- Cho nên, từ lúc đó trở đi, muội thấy không còn chút nghi ngờ nào, liền coi chàng là Thiên Minh ca ca. Nhưng thời gian gần đây, muội cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bởi vì chàng quả thực có chút thần bí. Hơn nữa xem cái cách chàng bày bố mọi thứ, rõ ràng là khắp cả Cẩm Tú Thành, chứ không đơn thuần là chỉ giúp Lục gia chúng ta. Tuy nhiên muội vẫn không quá nghi ngờ, đại trượng phu chí tại bốn phương, có dã tâm cũng là chuyện thường. Nhưng hôm nay muội nghe ba chữ Sở Đạigia thì cuối cùng đã hiểu ra hết. Kỳ thực, từ trước tới nay đều không có Thiên Minh ca ca nào hết. Trước tới nay chỉ có một người chính là người đã lừa dối muội tên Sở Mặc
Lục Thiên Duyệt vẻ mặt càng lúng túng hơn, thậm chí có chút chột dạ.
- Cũng là người tên Sở Mặc đã cứu ta, cứu cả nhà họ Lục.
Lục Thiên Kỳ nói tiếp:
- Tỷ sớm đã biết rồi sao? Không Tỷ không phải sớm đã biết, việc này, ngay từ đầu hai người đã thương lượng với nhau. Nếu không thì chàng không thể đóng giả giống như vậy, thậm chí còn không chút sơhở.
Lục Thiên Duyệt cười gượng gạo:
- Muội nói không sai, ngay từ đầu tỷ đã biết thân phận của chàng, cũng là tỷ tìm thân phận đó cho chàng. Lúc đó giấu muội cũng bởi
- Tỷ, muội không trách tỷ.
Lục Thiên Kỳ trầm ngâm nói:
- Muội trong quá khứ dù có bướng bỉnh, nhưng không phải người không biết tốt xấu, không tới mức không phân được ân nhân với kẻ thù.
- Lục Thiên Duyệt nhìn muội muội bình tĩnh tới lạ thường, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Lúc này, Lục Thiên Kỳ bỗng nở một nụ cười tinh nghịch, nhìn Lục Thiên Duyệt:
- Tuy nhiên tỷ tỷ à, các người lừa muội thật khổ sở! Lẽ nào muội lại không hiểu chuyện tới vậy sao?
- Không, không phải.
Lục Thiên Duyệt giải thích.
Lục Thiên Kỳ khẽ mỉm cười:
- Tỷ, muội thực sự không trách tỷ, muội chỉ cảm thấy chỉ là cảm thấy có chút là lạ.
Nói xong, Lục Thiên Kỳ mím chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, lặng lẽ nói:
- Một người mà trong lòng mình đã căm hận bấy lâu, đột nhiên lại trở thành đại ân nhân cứu vớt cả gia tộc mình Cảm giác này, nói thế nào nhỉ, thực sự là rất kỳ lạ.
Lục Thiên Kỳ nói xong, đưa mắt nhìn tỷ tỷ:
- Phải rồi, chàng không phải là Thiên Minh ca ca, vậy thì Thiên Minh ca ca đâu? Sắc mặt của Lục Thiên Duyệt hơi thay đổi, khẽ thở dài một tiếng, nàng không trả lời.
Vẻ mặt của Lục Thiên Kỳ cũng dần dần tái nhợt đi, trầm ngâm hồi lâu mới dịu dàng hỏi:
- Chàng đã chết rồi phải không?
Lục Thiên Duyệt khẽ gật đầu:
- Đã lâu rồi.
- Đúng rồi, lẽ ra ngay từ đầu muội đã phải nghĩ tới, hỏi cho ra, điều đó chỉ khiến mình thêm phiền não. Nếu như Thiên Minh ca ca vẫncòn sống, Sở Mặc giả mạo huynh ấy gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao huynh ấy có thể không có phản ứng gì chứ. Đây quả là tin đáng buồn.
Lục Thiên Kỳ lặng lẽ thở dài:
- Nếu như chàng thật sự là Thiên Minh ca ca thì tốt biết bao.
- Thiên Kỳ, muội không lẽ muội thật sự thích chàng sao?
Lục Thiên Duyệt lo lắng nhìn muội muội.
Lục Thiên Kỳ lắc đầu:
- Thích thì có ích gì chứ? Tỷ không nhìn thấy những nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần vây quanh chàng sao?
- Tỷ có thể cảm nhận được, những nữ nhân đó có lẽ có ý nghĩa với chàng, nhưng trong lòng chàng chứa đựng chắc chắn không phải những người này.
- Hả?
Lục Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn tỷ tỷ.
- Đừng nghĩ nữa, tuỳ duyên đi, việc này
Lục Thiên Duyệt tự chế giễu, trong lòng thầm nghĩ: “Muội muội ngốc nghếch, nếu có thể, muội nghĩ rằng tỷ tỷ sẽ không đi tranh giànhsao? Cho dù tỷ muội hai người chúng ta cùng gả cho chàng, nếu như chàng chịu gật đầu, ta cũng không hề do dự! Người đàn ông như vậy trời định là sẽ bay lên tận chín tầng mây rồi, có thể bầu bạn bên chàng, đó là hạnh phúc lớn bằng trời! Đáng tiếc”
Lục Thiên Duyệt nhìn muội muội, dịu dàng nói:
- Biết rồi biết rồi, nhưng còn về thân phận của chàng
- Yên tâm đi tỷ tỷ, muội không ngốc tới vậy. Trừ phi có một ngày chàng tự mình công khai, nếu không thì chàng sẽ luôn là Thiên Minh ca ca của muội!
Lục Thiên Kỳ cũng rất thông minh, hiểu rõ điều băn khoăn tronglòng tỷ tỷ, nàng liền cười nói.
- Vậy thì tốt!
Lục Thiên Duyệt cuối cùng cũng yên tâm, khuôn mặt nở một nụ cười.
Nhóm người Diệu Nhất Nương mặc dù vừa mới tới phủ thành chủ, nhưng bọn họ trong thời gian ngắn nhất đã thành công hoà nhập vào nơi này. Cho nên, mặc dù tỷ muội Lục Thiên Duyệt quen thuộc với nơi này hơn, nhưng so đi so lại, bọn họ lại giống như khách vậy. Còn nhóm người Diệu Nhất Nương lại càng giống chủ nhân hơn. Sở Mặc nhân lúc mọi người đang chuẩn bị đồ ăn và trò chuyện, đi về sau hậu viện gặp hoả long và hai người Lý Phương Trung, Tiếu Vạn Quân đang cùng nhau bế quan tu luyện sau hậu viện.
Sở Mặc tới gặp hoả long trước.
Con hoả long cao ngạo gặp Sở Mặc cũng rất vui mừng, thậm chí còn biến thành một người trung niên toàn thân phừng phừng ngọn lửa hoả diệm, nói chuyện cùng Sở Mặc một lúc.
Sau khi biết được những người bạn của Sở mặc dây dưa vào Âu Dương gia của Khánh Phong Thành, hoả long chẳng lưu tâm khẽ vungtay lên:
- Chỉ là một đám gà đất chó kiểng mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới! Bọn họ nếu dám tới đây, ta đảm bảo bọn chúng có đi mà không có về!
Sở Mặc liếc nhìn hoả long:
- Ngươi có chắc rằng nếu đối phương dốc hết lực lượng, một đám cao thủ Nguyên Anh Điên Phong đó, ngươi cũng vẫn trấn áp được?
Hoả long ngạo mạn cười khẩy, xéo mắt nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử, đừng kích ta, mặc dù ta ở thế giới này chỉ có thể thi triển được uy lực của Nguyên Anh Điên Phong, nhưng uy áp của ta cũng đủkhiến tất cả bọn chúng muốn động đậy cũng không được rồi! Một đám tu sĩ kiến con, trước mặt ta, có mấy tên dám làm càn chứ?
Sở Mặc cười, mặc dù hoả long có chút khoác lác, nhưng cũng không phải làm quá. Ở Linh Giới này, tu sĩ có thể chống chọi lại uy áp của hoả long quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Có lẽ Huyết Ma Lão Tổ đó được tính là một trong số đó? “. Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy bản thân tốt hơn hết vẫn nên mau chóng đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh. Như vậy mới có thể nắm bắt được vận mệnh của mình trong tay. Nếu không thì dựa vào bất cứ ai đều chỉ là nhất thời, không phải là kế sách lâu dài. Sau đó, Sở Mặc cáo từ hoả long, đi gặp Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung.
Hai cường nhân từng là Nguyên Anh Điên Phong này sau một thời gian hồi phục đã không khác khi xưa là bao!