không ít cho Âu Dương gia đó…

Âu Dương quản gia ngồi nãy giờ mới cười nói:

- Bà chủ này, một chút cung phụng đó với Âu Dương gia chẳng đáng một sợi lông, không đáng nhắc tới. Chúng ta coi trọng mấy người các ngươi. Đối với các ngươi đây là một cơ hội bước lên trời. Không tin, ngươi có thể tùy tiện hỏi thăm, địa vị của Âu Dương gia ở Khánh Phongthành trong toàn bộ Linh giới cao lắm đó. Đối với mấy người không có căn cơ như các ngươi, gả vào Âu Dương gia là chuyện cực kỳ may mắn rồi.

Nội tâm Diệu Nhất Nương phát lạnh, nàng biết đối phương đã điều tra chi tiết về mình. Tra được việc các nàng đến từ Nhân giới, không có hậu trường ở Linh giới là chuyện quá dễ.

- Chúng ta không dám trèo cao!

Thẩm Tinh Tuyết vừa ngăn dì mình, vừa lạnh lùng nói:

- Đại gia tộc như Âu Dương gia cũng muốn làm chuyện như kiểu này chứ?

- Ha ha, ta cứ để một trăm ngàn linh thạch và chiếc nhẫn trữ vật này ở đây. Cho các ngươi ba ngày để suy nghĩ.

Quản gia Âu Dương gia cười thản nhiên, không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, tên Âu Dương công tử kia còn cười dài nói với Diệu Nhất Nương:

- Bà chủ, ta chờ ngày động phòng hoa chúc của chúng ta đó.

Ở nơi này kinh doanh mua bán nhiều năm, mọi người đối với Âu Dương gia hiểu rất rõ, cũng có thể nói rất đủ mặt.

Vị quản gia hôm nay tới đây tên là Âu Dương Quang Đại. Là em trai ruột của gia chủ Âu Dương gia! Ở trong Âu Dương gia có địa vị vô cùng quan trọng. Y đến đây có thể xem như đại biểu cho thái độ của cả Âu Dương gia. &