[Thích Cố] Zero

Chương 16



“Anh là đồ lừa đảo!” Mục Cưu Bình gào lên, đẩy Thích Thiếu Thương một cái, gây xôn xao dẫn đến sự chú ý của những người đang buồn chán trên đường.

“Vừa rồi chúng ta suýt nữa chết anh có biết không!” Mục Cưu Bình gào lên, giơ nắm tay ra vẻ muốn đấm vào Thích Thiếu Thương.

“Chứ cậu tưởng anh cũng muốn chết sao?” Thích Thiếu Thương cũng quát lại, “Làm sao anh biết được bọn người tiến hóa kia khinh thường chúng ta đến mức này!”

“Làm sao anh biết được bọn chúng có thể không chớp mắt giết hết tất cả chúng ta chỉ vì số người chêch lệch chứ, vậy có khác gì giết động vật đâu? Làm sao anh biết chúng ta rời nhà đi ZX, không phải là con đường sáng sủa mà bọn chúng hứa chứ? Làm sao anh biết được chúng ta có thể biến mất trên đời dễ dàng đến vậy chứ?” giọng nói của Thích Thiếu Thương dịu lại, nhưng từng câu từng chữ vẫn như máu đang rỉ trong tim.

“Em không muốn chết!” giọng nói của Mục Cưu Bình cao hơn, chữ ‘chết’ vang vọng mãi trong khoang thuyền, làm cho những con người vốn đang thản nhiên nay xuất hiện phản ứng.

“Em muốn về nhà……” Mục Cưu Bình ôm mặt ngồi gục xuống, hai vai run lên, giọng nói nghèn nghẹn như đang khóc.

“Em nhớ chị quá……” Mục Cưu Bình lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống sàn tàu, tạo thành một vệt nước nhàn nhạt.

Dù ban đầu chỉ là đang diễn kịch, nhưng Mục Cưu Bình lúc này thật sự muốn khóc một trận cho đã.

Khóc vì ER, kháng chiến gian khổ bao nhiêu năm là vậy, thế mà đổi lại kết cục như ngày hôm nay.

Khóc vì Nguyễn Minh Chính, đã làm rất nhiều cho Đại ca, cuối cùng trả giá bằng tính mạng của mình, thế mà không thể cứu vãn được điều gì.

Khóc vì Đại ca đã tin lầm người, đã quyết định sai, đã không còn là lãnh đạo toàn năng.

Khóc vì bản thân đã mất gia đình, mất đi tình yêu, mất đi thần tượng……

Người đàn ông thô lỗ cứ thế quỳ trên mặt đất, gào khóc thảm thiết không màng đến hình tượng, dần dần có người bị cảm động, tiếng thút thít bắt đầu vang lên.

Thích Thiếu Thương khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn đang chú ý phản ứng của những người xung quanh, vì hắn biết rõ những thanh niên trẻ tuổi đi lao động này đều xa nhà lần đầu, gia đình họ chắc chắn vẫn còn cha mẹ, người thân, quê hương vẫn còn bạn bè, họ sẽ có những người để nhung nhớ, quê hương dù có nghèo, nhưng nhờ những con người này mà trong lòng họ luôn tồn tại một sợi dây liên hệ không thễ cắt đứt……vả lại thanh niên thì thường không biết cái gì gọi là phục tùng.

Nhớ nhà là một loại bản năng.

Không muốn chết cũng là bản năng.

Bị uy hiếp thì muốn phản kháng cũng là bản năng.

Thích Thiếu Thương biết bản thân phải kích động khát vọng sống và bản năng phản kháng trong lòng những người này.

Sức mạnh của một người đúng là rất nhỏ bé, nhưng một khi cả tập thể đồng lòng, thì sức mạnh đó thật sự khó lường.

Mà hắn đang cần sức mạnh này.

……………………………………

Trong căn phòng nhỏ gần như hoàn toàn đóng kín, tiếng ho của Lôi Quyển vang vọng, thế nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.

Thẩm Biên Nhi không có ở đây, Thích Thiếu Thương cũng không có ở đây, cho nên cuối cùng anh cũng không cần phải kìm nén, dù cho cơn ho này kéo dài dăng dẳng, cũng thoải mái hơn việc phải cố nén trong lồng ngực.

Đã biết rõ đi cùng Thích Thiếu Thương chắc chắn không phải việc tốt, thế như Lôi Quyển vẫn đi, chỉ vì hy vọng nếu tấm thân tàn này còn có thể giúp đỡ Thích Thiếu Thương được gì đó, nếu vậy thì có gì đáng tiếc?

Lôi Quyển biết và tin tưởng rằng: Thích Thiếu Thương sẽ là một lãnh đạo ưu tú, hắn thông minh, có can đảm, có khả năng sánh ngang với bọn người tiến hóa kia, lại có năng lực đặc biệt khiến tất cả mọi người không tiếc sinh mạng vì hắn, chỉ cần có đủ thời gian rèn luyện, tương lai của người tự nhiên sẽ thay đổi vì hắn — Lôi Quyển biết bản thân có thể dùng tính mạng của mình để đánh cược lần này.

Trong cả ngàn năm trôi qua, người tự nhiên lúc nào cũng trông ngóng tương lai này.

Đương nhiên, trong quá trình đó, có không ít người bị thuần phục, không ít người đã tuyệt vọng, không ít người đã từ bỏ, cũng không ít người bị cải tạo……nhưng khi tia sáng hy vọng xuất hiện, bản thân anh sao có thể trơ mắt nhìn nó bị che khuất?

Nếu Lôi Quyển đã trở thành lãnh đạo của một bộ phận người tự nhiên, thì anh phải suy nghĩ cho tương lai của người tự nhiên – đây có thể là trách nhiệm quá nặng nề, nhưng lại không thể không gánh vác, anh phải tận tâm tận lực vì nó, dù cho hậu quả thế nào.

Hơn nữa, đối tượng là Thích Thiếu Thương: Lôi Quyển đã nuôi hắn trưởng thành, bồi dưỡng hắn, dạy dỗ hắn, sau khi dốc hết tâm huyết, thì phát hiện hắn đã trở thành một phần trong sinh mệnh của bản thân.

Lôi Quyển bật cười, thì ra cuộc đời của bản thân đều trả giá cho hắn, dù là về công hay tư.

Chỉ nghĩ đến khi Thẩm Biên Nhi bị bọn binh lính của Liên Bang buộc phải tách ra, sự lo lắng trong ánh mắt cô dường như là tuyệt vọng trước sinh ly tử biệt.

Thẩm Biên Nhi, luôn mẫn cảm đến đáng sợ, nhất là trong những việc liên quan đến Lôi Quyển……nếu như vậy, cô ấy không nhìn thấy cái chết của anh có thể sẽ càng dễ chịu hơn.

Có điều không có cô bên cạnh, đúng là không quen.

Lau khóe miệng của mình, Lôi Quyển nhìn vệt máu trên bàn tay mình, ười buồn thảm, anh muốn gặp Thẩm Biên Nhi, cho dù là một giây trước khi chết.

Đột nhiên tiếng kéo cửa vang lên, thế là Lôi Quyển cố gắng thẳng người dậy, anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, đến khi nhìn rõ bóng người ngoài cửa, anh còn tưởng bản thân đã bệnh rất nặng rồi, bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh.

Mãi đến khi một bàn tay chạm đến trán mình, cảm giác ấm áp mới đánh thức anh dậy.

“Sao em đến đây?” Lôi Quyển hơi nghiêng đầu đi, tránh bàn tay đang đặt trên trán mình của Thẩm Biên Nhi, bỗng nhiên lại liếc thấy một bàn tay bị Thẩm Biên Nhi giấu sau lưng, dường như đang chảy máu, “Tay làm sao vậy?”

“Không ở bên ngài em không thể yên lòng……cũng không còn cách nào khác.” Thẩm Biên Nhi nói, buông cánh tay giấu sau lưng xuống, thế nhưng đã không còn bàn tay, vết cắt nơi cổ tay tuy được xử lý sơ qua, không còn chảy quá nhiều máu, nhưng tình trạng cũng không khả quan.

“Làm gì thế này? Ngốc quá!” Lôi Quyển hỏi, giọng nói ẩn chứa nỗi đau.

Thật ra không cần hỏi anh cũng có thể đoán được, chắc chắn Thẩm Biên Nhi bị đám Quân Liên Bang kia còng tay lại, để chạy đến cứu anh, mới dứt khoát chặt đứt tay mình.

“Bọn chúng sẽ không để tôi chết, em vội vàng chạy đến đây thế này để làm gì chứ?” Lôi Quyển kéo cánh tay của Thẩm Biên Nhi đến gần, kiểm tra vết thương cho cô.

“Em thấy chúng lấy đi thuốc của ngài……hơn nữa, em cứ cảm thấy, nếu không đến thì em sẽ không thể gặp lại ngài nữa.” Thẩm Biên Nhi trả lời, “Dù sao thì mất tay vẫn có thể nối lại được, ngài……sẽ không chờ đợi em……”

“Ngốc……” Lôi Quyển cười, đang định nói thêm gì đó, nhưng một cơn ho bất ngờ ập đến, san tàu trắng tinh chỉ trong chốc lát đã nhuộm đầy máu.

Lôi Quyển bất đắc dĩ cười, thì ra đã không thể lừa gạt bất cứ ai nữa rồi, có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật là cái chết đang đến gần, cơ thể được miễn cưỡng ghéo nối lại này sắp tan rã, từ bây giờ trở đi, mỗi một hơi thở đều là kỳ tích.

Thẩm Biên Nhi biến sắc, quỳ xuống trước mặt Lôi Quyển, bàn tay còn nguyên vẹn chạm vào vết máu bên khóe miệng Lôi Quyển, định nói gì đó, nhưng rồi lại mím môi, không để cho nỗi buồn lộ ra ngoài.

Trừng mắt nhìn Lôi Quyển một cái, Thẩm Biên Nhi không nói gì, dùng răng cắn rách tay áo, lấy thuốc được giấu trong gấu áo ra, kéo tay Lôi Quyển lại, dùng răng mở đầu kim tiêm ra, sau đó đâm vào mạch máu đang nổi lên trên mu bàn tay Lôi Quyển.

Tiêm thuốc cho Lôi Quyển đã trở thành một việc mà dù Thẩm Biên Nhi đang nhắm mắt cũng có thể làm được, vì Lôi Quyển sẽ chẳng bao giờ nhớ được khi nào phải uống thuốc, khi nào phải tiêm thuốc.

Lôi Quyển cũng không lên tiếng nữa, bàn tay anh có thể cảm nhận được hơi ấm của Thẩm Biên Nhi, cùng với chất lỏng nóng ấm nhẹ nhàng rơi.

Hai người đều có dự cảm rằng, đây có thể là lần sau cùng Thẩm Biên Nhi chăm sóc Lôi Quyển.

Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên Lôi Quyển cảm thấy, thì ra những ngày tháng trước đây đáng quý biết bao.

………………………………

Cố Tích Triều nhìn quanh căn phòng trắng toát mà y đang có mặt, vừa có cảm giác nghẹt thở, vừa có chút sợ hãi, nhưng lại có vài phần hưng phấn khó diễn tả.

Đây không phải nơi y muốn đến, nhưng lại là nơi mà y mong mỏi được đến.

“Ở đây vài ngày trước đã, sau khi chúng tôi lấy quả bom trong não cậu ra, thì cậu có thể chính thức cáo biệt thân phận người tự nhiên cùng những phiền não mà nó mang lại rồi.” Anh Lục Hà khoanh tay, tiến về phía Cố Tích Triều, “Nhóc này, có muốn chúc mừng trước không?”

“Sao?” Cố Tích Triều nghoảnh đầu lại, bất ngờ nhìn thấy đôi môi của Anh Lục Hà, y không thể không lùi ra sau một bước.

“Thì ra cậu cũng chỉ dùng để ngắm chứ không để dùng hả?” hàng chân mày thanh tú của Anh Lục Hà nhướn lên, vừa cười vừa nói, trong giọng nói ẩn chứa sự khinh thường đối với năng lực của người tự nhiên.

Cố Tích Triều hơi biến sắc, ánh mắt nhìn Anh Lục Hà cũng lạnh đi: “Cô chẳng phải cũng chỉ để ngắm thôi sao?”

Nụ cười của Anh Lục Hà cứng lại, lời Cố Tích Triều nói khiến cô rất khó chịu, tuy rằng nó chính xác đến mức không thể phản bác lại.

Chẳng bao lâu sau, khóe mắt Anh Lục Hà lại toát ra phong tình: “Cậu còn cần gì nữa? Ngài Cửu U bảo tôi đến đây chăm sóc cậu vài ngày.”

“Kéo……tôi muốn cắt tóc.” Cố Tích Triều hơi do dự trước sự chuyển biến thái độ của Anh Lục Hà, sau đó nói ra.

Trước đây y để tóc dài là nhằm để che giấu thân phận người tự nhiên, còn hiện tại bản thân đã được thừa nhận, thì cần gì đến nó nữa?

“Đó là đương nhiên, phải làm phẫu thuật mà, tóc cậu dài thế này đương nhiên là phải cắt rồi.” Anh Lục Hà đi đến trước cái tủ thấp, kéo cửa tủ ra, trong đó có một bộ dụng cụ cắt tóc đầy đủ, “Tự cậu chắc không cắt được, tôi giúp cậu nhé?”

“Cám ơn.” Cố Tích Triều hơi ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng cười, ngồi xuống ghế theo hướng dẫn của Anh Lục Hà, “Còn có……xin lỗi……”

“Xin lỗi cái gì?” Anh Lục Hà vừa cười vừa vén tóc Cố Tích Triều, dùng kẹp tóc cố định lại, sau đó phủ khăn lên vai y.

“Những gì tôi vừa nói……” Cố Tích Triều trả lời, y nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Anh Lục Hà.

“Nói cái gì?” Anh Lục Hà vẫn cười, thả tóc Cố Tích Triều xuống, cầm lấy bình phun nước làm ướt tóc, “Tôi chẳng nhớ gì cả……”

Cố Tích Triều bất giác nhìn Anh Lục Hà thêm một cái, chỉ thấy cô đang cầm lấy lọn tóc vì thấm nước mà xoăn hơn bình thường của mình lên quấn vào ngón tay, ánh mắt của cô vẫn rất khiêu khích, gần như khiến cho y phải hoài nghi thật ra sự gượng gạo vừa rồi của cô phải chăng chỉ là ảo giác của y.

Sau đó y đột nhiên nhớ ra, trí nhớ của Anh Lục Hà không tốt, ngoài những tri thức thông thường, Cửu U không để cho cô phát triển thêm tế bào não dùng cho việc suy nghĩ và ghi nhớ, thậm chí là những ký ức về sự vật, sự việc, lời nói làm cho cô tổn thương sẽ vì thế mà không được ghi lại trong não, mà biến mất chỉ trong một phút – người phụ nữ chỉ dùng để ngắm nhìn, thì lúc nào cũng phải giữ được nụ cười ngọt ngào.

Vậy nên Cố Tích Triều không nói gì thêm, chỉ hơi nhắm mắt lại, lắc nghe những tiếng “cạch cạch” vang lên bên tai, cảm giác ngưa ngứa trên má, sự xúc động trong lòng bỗng nhiên không thể kiềm chế, khóe miệng y khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười hài lòng mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy được.

“Cuối cùng thì tôi cũng đi đến bước này rồi.” Cố Tích Triều thì thầm, không biết là nói với ai, y chỉ muốn nói ra mà thôi, muốn có một người nghe, mà bởi vì y biết rằng Anh Lục Hà sẽ không nhớ gì, cho nên mới để mặc bản thân lên tiếng.

“Sao?” Anh Lục Hà biếng nhác đáp lại.

“Những gì tôi nói ra, sẽ không còn là những chấn động của thanh đới, mà đã có ý nghĩa với người nghe; những gì tôi làm, sẽ không còn là những phản ứng bản năng khi sinh vật bị thế giới bên ngoài kích thích tạo thành, mà đã có giá trị được người khác thừa nhận; gene của tôi, cuối cùng cũng không cần phải trốn tránh, sợ người ta chê bai……đây không phải nơi tôi muốn đến, nhưng là nơi tôi chờ đợi đã lâu……sau này, ai có thể làm gì tôi nữa? Thích Thiếu Thương, ER, thế thì đã sao? Tin tưởng, hứa hẹn, thế thì đã sao……” Cố Tích Triều nói rất chậm, cùng với những lọn tóc rơi xuống, vẻ rạng rỡ trên gương mặt y làm cho Anh Lục Hà không thể rời mắt.

Anh Lục Hà không thể suy nghĩ về ý nghĩa của những lời mà Cố Tích Triều nói, cô chỉ biết rằng nếu bản thân suy nghĩ quá nhiều thì sẽ rất đau đầu, sẽ có cảm giác trái tim đang bị thứ gì đó đè nặng rất khó chịu, nhưng cô cảm thấy rằng, Cố Tích Triều đẹp hơn bất cứ người đàn ông nào cô từng gặp trước đây.

Ánh sáng lành lạnh tản ra từ khuôn mặt y, sua đó tỏa ra thành một vầng sáng khi có khi không, tia sáng lóe lên trong mắt y còn chói mắt hơn tất cả ánh sao hay ánh đèn mà cô từng thấy, từng đường nét ban đầu không thanh tú bằng cô, nếu so sánh với những dung mạo hoàn mỹ mà cô đã quen nhìn thấy càng toát ra một cảm giác lạ lùng khác biệt, tất cả những niềm tin được khắc ghi trong lòng từ trước đến nay đã được thay thế bằng cảm giác xúc động muốn được chết trong vòng tay người đàn ông này, một cảm giác chưa từng có trước kia.

Ý nghĩ này làm cho Anh Lục Hà sợ hãi.

Cô vẫn luôn tưởng rằng bản thân là bươm bướm, có thể làm cho mọi người phải cảm thán vì vẻ đẹp của mình, thế nhưng không ngờ bản thân chỉ là một con thiêu thân……

Lao đầu vào lửa, đó là bản năng vừa bi ai vừa bất đắc dĩ của thiêu thân.