Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 24



Vu Giai thực sự rất thích công việc hiện tại của mình, hóa thân thành những nhân vật khác nhau trong cuộc sống, vui có, buồn có, có cả sự phấn khích, u uất, sự thay đổi lúc lên sân khấu và lúc hạ màn thực sự tuyệt diệu. 

Vu Giai và Lâm Côn Bạch cùng bước ra từ tòa nhà, bỗng nhiên thấy Hà Uyển Doanh. Vu Giai không biết cô gái này phải chăng rất thích chơi trò chạy trốn khỏi nhà, rõ ràng lần này cổ cũng lén lút ra ngoài. Vu Giai tự thấy mình không phải bảo mẫu, cũng không có nghĩa vụ hết lần này tới lần khác chăm sóc cho cùng một người, nhưng cái tình hình hiện tại thì cô không thể không đóng vai bảo mẫu lần nữa, bởi vì Lý Tu bỗng nhiên tới bên cạnh đỡ Hà Uyển Doanh, hiển nhiên Hà Uyển Doanh đã uống say rồi. Đại thần của cốt truyện dường như đang nỗ lực khôi phục lại quỹ đạo tình tiết ban đầu, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân của Hà Uyển Doanh và Lý Tu đã bị A Đức phá hoại. 

“Doanh Doanh—”

Hà Uyển Doanh dựa vào gốc cây bên đường mà nôn mửa.

Lý Tu thấy cô thì chột dạ, liền buông bàn tay đang đỡ Hà Uyển Doanh ra, thân hình Hà Uyển Doanh lùi về phía sau, Lý Tu vội chìa tay ra đỡ cô nàng và cười với Vu Giai:” Vu tiểu thư.” 

“Lý tiên sinh.” Giọng điệu Vu Giai có phần xa cách. 

Lý Tu tự động bỏ qua. 

“Doanh Doanh.” Vu Giai đến bên cạnh Hà Uyển Doanh, thấy cô ấy nôn mửa đầy sàn “Sao cô lại uống rượu?”

Hà Uyển Doanh không nói gì, Lý Tu bèn trả lời: ”Khi tôi thấy cô ấy, cô ấy bước ra từ quán rượu, phía sau còn đi theo mấy người. Tôi thấy họ không có ý tốt mới giả vờ làm người quen của cô ấy…”

Lần trước do quá say nên đã bỏ qua cơ hội gặp được Hà Uyển Doanh, Lý Tu đã tìm hiểu thân phận của Hà Uyển Doanh, biết được cô ấy là con gái của Hà Cẩm Giang – một ” con cá sấu” bất động sản ở phía Nam, ban đầu hắn nghĩ sẽ thông qua mối quan hệ này kết thân với Hà Cẩm Giang, trước đây không lâu hắn đã đặt cược vào cuộc đấu thầu đất, rất lâu sau vẫn không thể tìm thấy cơ hội để dập tắt được những ý niệm này, trái lại còn khiến hắn nhớ ra một ngành công nghiệp kiếm tiền khác. 

Tâm trạng hôm nay của hắn khá tốt, có lẽ vận may đã đến. Hôm qua hắn chỉ nghĩ về việc đầu tư cho bộ phim thì hôm nay đã tình cờ gặp được vị đạo diễn làm ra một bộ phim ăn khách dù chi phí rất nhỏ, đạo diễn không nổi tiếng ấy cũng đang phát sầu về việc đầu tư. Lý Tu ngay lập tức bày tỏ ý nghĩ muốn đầu tư, dù hiện tại hắn chẳng có nhiều vốn cho lắm nên đã dò la khắp nơi để vay mượn, cũng có bảy tám triệu, hắn nhớ là tiền quay bộ phim đó chỉ có ba nghìn mà thôi. 

Vị đạo diễn này đang lo lắng vì không có vốn đầu tư, bởi vì ông ấy không có tiếng nói, kịch bản cũng không được các nhà đầu tư xem trọng. Nghe được Lý Tu đồng ý đầu tư, ông gần như đem hắn trở thành cha mẹ thứ hai mà đối đãi, ngay lập tức quyết định hợp đồng đầu tư. Lý Tu cùng vị đạo diễn này đã đi ăn tối cùng nhau, sau khi tách ra đi về nhà thì bắt gặp Hà Uyển Doanh say khướt bước ra từ một quán rượu. 

Sở dĩ trong sách Lý Tu có thể thành công được là nhờ bàn tay vàng, nhưng quan trọng là hắn cũng biết nắm bắt thời thế lòng người. Mặc dù ngay cả bản thân hắn cũng không để ý, nhưng hắn rất dễ dàng có thể phân biệt được những người có ích cho hắn hay không. Đương nhiên sau khi hắn có công danh, cùng những người phụ nữ bên cạnh có thể không cần suy xét điều đó, nhưng ở giai đoạn đầu, những người phụ nữ hắn tiếp xúc đều đóng vai trò quan trọng trong sự nghiệp của hắn. 

Vương Tú Uyển, Hà Uyển Doanh, Mã Cửu, và sau này là công chúa tiểu quốc. 

Lý Tu sẵn sàng dỗ dành cho phụ nữ mở cửa trái tim, hay nói chính xác là dỗ dành cho những người phụ nữ đẹp hạnh phúc. Nhiều thủ đoạn của hắn rất hiệu quả, vì vậy trong cuốn sách hắn đối với nữ sắc không có bất lợi. Vu Giai rõ ràng cũng nhận ra rằng, nếu cho hắn có cơ hội kết thân với Hà Uyển Doanh, cho dù trong lòng Hà Uyển Doanh là A Đức thì nhất định cũng bị Lý Tu dỗ dành quay đầu, mà cô thì không thích Lý Tu có sự trợ giúp của Hà Cẩm Giang. 

“Cảm ơn Lý tiên sinh đã chăm sóc cho Doanh Doanh.” Vu Giai cười nói, lấy ra khăn tay lau mặt cho Hà Uyển Doanh.

Hà Uyển Doanh nhìn chằm chằm cô một lúc mới nhận ra cô, đột nhiên lao vào lòng cô rồi oà khóc nức nở. 

Vu Giai không có kiên nhẫn dỗ người, nhưng trường hợp này chỉ có thể dỗ dành. 

Hà Uyển Doanh khóc nấc lên, khuôn mặt đầy nước mắt, cô ấy không phải loại con gái được nuông chiều nên không tỏ ra đáng thương, chỉ có chút xấu hổ “Chị Tiểu Giai—— hức——” 

Vu Giai vén tóc dính trên mặt cô ra, lấy khăn tay lau hết nước mắt trên mặt: “Được rồi, đừng khóc nữa, có chuyện gì thì từ từ nói, để tôi đưa cô về nhà.” 

Hà Uyển Doanh vùng vẫy kịch liệt “Em không muốn về nhà, em không muốn về nhà.” 

“Được được, tôi không đưa cô về nhà, vậy Doanh Doanh về nhà tôi một đêm được không? Hiện tại bên ngoài đang lạnh lắm đó.” Vu Giai nhẹ giọng dỗ dành cô.

Hà Uyển Doanh cân nhắc một hồi liền đồng ý lời đề nghị của cô. 

“Thôi đừng khóc nữa. Khóc tới nổi hai mắt đỏ hoe rồi, trông như một con thỏ nhỏ vậy.” 

Hà Uyển Doanh nhẹ giọng phản bác: “em không phải con thỏ.” 

“Cho dù có là thỏ, thì Doanh Doanh cũng là con thỏ đẹp nhất.” Cô cười “Nào, nói cảm ơn với anh Lý đi, anh ấy đã giúp đỡ Doanh Doanh rất nhiều đó.” 

“Cảm ơn anh Lý.” Hà Uyển Doanh hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lý Tu, cô ngoan ngoãn nghe lời Vu Giai nói cảm ơn nhưng tròng mắt lại không nhìn Lý Tu. 

Lý Tu cũng không để ý, mục tiêu hiện tại của hắn không phải Hà Uyển Doanh, bèn khiêm tốn nói “Chuyện nhỏ không cần cảm ơn.” 

“Sắc trời đã không còn sớm, anh Lý cũng mau về sớm đi. Tạm biệt.” 

Hà Uyển Doanh cũng lặp lại lời cô “Anh Lý, tạm biệt.” 

Lý Tu muốn nói rằng anh ấy có xe có thể đưa hai người về nhà. Nhưng người từ đầu đến cuối đều đứng xem kịch như Lâm Côn Bạch, hắn cũng không nhớ rõ Hà Uyển Doanh lắm, tình hình hôm nay cũng hơi giống với ngày hôm đó. Khi Vu Giai đối mặt với những người khác đã không còn vẻ mặt cẩn trọng khi đứng trước mặt hắn, giữa hai lông mày cô nhướng lên có vẻ đặc biệt quyến rũ, màn trời đêm và ánh sáng đã làm nổi bật biểu cảm này. 

Vu Giai nhìn Hà Uyển Doanh, tự hỏi rằng anh có để ý Hà Uyển Doanh người đầy mùi rượu không “Không làm phiền anh Côn, tôi và Doanh Doanh sẽ gọi xe đến.” 

“Tôi cũng không khó tính như vậy.” Lâm Côn Bạch nói “Tôi đã sai vệ sĩ của cô đi, và đương nhiên tôi có trách nhiệm đưa cô trở về nhà.” Vừa nói, ánh mắt hắn liền nhìn cái cây cách đó không xa, có bóng người loé lên phía sau rồi nhanh chóng ẩn đi. 

Lý Tu đương nhiên nhận ra Lâm Côn Bạch, không ai ở phía Nam mà không biết đến Côn tiên sinh. Hắn nhìn hai người Vu Giai lên xe Lâm Côn Bạch nhưng không tiến lên. Trong mắt Lâm Côn Bạch hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật. Trong ký ức của Lý Tu cũng có một người tên Lâm Côn Bạch, mặc dù kiếp trước hắn chỉ là nhân vật nhỏ bé dưới đáy xã hội nhưng cũng sống ở thành Nam rất nhiều năm như vậy. Chỉ là ấn tượng cũng không rõ ràng lắm. 

Lâm Côn Bạch ở Nam Thành mà hắn nhớ chỉ là một người xuất hiện rồi biến mất ngay, rất là bí ẩn, khi đến bí ẩn mà khi biến mất cũng vậy. Không một ai biết thân phận của người ấy, anh ta đến ở và rời khỏi Nam Thành như một làn khói, hầu như không để lại dấu vết gì ngoại trừ lưu lại trong ký ức mỗi người ở đây. Lý Tu có tham vọng, dù lợi dụng việc mình trọng sinh nhưng cũng biết xem xét tình hình, biết hiện tại năng lực của mình có thể khiêu khích ai và không nên đụng người nào, hắn không dám vuốt râu cọp trước mặt Lâm Côn Bạch.

Lý Tu lái xe về nhà, hắn sống trong một khu dân cư ở Nam Thành. Hắn mới mua căn nhà này ba tháng trước, rộng hơn một trăm năm mươi mét vuông. Đây là điều mà kiếp trước hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến, các thiết bị trong nhà cũng rất cao cấp. Hầu hết sống ở nơi này là những công nhân viên chức có mức sống trung bình trong xã hội. Xuất thân của Lý Tu không tốt, lúc nhỏ sống ở vùng nông thôn phía Nam. 

Tổ tiên của hắn là nông dân chăm chỉ nhưng không tiết kiệm được tiền. Gia đình hắn cực kì nghèo nên vừa học hết cấp 3 hắn đã nghỉ học lên thành phố kiếm sống, nhưng công việc ở thành phố không hề dễ kiếm, không học vấn cũng không chịu được khổ cực. Không dễ gì mà hắn mới kiếm được một chân bảo vệ ở công ty. Trong lúc rảnh rỗi hắn và bọn côn đồ ở Nam Thành chơi cùng nhau, trộm cắp lừa gạt gì đó cũng đã làm qua, vô tri vô giác mà sống qua nhiều năm. 

Khi chết đi và được trọng sinh, hắn bỗng phát hiện ra mình đã quay trở lại ba mươi năm trước, Lý Tu không muốn sống một cuộc sống hèn mọn nữa. Ưu thế của việc trọng sinh khiến hắn hơn hẳn những người khác, hắn muốn phát tài, trở nên giàu có. Nhờ một ý tưởng bình thường của hậu thế đã cho hắn một cơ hội, để hắn cứu một công ty ra khỏi bờ vực khủng hoảng rồi lọt vào mắt của bà chủ, nhận được khoản tiền đầu tiên sau khi trọng sinh. 

Hắn không nghĩ việc kiếm tiền nhờ phụ nữ là sai, bên cạnh đó hắn cho rằng tiền mình không làm từ phụ nữ, đó là do sự sáng tạo của hắn. Mặc dù ý tưởng ban đầu cũng không phải từ hắn mà ra, nhưng hiện tại người kia vẫn chưa được sinh ra, vậy đương nhiên sẽ thành của hắn. Suy cho cùng, chẳng ai ở đây có thể nói hắn ăn cắp cả. 

Vào trong phòng đóng cửa lại, Lý Tu thả mình xuống chiếc sofa rộng rãi thoải mái ở phòng khách, nhăn mũi lại mà suy nghĩ về chuyện tình cờ gặp Vu Giai và Hà Uyển Doanh. Hà Uyển Doanh trong trí nhớ kiếp trước thì không có ấn tượng gì mấy. Ngược lại Vu Giai là cái tên sẽ quen thuộc trong mười năm sau. Không phải là không có ngôi sao nào nổi hơn cô ấy, mà do hành trình trở thành ảnh hậu quốc tế của cô ấy diễn ra rất suôn sẻ, chỉ chưa đầy sáu năm kể từ khi cô ấy ra mắt cho đến khi đạt được giải thưởng quốc tế đầu tiên. 

Gia thế cô ấy cũng là điều người khác ca tụng, cô xuất thân từ gia đình giàu có, là thiên kim nhà giàu, điều duy nhất không được như ý có lẽ là cuộc hôn nhân của cô. Mối quan hệ giữa cô và chồng không quá tốt đẹp, nhưng báo chí không đưa nhiều thông tin về cuộc sống của hai người, một người ngoài như Lý Tu dĩ nhiên biết được rất ít. 

Mặc dù trước khi trọng sinh cuộc sống của Lý Tu không được như ý, sau khi trọng sinh đối với phụ nữ đều không tự chủ được, nhưng người phụ nữ đã ly hôn như Vương Tú Uyển không phải là ứng cử viên cho vợ của hắn, Vương Tú Uyển trước giờ cũng không đề cập đến chuyện này, mối quan hệ của họ giống như cuộc giao dịch giường chiếu hơn, Lý Tu thừa nhận rằng hắn thích kiểu quan hệ này. Nhưng đối tượng như Vu Giai thì cách hắn quá xa, không phải là không muốn quên đi, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ có điều kiện để xứng đôi cùng Vu Giai.

Lý Tu tưởng tượng ra cảnh sau khi nổi tiếng thì lấy được vợ, thì một thân thể thơm tho đè lên người hắn, vừa mở mắt đã thấy Vương Tú Uyển. Ánh mắt hắn loé lên sự bất mãn khi Vương Tú Uyển xâm nhập vào nơi ở của hắn khi chưa có sự cho phép, nhưng lại nhanh chóng biến mất trước sự trêu chọc khiêu khích của Vương Tú Uyển. Mặc dù Lý Tu rất hưởng thụ quá trình này, nhưng sau mỗi lần cùng Vương Tú Uyển làm tình đều có cảm giác như nuốt phải ruồi, nhưng đều không cưỡng lại sự mê hoặc của Vương Tú Uyển.

Hắn ngồi trên sofa châm thuốc, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng tắm rửa. Hắn không mặc áo, để ngực trần, nhìn những tàn khói thuốc lan ra trong không khí. Mặc dù không hài lòng với biểu hiện của Vương Tú Uyển, nhưng hiện tại không phải thời điểm để rời khỏi Vương Tú Uyển. Trong mối quan hệ này, Vương Tú Uyển là người chủ động trước nên Lý Tu không hề có ý nghĩ muốn lợi dụng hay làm gì tội lỗi với Vương Tú Uyển. 

Cha mẹ của Lý Tu là người truyền thống nên suy nghĩ của họ ít nhiều có ảnh hưởng đến Lý Tu, đối với những người phụ nữ cởi mở như Vương Tú Uyển thì chính là hiếu kỳ, nhưng không tôn trọng bà ấy. 

Khi bộ phim hắn đầu tư thu hồi vốn, có thể hắn sẽ…

Lý Tu dập tàn thuốc, Vương Tú Uyển đã tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng đi ra. Phải nói rằng Vương Tú Uyển là một người phụ nữ đẹp, không phải là vẻ ngây thơ của cô gái, cũng không dịu dàng e ấp, cô ta giống một cây thuốc phiện. Cô ta được bảo dưỡng rất tốt, dù hơn Lý Tu tám chín tuổi gì đó, nhưng nhìn vẻ ngoài thì không thể biết được. Cô ta dựa người vào khung cửa đưa tay lên miệng che cái ngáp dài. Mỗi ánh mắt, từng cử động đều mang vẻ phong tình khiến Lý Tu say mê. Dường như cô ta vờ như không thấy sự thay đổi của Lý Tu “Tôi đi ngủ trước.” 

Nói xong liền vươn vai đi vào phòng ngủ. Cô bước tới cửa, cười quyến rũ với Lý Tu rồi đóng cửa phòng lại. Không phải cô không nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lý Tu, nhưng trong mắt cô, Lý Tu vẫn còn quá non nớt rồi nên chẳng coi Lý Tu là gì cả. Giống như nuôi một con thú cưng, trêu chọc khi thích và đẩy nó ra xa khi không thích nữa. Kỹ năng giường chiếu của Lý Tu khá tốt, và cô luôn cảm thấy chưa bao giờ hết bất ngờ về Lý Tu. Với lại, đôi khi Lý Tu có những ý tưởng bất ngờ nào đó, một người phụ nữ chưa trải qua bao vất vả cực khổ thì chẳng có tư cách phát biểu. 

Cô vẫn muốn tiếp tục sự nghiệp, cô trải qua nhiều chuyện còn kinh tởm hơn Lý Tu, tên Lý Tu này tương đối hữu dụng, với ý tưởng của hắn thì doanh thu trong hai tháng này cao hơn bình thường tận 20%.

Dục vọng của Lý Tu bị thân thể Vương Tú Uyển khiêu khích. Vương Tú Uyển trốn trong phòng tắm, cào tường trong phòng khách, trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Dĩ nhiên hắn biết đây là thủ đoạn của Vương Tú Uyển và cũng biết nếu hắn gõ cửa thì Vương Tú Uyển cũng không cho hắn vào. 

Không được, phải sống bằng sức mình.

Nằm ngủ để nghĩ xem ngày mai cần làm gì để kiếm thật nhiều tiền. 

Khi Lâm Côn Bạch đưa Vu Giai về nhà, Vu Đoan và Tiểu Duy đều ở đó. Vu Đoan hiển nhiên là đang đợi cô, mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, trong phòng khách còn có một chiếc vali.

Nhìn thấy Lâm Côn Bạch đưa cô về, Vu Đoan tỏ ra ngạc nhiên.

Trái ngược hẳn với vẻ sững sờ của Vu Đoan, Lâm Côn Bạch bình tĩnh mỉm cười “Người đã được đưa về nhà, tôi cũng nên trở về rồi. Tiểu thư Vu Giai, hãy nhớ rằng cô nợ tôi một bữa ăn.” 

Nhìn Lâm Côn Bạch rời đi, Vu Đoan liền quay lại nhìn em gái “Tiểu Giai, em — —” 

Vu Giai đỡ Hà Uyển Doanh thở dài “Em còn có thể cản anh ta à? Anh à đừng lo lắng quá.” Cô mỉm cười vô tư “Không ai đoán được điều gì sẽ xảy ra sau này. Anh cũng từng nói anh ấy là nguyên tắc.” 

Vu Đoan thở dài “Rốt cuộc anh ta cũng không giống chúng ta.” Lại nói ” A Đức đã nói chuyện cho em nghe rồi sao? Thật cảm ơn anh ta đã nói cho em biết chuyện đó. Hai giờ anh bay, em nên cảnh giác hơn trong mấy ngày này, dù bất cứ ai có mắt tinh tường đều biết rằng em chẳng liên quan gì cả, nhưng có một số kẻ sẽ không quan tâm đến điều đó.” Nói đến đây, Vu Đoan lo lắng đến nỗi không muốn tham dự Tuần Lễ thời trang. 

“A Đức đã tìm cho em vệ sĩ rồi. Lo lắng sẽ mau già đó.” Vu Giai cười nói.

“Anh họ, chị họ, hai người đang nói về chuyện gì vậy?” Đôi mắt của tiểu Huy liếc lại đang lắng nghe.

“Chuyện trẻ con không cần biết đâu. Ngủ đi.” Vu Đoan nói.

Tiểu Huy làu bàu phản đối:” Em là người lớn, em là người lớn.” Cô ưỡn cao ngực, cơ thể vẫn đang phát triển, bộ đồ ngủ hoàn toàn tôn lên đường cong của ngực.

Ánh mắt Vu Đoan không nhìn ra chút mê hoặc nào, gõ đầu cô như thú cưng “Đi ngủ đi thôi. Hôm nay anh còn chưa nói về việc em trốn học đâu đấy.” 

Tiểu Duy bất mãn nhưng cũng không dám nhiều lời với Vu Đoan, cô đối với ông anh họ này kính cẩn còn hơn cha mẹ mình, nghe anh nói xong, chỉ bám vào Vu Giai, tò mò nhìn Hà Uyển Doanh “Chị họ, chị quen người này hả?” Nói rồi đưa tay lên mũi “Cô ấy đã uống bao nhiêu rượu rồi vậy?”

Hà Uyển Doanh uống nhiều đến nỗi sắp ngủ gật trong xe, lúc này đầu óc cô choáng váng không biết mình đang ở đâu, có hơi thở của Vu Giai xung quanh khiến cô yên lòng, cũng không nói gì. 

“Tiểu thư Hà gia?” Vu Đoan nhận ra Hà Uyển Doanh và cau mày khi ngửi thấy mùi rượu của cô. 

“Để em nói cho cha mẹ cô ấy.” Vu Giai nói với tiểu Duy “Đi nào, tiểu Duy, giúp chị đỡ cô ấy vào phòng khách.” 

Tiểu Duy rất miễn cưỡng, nhưng vẫn cùng Vu Giai đỡ Hà Uyển Doanh vào phòng khách. Đặt Hà Uyển Doanh lên chiếc giường lớn trong phòng, tiểu Duy, người duy nhất ngồi bệt trên sàn, đập vai than thở ” Uống say như chết rồi.” Mắt cô lóe lên nhìn về phía Vu Giai “Chị họ, em nói cho chị một chuyện.” 

“Chuyện gì vậy?” 

“Chiếc Cadillac màu đỏ đã được đưa về sửa chữa, đưa em lái nó cho nha.” Cô giống như một chú cún con vẫy đuôi với Vu Giai, vẻ mặt háo hức. 

Ở ngoài cửa nhà Vu Giai, Vương Tiểu Cường nhìn Vu Giai mấy người cùng đi vào nhà, liền lấy di động ra gọi. 

“Anh Triệu?” 

“Tôi đã tận mắt thấy Vu tiểu thư trở về ” 

“Ok tôi đã biết.” 

Cúp máy, Vương Tiểu Cường liếc mắt nhìn nhà họ Vu, đi vào bóng tối dưới đèn đường. Lúc Vu Giai cùng Lâm Côn Bạch rời đi, anh ta không biết thân phận Lâm Côn Bạch, không yên tâm Vu Giai đi một mình, hơn nữa anh Triệu đã giao nhiệm vụ bảo vệ Vu tiểu thư cho anh, sao có thể bỏ đi giữa đường? Anh bèn gọi một chiếc taxi đi phía sau họ, sau khi biết Vu Giai trở về an toàn anh mới gọi cho A Đức báo cáo công việc.