“Thượng Tá Hoàng Kim Lân, phải chăng ngài đang sợ hãi?” giọng nói của Cố Tích Triều có vẻ cung kính một cách cố ý, nhưng lời y hỏi ra lại mang tính uy hiếp rõ ràng.
“Ngài sợ bản thân không thể trở thành loại người mà Phó Tướng Quân kỳ vọng, sợ con quái vật là tôi đây có ngày nào đó sẽ quay lại cắn “ân nhân cứu mạng”, sợ rằng nếu thật sự có báo ứng thì một ngày nào đó những người mà ngài trực tiếp hoặc gián tiếp sát hại trước kia sẽ quay lại đòi ngài trả nợ……Thượng Tá Hoàng Kim Lân, có phải vậy không?” Cố Tích Triều ngẩng cao đầu, tỏ vẻ khiêu khích nhìn Hoàng Kim Lân.
“Nếu ngươi không sợ, thì cần gì phải tỏ ra can đảm?” ngoài dự kiến của Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân chỉ thản nhiên trả lời như vậy.
“Ha……” Cố Tích Triều không nhịn được cười, “Ngài tưởng rằng tôi đang đóng kịch sao?”
“Dù có báo ứng hay không, tôi chỉ biết rằng trước kia hình phát giáng xuống, thậm chí là sau đó, tôi vẫn sẽ làm những việc bản thân đã quyết định……” Cố Tích Triều nhìn Hoàng Kim Lân, nói rõ từng chữ, “Tất cả đều là giao dịch công bằng mà thôi, tôi phải trả giá bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, thì tôi xứng đáng nhận được bấy nhiêu.”
“Hoặc có thể nói, mạng được yếu thua mà thôi, kẻ mạnh sống kẻ yếu chết là một việc tất nhiên, đây không phải là giáo điều mà Chủng người ưu tú các người tôn sùng sao? Nếu vậy thì nếu tôi thảm bại, nguyên nhân chẳng qua là do tôi không đủ mạnh, tôi cũng không còn gì để nói.”
“Nếu vậy, ngài nói đi, thật ra tôi phải sợ cái gì?” Cố Tích Triều cố ý lên giọng cuối câu, vô tình để lộ sự bất chấp và cao ngạo chôn sâu trong lòng.
“Thì ra một con người khi không còn gì cả, mới có thể không biết sợ sao?” Hoàng Kim Lân thì thầm tự hỏi, sau đó cao giọng, “Nếu thật là vậy, thì ngươi cũng thật đáng thương, Cố Tích Triều.”
Cố Tích Triều hừ nhẹ một tiếng: “Tôi có đáng thương hay không cũng không cần ngài phải quan tâm.”
“Nhưng ta phải can thiệp.” Hoàng Kim Lân ngẩng đầu, phô trương thanh thế của kẻ có địa vị cao, “Phó Tướng Quân đã ra lệnh, cho ngươi phần thưởng……ngươi vẫn luôn muốn có một thân phận chính thức, quyết định đã được thông qua.”
“Thật sao?” đôi mắt của Cố Tích Triều lóe sáng, sau đó lập tức nhớ đến quy tắc, lập tức cúi người, “Nhờ Thượng Tá Hoàng Kim Lân thay tôi bày tỏ lòng cảm ơn đến Phó Tướng Quân.”
“Ngươi tự đi đi, Phó Tướng Quân đạ có lệnh, sau khi trở về sẽ mở tiệc mừng công.” Hoàng Kim Lân phẩy tay, “Lần này ER bị hủy, chứng minh bọn Chủng người rác rưởi kia không có sự lãnh đạo của Quân Liên Bang thì chỉ có một con đường là tự diệt mà thôi, mấy cái luận điệu của Gia Cát chắc chắn sẽ bị người ta cười chê không dứt……tỷ lệ ủng hộ của Phó Tướng Quân hiện giờ đã cao hơn Gia Cát, vậy nên Tướng Quân rất hài lòng trước kết quả của hành động lần này.”
“Có thể dốc sức vì Tướng Quân, là vinh hạnh của Cố Tích Triều.” Cố Tích Triều tiếp tục tỏ vẻ phục tùng.
“Ngoài ra, Cửu U đã nghiên cứu ra một loại thuốc dẫn gene mới, có thể làm cho gene người thay đổi, về cơ bản là có thể thay đổi được trạng thái không phục tùng của Chủng người rác rưởi kia.” Hoàng Kim Lân tiếp tục nói, “Phó Tướng Quân quyết định dùng nó để làm cho phe cánh của Gia Cát phục tùng mình, những vấn đề cụ thể thì cần có ngươi.”
“Vậy sao?” Cố Tích Triều ngoài miệng thì đáp vậy, nhưng khóe miệng lại hiển hiện rõ ràng một nụ cười tự đắc.
“Hiện tại ngươi đã có thân phận mà ngươi luôn muốn, có thể được Tướng Quân trọng dụng, ngươi……vẫn không biết sợ?” Hoàng Kim Lân tiếp tục truy hỏi.
“Có gì đáng sợ? Nếu với những thứ nhỏ bé này, tôi nói tôi đã hài lòng, ngài sẽ tin sao?” Cố Tích Triều dường như vừa được nghe một câu chuyện cười, bật cười ha ha, “Chỉ khi bị cái chết uy hiếp mới có đủ động lực để tiếp tục sống, có sống tiếp thì mới có thể được no ấm, sau khi no ấm rồi thì mong có thể nở mày nở mặt……tôi vĩnh viễn không thể thỏa mãn trước hiện trạng, vậy thì vì sao phải sợ hãi cho những thứ này?”
Khóe miệng Cố Tích Triều vẫn luôn phảng phất một nụ cười, đến khi bóng lưng Hoàng Kim Lân hoàn toàn mất hút tại đầu kia của hành lang.
Cố Tích Triều vẫn luôn cảm thấy bản thân từ trước đến giờ đều đang đi trên một cái cầu treo bằng sắt giữa hai vách núi cao, chìm trong sương mù, mặt cầu treo được làm bằng những tấm gỗ, mà có những tấm gỗ đã khá lâu năm rồi, bước một bước lên, không chừng sẽ bước vào khoảng không.
Bản thân y đương nhiên mong muốn có thể đến được bờ bên kia, có thể nhìn thấy, có thể sở hữu phong cảnh vô hạn bên kia, thế nhưng, phía trước cứ mãi chỉ có sương mù, khi muốn quya trở lại thì lại phát hiện sau lưng chẳng có gì.
Nếu đã không thể quay lại, thì cần gì phải nghĩ nhiều?
Điều duy nhất còn kiên trì được chính là: bản thân luôn mong muốn được sống tiếng.
Bởi vì không muốn ngã xuống vực sâu mà tan xác, nên y chỉ có thể níu chặt lấy bất cứ bàn tay nào đưa ra với mình, không thể nghĩ đến đằng sau cánh tay ấy là khuôn mặt thế nào, trái tim ra sao được.
Vì thế, y không thể tin chủ nhân của bất cứ cánh tay đó, nhưng cũng không thể hận chủ nhân cánh tay đó.
Đó là cọng cỏ cứu mạng, hay chỉ là chút nước giữa cơn khát, y đều không được phép do dự, một khi lỡ mất cơ hội, thì cũng chẳng còn chọn lựa được nữa.
Không sợ hối hận, chỉ sợ không kịp làm gì mà đã đi đến cuối con đường.
Vậy nên y không sợ, cũng sẽ không do dự.
Từ trước đến giờ, y vẫn đi trên con đường như thế.
……………………………………
“ER……hiện giờ thế nào rồi?” Lôi Quyển xắn tay áo lên, lưng quay về phía Thích Thiếu Thương, đứng thẳng giữa phòng.
Giọng nói của Lôi Quyển trầm thấp hơn hẳn năm xưa, hơi thở không còn bình ổn, Thích Thiếu Thương nghe được liền cảm thấy dường như có thứ gì đó đang lướt qua trái tim mình, cảm giác khó chịu hơn cả đau đớn.
“Chắc là……không còn giữ được gì……” Thích Thiếu Thương rả lời, sự tự tin trên gương mặt hắn hiện giờ đã không còn dấu tích nào.
“Vậy sao……khụ……” Lôi Quyển ho nhẹ, sau đó cố gắng nhịn xuống.
Thích Thiếu Thương lúc này hoàn toàn không biết nên làm gì.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng anh Quyển thì ra không hề cường tráng.
“Anh Quyển, xin lỗi……” Thích Thiếu Thương nhỏ giọng nói, giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Cậu có lỗi gì với anh đâu?” Lôi Quyển chậm rãi quay lại.
“Bởi vì……bởi vì vết thương của anh……” Thích Thiếu Thương lẩm bẩm.
Hắn không bao giờ quên đương năm đó, bản thân vừa nắm giữ quyền chỉ huy quân chủ lực LM, tuổi trẻ ngông cuồng, một lòng muốn lập công, không cẩn thận trúng bẫy của kẻ địch……
Lần đó hắn thất bại thê thảm.
Cũng vào lúc đó, nếu không nhờ có anh Quyển dùng máy bay chiến đấu của chính mình che chắn cho hắn, e rằng hắn đã không còn nguyên vẹn nữa.
Anh Quyển vì thế bị thương rất nặng, người trên LM lập tức trở nên nghi ngờ hắn, từ việc hắn có đủ năng lực lãnh đạo Quân đội LM không, đến việc có phải chịu trách nhiệm cho lần thất bại đó không, cuối cùng mọi nghi ngờ phát triển thành hắn thật ra có phải là người tự nhiên không, nghi ngờ hắn có ý đồ xấu với LM.
Lúc đó, anh Quyển thật sự bị thương rất nặng, bắt buộc phải ngâm mình trong dung dịch dinh dưỡng trong một khoảng thời gian rất dài, không thể nói chuyện, không thể cử động, gần như đã là một cái xác, bóng dáng của cái chết quả thật vẫn cứ lảng vảng gần đó.
Thích Thiếu Thương lúc đó cũng thật sự sợ hãi.
Cảm giác bị nghi ngờ, bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng đúng là không dễ chịu gì, những người từng nói cười thân thiết với bản thân bỗng nhiên trốn tránh hắn như tránh rắn rết, đến hội nghị thì cứ bị công kích hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng chính hắn còn hoài nghi mình là kẻ tồi tệ, bỉ ổi, tâm địa bất chính, mà khi đó không có ai đứng ra bảo vệ hắn, vì Quân đội LM buộc phải đưa ra một lời giải thích xác đáng cho trận chiến thất bại này – hắn nghĩ, có lẽ tâm lý tin tưởng tất cả mọi người, không chịu đi nghi ngờ bất cứ ai của hắn sau này ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng bởi khoảng thời gian đó.
Thích Thiếu Thương chấp nhận tất cả những điều này, đã là tai họa do bản thân gây ra, dù cho trừng phạt ra sao, hoặc phải lập bao nhiêu công lao để chuộc tội, hắn đều phải đứng ra gánh vác.
Điều duy nhất hắn sợ, chính là việc Lôi Quyển có thể sẽ chết.
Hắn biết bản thân từ trước đến giờ gây ra không ít phiền toái, hắn cũng biết Lôi Quyển luôn âm thầm giải quyết rắc rối cho hắn, vậy nên hắn luôn thầm hứa với mình, hắn sẽ phải trở thành niềm kiêu ngạo của Lôi Quyển, của LM.
Vậy nên, hắn thật sự sợ hậu quả này.
Lôi Quyển cứ mãi không tỉnh, hắn đứng trước phán quyết của các Trưởng Lão LM cùng với ý chí của dân chúng, không thể tồn tại trên LM được nữa.
Khi hắn rời khỏi LM, hắn vẫn chưa nhận được tin tức Lôi Quyển bình an.
Sau đó khi hắn biết được Lôi Quyển đã bình phục, thì hắn đã đến ER, Nguyễn Minh Chính đang khuyên bảo hắn thống lĩnh ER, lúc này, hán đang do dự, vì hắn không chắc bản thân sẽ gánh vác được trách nhiệm này, bảo vệ được những con người này.
Nguyễn Minh Chính đã nói: “Dù là người trời sinh có năng khiếu, cũng không ai biết cách lãnh đạo ngay từ đầu, đã từng thất bại thì càng tốt, thất bại rồi càng phải đứng dậy tạo ra thành tựu huy hoành hơn, lúc này, thất bại chính là vốn liếng.”
Hắn đích thực là muốn làm được gì đó, để anh Quyển vẫn có thể tự hào về mình.
Rồi hắn mới có thể tự tin đến gặp anh Quyển, bù đắp những lỗi lầm mà hắn từng gây ra cho LM.
Thế mà không ngờ, đến khi gặp lại, hắn lại thê thảm đến nước này.
“Vết thương của anh đã khỏi rồi……” đôi mắt dài và hẹp của Lôi Quyển nhắm một nửa, dường như có chút mệt mỏi, “Anh ho, chỉ là vì từ trước đến giờ đều sợ lạnh mà thôi.”
“Vậy sao?” Thích Thiếu Thương nghi ngờ nhìn Lôi Quyển, hắn cảm thấy sắc mặt của Lôi Quyển sắc bệch không tự nhiên, ánh sáng nơi đáy mắt thì mờ nhạt, tạo ra ảo giác sinh mệnh đang dần trôi tuột đi.
“Khụ……” Lôi Quyển lại ho, ngẩng lên nhìn vẻ quan tâm trên mặt Thích Thiếu Thương, bỗng nhiên bật cười ha ha, “Em út……những gì cậu làm bao nhiêu năm nay rất tốt.”
“Nhưng em lại quyết định sai lầm, khiến cho bao nhiêu sinh mạng trên ER phải trả giá.” Thần sắc Thích Thiếu Thương trở nên ảm đạm.
“Ít nhất, trong số những nơi mà người tự nhiên sinh sống, ER là hành tinh duy nhất tạo thành uy hiếp với Liên Bang……không pải về mặt quan sự, mà là trong niềm tin……” Lôi Quyển rút tay ra, vỗ vai Thích Thiếu Thương, “Dù ER đã bị hủy diệt, nhưng nó cũng đủ để chứng minh người tự nhiên thật sự có thể sánh ngang với bọn người biến đổi gene đó……điều này đối với người tự nhiên, chừng đó năm tranh đấu không phải là uổng phí.”
Bàn tay Lôi Quyển vẫn mang đến cảm giác lạnh toát dù đã ngăn cách bằng một lớp vải, nhưng trái tim Thích Thiếu Thương lại ấm lên như một kỳ tích.
“Mừng cậu trở về.” giọng điệu của Lôi Quyển trầm thấp, lành lạnh, không có dao động, Thích Thiếu Thương vẫn có thể nhận ra sự yên lòng trong đó.
Lôi Quyển, vĩnh viễn là người mà hắn phải biết ơn.
Không có Lôi Quyển, với tính cách chuyên đi gây chuyện của hắn, e rằng có chín cái mạng cũng không đủ; không có Lôi Quyển, hắn sẽ không hiểu được tin tưởng, tha thứ, ủng hộ, bạn bè; không có Lôi Quyển, hắn tuyệt đối không thể trở thành Thích Thiếu Thương hiện giờ.
Nghe thấy Thích Thiếu Thương nói cảm ơn, Lôi Quyển hơi sững sờ, vì trong ấn tượng của anh ta, tên nhóc Thích Thiếu Thương này sau khi gây ra tội chỉ nhận lỗi rồi chịu phạt, sau đó làm mặt quỷ, đây là lần đầu tiên hắn nói hai tiếng cám ơn này.
“Em út, cậu trưởng thành rồi.” Lôi Quyển cười nói, biểu cảm không quá rõ rệt, nhưng vẫn có thể nhận ra sự an ủi trong lòng anh ta.
“Không, em vẫn là thằng nhóc như trước thôi.” Thích Thiếu Thương nhẹ giọng than, “Lần này em lại vẫn không đủ kiên nhẫn.”
“Sao thế?” Lôi Quyển trả lời, kéo Thích Thiếu Thương đến chỗ mấy cái ghế đẩu gần đó, “Là vì Cố Tích Triều sao?”
“Đúng vậy……” Thích Thiếu Thương thở dài, “Em tin lầm y……vì em quá nóng ruột muốn biến ER thành một hành tinh hoàn hảo, hùng mạnh, đến mức em không cho bản thân đủ thời gian để xem y là người như thế nào.”
“Cho cậu thời gian thì cậu có thể nhìn ra sao?” Lôi Quyển hỏi ngược lại, “Cậu căn bản không hề muốn nghi ngờ bất cứ ai, đây đúng là ưu điểm lớn nhất của cậu, vậy nên cậu mới có thể làm cho người khác tin cậu, mới có thể làm cho thật nhiều người yên lòng đi theo cậu.”
“Cả lòng nhiệt huyết của cậu nữa……đã làm sai, nhưng vẫn cố gắng muốn làm được gì đó, nếu không có điều này thì ER sợ rằng sẽ giống LM, không thể không vùng vẫy trong vô vọng dưới sự chèn ép của Quân Liên Bang……chứ không phải là ngẩng cao đầu đánh thắng bao nhiêu trận như vậy.”
Lôi Quyển nói rất chậm rãi, biểu cảm rất nhạt khiến cho Thích Thiếu Thương không thể nhìn thấu, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn có thể cảm nhận được hai chữ bị Cố Tích Triều xem như không đáng một đồng kia.