Thi Vương

Chương 15: Thiên không thưởng mĩ



Lộ Khiêm từ lúc xuất đạo đến nay, đây mới là lần đầu tiên hành thích người khác thất bại, không những thế, lại còn bị đối phương khống chế.

Phải nói là y đang cảm thấy khó tin.

Ba bữa trước, sau khi y ám sát thành công một Á Thần Đao khách Võ giả, y thực sự đã nghĩ mình là Vô tận giới đệ nhất sát thủ. Nên nhớ, Võ giả chính là những người có linh thức mạnh nhất trong tất cả các loại chức nghiệp, khả năng ứng biến, thân thể, tốc độ… đều xứng với hai chữ phi thường, hơn nữa lại là Á Thần cấp, còn bị y ám sát, tên quái vật này bất quá mới chỉ hai chục tuổi đầu, làm sao lại có thể phát hiện ra y kia chứ???

Bên cạnh sự khó tin, Lộ Khiêm còn thấy sự tự tin của mình đang dần sụp đổ.

Đối với một kẻ chưa từng thất bại mà nói, thất bại đầu tiên bao giờ cũng là khó chấp nhận nhất.

Tử Vũ tất nhiên là nhận ra sự thất vọng của Lộ Khiêm. Từ năm 9 tuổi hắn đã được rèn luyện cái bản sự này đến tận thiện tận mĩ, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể phân tích, đánh giá tình hình một cách chính xác.

Bất quá, đối với tay nghề ám sát của đối phương, Tử Vũ cũng không thể không bội phục. Nếu đổi lại là người khác, dù cho thực lực có cường hãn hơn hắn vài phần, chưa chắc đã thoát khỏi một dao này của Lộ Khiêm.

Tất cả đều là nhờ con đường tu luyện đặc biệt mà Tử Vũ hiện đang tìm cách mày mò để đi tiếp.

Đại đa số các chức nghiệp trên Vô Tận giới, bất kể là Võ giả, Tu chân giả, Kị sĩ hay Ma pháp sư, khi tu luyện đều muốn hòa mình vào thiên nhiên, hấp thụ linh khí của trời đất, từ đó chuyển hóa thành năng lượng của mình, nâng cao sức mạnh của bản thân. Muốn như vậy, hòa mình vào thiên địa vạn vật chính là điều kiện tiên quyết. Lại nói, nếu ngươi có thể hòa vào dòng người, tất nhiên người khác khó lòng phát hiện ra ngươi, nhưng nếu kẻ muốn ám sát ngươi cũng có thể hòa mình vào dòng người đó, thì ngươi làm sao phát hiện ra hắn đây?

Đây chính là bí quyết của Lộ Khiêm. Kẻ địch hòa mình vào thiên nhiên, y cũng hòa mình vào thiên nhiên, trở thành một phần của thiên nhiên, từ từ tiếp cận mục tiêu, nhất kích tất sát.

Công pháp mà Tử Vũ tu luyện lại hoàn toàn ngược lại với những người khác. Cách hắn tu luyện, là hoàn toàn tách ra khỏi thiên địa vạn vật, tự mình cô lập bản thân, chỉ dựa vào những gì có sẵn trong nội thể mà chuyển hóa thành năng lương.

Cũng bởi vì thế, mà kể cả khi Tử Vũ đang đứng giữa dòng người, thì đối với những kẻ khác, hắn vẫn hệt như đang ở một nơi rất xa. Ngược lại, những kẻ đó cũng giống như những hạt cát trong mắt Tử Vũ, hoàn toàn không đáng lưu tâm, xung quanh hắn lúc nào cũng là một không gian tĩnh lặng cô độc. Những kẻ dại dột dám tiếp cận không gian cô độc đó của hắn, tất nhiên sẽ bị hắn phát hiện tức khắc.

Toàn thân Tử Vũ bỗng chốc phát xuất một cỗ khí tức lạ kì, tức thời bao bọc lấy cả Nhã Dạ và Lộ Khiêm, chính là "đưa" hai người họ vào không gian của riêng hắn. Sau đó, hắn mới từ từ thả cổ họng của Lộ Khiêm ra.

- Trả lời câu hỏi của ta đi!

Tử Vũ lạnh lùng trầm giọng, bàn tay mới nãy còn khống chế toàn bộ sức lực của Lộ Khiêm đã rút lại vào trong áo choàng, như thể hoàn toàn không lưu tâm đến việc y có thể thích sát mình bất cứ lúc nào.

Bất quá, Lộ Khiêm lại biết mình hoàn toàn không có thứ cơ hội đó. Hiện tại, y vẫn đang ở tầng hai của Hưng Long khách điếm, nhưng trong nhận thức của y, thì không gian xung quanh đã đột ngột trở lên u ám, lãnh khốc đến mức nghẹt thở. Y biết, chỉ cần y có bất cứ thứ hành động nào bất thường, thì chủ nhân của cái không gian này cũng có thể bóp chết y như bóp chết một con kiến.

Nhã Dạ thì ngược lại, đối với thứ "không gian" này của Tử Vũ, lại cảm thấy ấm áp lạ kì. Nàng biết hắn hoàn toàn có thể chỉ "mời" Lộ Khiêm vào đây mà để nàng ở ngoài, cũng tức là giữ bí mật với nàng. Nhưng hiện tại, hắn lại "mời" cả nàng vào, hoàn toàn không nghi kị nàng, cũng là muốn bảo bọc cho nàng.

Đối với Nhã Dạ mà nói, đã từ quá lâu rồi, nàng không còn được ai bảo bọc như thế… nguồn TruyenFull.vn

- Ngươi đích xác đã thay đổi rất nhiều, nhưng cái bông tai của ngươi, ta khẳng định không thể lầm lẫn. Vật định thân của nữ tử Ám Tinh linh tộc, mỗi một cái đều có những đặc trưng riêng…

Lộ Khiêm cuối cùng cũng lên tiếng, thần sắc vẫn thập phần thản nhiên.

Lần này thì Tử Vũ có hơi bất ngờ, đôi mắt ngạc nhiên nhìn qua Nhã Dạ, phát hiện thấy nàng có chút bối rồi, khuôn mặt không ngờ còn hồng lên thập phần khả ái, khiến cho hắn bất giác không kìm nén nổi, nhìn nàng như si như mê.

Nguyên lai hắn không ngờ nữ tử này lại tặng cho mình bảo vật định thân của nàng. Bất quá, hắn cũng biết khi đó nàng tuyệt không hề nghĩ ngợi sâu xa như thế…có lẽ nàng cũng không nghĩ sẽ gặp lại đứa bé chín tuổi thưở nào trong hoàn cảnh thế này.

Nhã Dạ bị hắn nhìn đến mức ngượng ngập, đôi mắt vội vàng lảng tránh ra xa, thần tình hệt như một cô gái mới lớn, không dám chạm mặt với người mình yêu. Trong giây phút ấy, trái tim Tử Vũ bỗng dưng khẽ nhói một cái, cùng lúc một thứ xúc cảm mãnh liệt đột ngột trào lên, không ngừng thôi thúc hắn ôm chặt lấy nàng mà yêu chiều, bảo bọc.

- Tại sao lại muốn ám sát ta?

Bất quá, Tử Vũ lại không làm như thế, đã lặng lẽ quay lại nhìn Lộ Khiêm, lạnh nhạt hỏi.

Lộ Khiêm lúc này vẫn bình tĩnh dị thường, thẳng thắn đáp:

- Ngươi là người duy nhất từng nhận một dao của ta mà không chết. Hôm nay, tình cờ phát hiện ra ngươi, ta liền không hề suy nghĩ, muốn hoàn thành nốt công việc của mình năm đó.

Tử Vũ khẽ gật đầu, sự việc cũng không ngoài dự đoán của hắn. Muốn đối phó với hắn, ngoài gã Hàn tam công tử đã bị Trình Tưởng làm cho si ngốc, hẳn cũng không còn người thứ hai. Giả như y đã bình phục, thì muốn đối phó với Tử Vũ, cũng không chỉ phái đi một người, xem ra việc này hoàn toàn là hành động tự phát của Lộ Khiêm.

- Ngươi hiện tại làm việc cho ai?

Ánh mắt Lộ Khiêm khẽ động, đối với câu hỏi của Tử Vũ, một người tinh minh như y làm sao không đoán ra được hàm ý bên trong. Bất quá, sinh mạng của y hiện tại đang nằm trong tay đối phương, cùng không dám sính cường, liền đáp:

- Ta vốn là một sát thủ tự do. Ai trả cao cho ta, ta làm việc cho người đó!

Tử Vũ gật đầu, đoạn thản nhiên nói tiếp:

- Ngươi biết ta là một Tử Vong Ma pháp sư chứ?

- Hiện tại không ai không biết Trình Tưởng có một người đồ đệ là Tử Vong giả đã làm náo loạn Dạ Chiến bảy năm trước.

- Vậy thì làm việc cho ta đi!

Tử Vũ khóe miệng nhếch lên, lộ ra một thứ bá khí cuồng bạo, tuyệt đối không cho kẻ khác có quyền từ chối đề nghị của mình.

Lộ Khiêm tức thì lặng đi, biết rằng nếu mình từ chối đề nghị này, đối phương sẽ không do dự bổ sung mình vào bộ sưu tập Cương thi của hắn. Trở thành thuộc hạ của người khác ư? Lộ Khiêm trăm ngàn lần không muốn. Nhưng còn cái chết? Y tuy không sợ chết, nhưng tuyệt không muốn có một cái chết bất minh bất bạch như vậy…

- Ta đồng ý. Bất quá, ngoài những chuyện ngươi muốn ta làm, ta cũng có những việc cá nhân, hi vọng ngươi không ngăn cản.

Suy nghĩ hồi lâu, Lộ Khiêm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói một cách dứt khoát. Y tuy không muốn chết, nhưng cũng tuyệt không muốn đánh mất sự tự do của mình.

- Được. Cầm lấy, rồi lui đi, khi nào cần, ta sẽ gọi ngươi!

Tử Vũ tức thì đáp ứng, đưa cho Lộ Khiêm một cái huy hiệu hình khô lâu, đoạn khẽ phất tay, thu hồi thứ không gian kì đặc đang vây quanh thân thể y. Được trả lại tự do, Lộ Khiêm hai mắt lóe sáng, cúi mình thi lễ một cái, rồi từ từ tan biến vào không gian, cũng chỉ kịp nhận ra cái huy hiệu đó đã chìm sâu vào trong cơ thể mình.

Nhìn Lộ Khiêm biến mất, đôi môi hơi nhợt nhạt của Tử Vũ khẽ lộ ra một tia tiếu ý. Hắn là một Tử Vong Ma pháp sư, đối với sự lợi hại của Cương thi hiểu biết rất rõ, có một Cương thi thực lực cường hoành cố nhiên rất tốt, nhưng có một thuộc hạ tinh minh còn tốt hơn gấp bội. Hơn thế nữa, Lộ Khiêm lại là một Sát thủ, nếu trở thành Cương thi, sự tinh minh không còn, hiệu quả giảm xuống chỉ còn một nửa, chi bằng thu hắn làm thuộc hạ, sau này nhất định có chỗ hữu dụng.

Nhã Dạ vốn luôn chăm chú quan sát Tử Vũ và Lộ Khiêm, trong lòng ngấm ngầm rúng động. Dáng vẻ bá đạo cường hoành của hắn lúc thúc ép Lộ Khiêm không ngờ đã vô thanh vô tức đánh tan lớp phòng ngự cuối cùng của nàng. Nữ nhân yêu thích cái đẹp, lại càng yêu thích kẻ mạnh, Nhã Dạ không phải là ngoại lệ. Hơn nữa nàng còn có một mối quan hệ vô cùng vi diệu với hắn, bỗng nhiên lại muốn được cùng hắn phiêu du thiên hạ, những nỗi đau buồn khi xưa ít nhiều cũng được vơi đi trong lòng.

- Nhã tỉ, tỉ đang nghĩ gì vậy?

Tử Vũ đột nhiên quay sang Nhã Dạ, trực tiếp ôm lấy nàng vào trong lòng, cảm nhận sự nhu nhuyễn mê người của thân hình Ám tinh linh nữ tử. Hắn tính ra mới chỉ có 16 tuổi, đối với chuyện nam nữ vô cùng mới mẻ. Bất quá, hắn từ sớm đã không suy nghĩ như người thường, cái gì muốn làm thì lập tức làm, cũng không câu nệ đến sự kháng cự của đối phương.

Nhã Dạ lại tuyệt nhiên không kháng cự, chỉ dịu dàng ngả đầu vào bờ ngực rắn chắc của Tử Vũ, hai cánh tay nhu nhuyễn đan chéo vào nhau ôm lấy bắp tay của hắn, mơ mơ màng màng cảm giác được trái tim mình đang ấm lại.

- Tỉ đang nghĩ, giả như tỉ gặp đệ sớm hơn một chút, hẳn bây giờ sẽ có thể vô tư ở trong lòng đệ mà ngủ một giấc thật say…

- Sớm hay muộn, quan trọng thật sao?

Tử Vũ nói khẽ, cũng không để cho Nhã Dạ kịp phản ứng, ném vài nén vàng lên mặt bàn, đoạn vẫn trong tư thế ôm lấy nàng từ phía sau, tung mình phóng lên không trung.

Quyện Long thành đang độ thu sang, bầu trời quang đãng không một gợn mây, giữa không trung chỉ có những làn gió khẽ khẽ ve vuốt Tử Vũ và Nhã Dạ đang tĩnh lập giữa trời.

Lại nói lúc này trời đã đổ gần về chiều, ánh nắng có đôi chút gay gắt, đồng thời cũng mang đến cho người ta một cảm giác vừa ấm áp lại vừa nồng nàn.

Thân hình trôi nổi giữa nắng và gió, Tử Vũ cảm nhận được trái tim mình như đang trở nên dịu dàng hơn. Hắn vốn dĩ cũng không hiểu làm sao mình lại làm thế này, chỉ là đột nhiên muốn làm cho người con gái đang ôn ôn nhu nhu nằm trong tay mình được hạnh phúc vui vẻ. Hắn, đối với thế giới, hầu hết đều vô cùng xa lạ và mù mờ, sau Trình Tưởng, chỉ còn Nhã Dạ là cái tên mà hắn ghi nhớ. Một khi hắn đã ghi nhớ, hắn thề sẽ không bao giờ quên.

Không gian đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh, nhưng Nhã Dạ lại tuyệt nhiên không cảm thấy lạnh. Ở trong vòng tay của Tử Vũ, cảm nhận được khí tức nam nhân bá đạo của hắn, nàng bỗng chốc thấy yên tâm vô cùng, bao nhiêu sầu muộn trước kia cũng đều quên đi cả. Trong cơn mơ màng, nàng bỗng nghe được thanh âm vô cùng dịu dàng vang lên bên tai:

- Hiện tại, nếu tỉ vẫn muốn ngủ, thì cứ ngủ đi!

Và Nhã Dạ ngủ thật, giấc ngủ đầu tiên trong suốt mười năm qua mà nàng không rơi vào ác mộng. Rốt cuộc, liệu rằng nàng có thể có những giấc ngủ bình yên thế này suốt quãng đường tiếp theo mà nàng phải đi hay không?

Khi Nhã Dạ tỉnh lại, màn đêm sâu thẳm đã phủ lên Quyện Long thành từ lâu, trên trời thậm chí còn xuất hiện vô vàn những vì tinh tú lúc ẩn lúc hiện, tạo ra một cảm giác mộng mơ huyền ảo đến không ngờ.

Ngước mắt nhìn lên, Nhã Dạ nhận ra Tử Vũ vẫn đang nhìn mình chăm chú, khuôn mặt lại khẽ hồng lên. Yêu kiều rên lên một tiếng, nàng khẽ cựa mình, như thể muốn thoát ra khỏi vòng tay ấm áp này, trở về với thực tại, cũng quên đi mất hiện tại cả hai đang ở trên không. Tử Vũ tất nhiên không để cho nàng làm thế, chỉ thấy đôi môi thơm kia đột nhiên tỏa ra một thứ hấp lực vô hình, khiến hắn không thể nào cưỡng lại được, liền khẽ nâng nàng lên, đặt nên đó nụ hôn đầu tiên của đời mình.

Nhã Dạ trong lúc còn đang giật mình khi nhận ra cả hai vẫn còn đang ở trên không, chợt cảm thấy môi của Tử Vũ đã áp chặt lên môi của mình, khuôn mặt liền hồng lên, cố gắng đẩy hắn ra ngoài.

Tử Vũ làm sao có thể để nàng làm thế. Lần đầu tiên cảm nhận được vị ngọt ngào mê đắm của đôi môi mĩ nhân, hắn liền tận tình mơn trớn, tận tình phẩm hàm thứ hương vị đê mê tuyệt diệu đó…

Giãy giụa một hồi, Nhã Dạ cuối cùng cũng không kìm nén được thứ xúc cảm mãnh liệt đang cuồn cuộn trào lên trong cơ thể mình, hai mắt không ngờ lại long lanh một giọt nước mắt, hai hàm răng từ từ hé ra, chiếc lưỡi xinh xắn chủ động tìm sang miệng Tử Vũ, dịu dàng mời mọc hắn.

Hai chiếc lưỡi tức thì cuốn lấy nhau trong một giai điệu vừa điên cuồng lại vừa dịu ngọt, khiến cả Tử Vũ và Nhã Dạ đều cảm nhận được sự đồng điệu trong lòng đối phương. Nỗi đau trong lòng Nhã Dạ, hòa lẫn với sự mừng vui của tâm lí thiếu nữ đang yêu và được yêu, bỗng chốc hóa thành những viên ngọc lấp lánh trán ra khỏi bờ mi xinh đẹp của nàng.

Rốt cuộc, đau khổ nhiều hơn, hay vui mừng nhiều hơn, Nhã Dạ cũng không biết. Chỉ là, nàng có thể cảm nhận được, đời này kiếp này, nếu như phải xa Tử Vũ, hoặc bị hắn lừa dối giống như trong quá khứ, nàng chắc chắn sẽ đau khổ đến chết.

Tử Vũ tất nhiên không hiểu được những suy nghĩ đó, chỉ là đột nhiên cảm thấy mặn mặn nơi đầu môi, liền luyến tiếc rời khỏi đôi môi tuyệt diệu của Nhã Dạ, từ từ trượt lên, đặt vào khóe mi còn mọng nước của nàng một nụ hôn dịu dàng.

Bao nhiêu tâm tư của hắn cũng đặt cả vào nụ hôn đó. Đời này kiếp này, hắn thề sẽ bằng mọi giá để cho người con gái này được hạnh phúc…

Gió đêm vẫn không ngừng ve vuốt một đôi tình lữ vừa mới nhận ra nhau, mang suối tóc của Nhã Dạ và áo choàng của Tử Vũ hòa lẫn vào màn đêm, phối hợp với trăng sao trên cao, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa thần bí.

Cũng thần bí hệt như quá khứ của hai người.