Thích em, thích mê muội vì em

Chương 77: Phiên ngoại 17



Editor: Dánh

"Anh lại nói bậy cái gì vậy." Kiều Nguyệt khẽ đẩy anh một chút, ấp úng nói: "Chắc chắn cũng có lúc em sai chứ, sao em có thể lúc nào cũng đúng được."

Người đàn ông này lại bắt đầu nói vớ vẩn dỗ cô.

Thương Yến ôm cô gái nhỏ, cẩn thận điều chỉnh vị trí cho cô, khẽ cắn tai cô, "Nguyệt Nguyệt, em quên là lúc chúng ta mới quen, em tự mình nói qua?"

Khi đó, cô gái nhỏ nói khi hai người yêu nhau, nhà trai phải nghe nhà gái, cô nói cái gì anh cũng phải nghe. Chỉ có thể tiếp nhận, không được phản bác lời cô.

Thương Yến hôn môi cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn vẫn như cũ của cô đến xuất thần.

Cô gái nhỏ cũng sinh con rồi, nhưng vẫn giống như khi lần đầu gặp của hai người, không thay đổi chút nào. Chỉ có mỗi anh nhìn qua già hơn lúc trước một chút.

Trong lòng Thương Yến hơi gấp, giữa mày giật giật. Cô gái nhỏ mới 19 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa tâm tính trẻ con. Nhưng anh đã 31 tuổi.

Kiều Nguyệt nghe xong lời anh nói, đầu tiên là sửng sốt một giây, rất nhanh liền nhớ ra cô từng nói như vậy, mặt nóng lên.

"Anh còn nhớ sao?" Cô rầm rì vài tiếng, dựa vào ngực anh ngước mắt nhìn anh nói: "Anh ngốc quá, trước kia em nói đều là lừa anh, anh vẫn là mau quên hết đi."

Cái người đàn ông ngốc nghếch này, sao đến bây giờ còn nhớ những lời vớ vẩn của cô lúc trước nói chứ.

"Nguyệt Nguyệt, mỗi câu em nói anh đều nhớ kĩ." Thương Yến cúi đầu, "Cũng sẽ làm được."

"Ay da, anh có ngốc không chứ." Kiều Nguyệt trừng anh, "Cũng đã nói là lừa anh rồi. Sau này em làm sai, anh cũng không được cứ sủng em."

Mặt cô hồng hồng nói, "Có vài chuyện vốn dĩ là em không đúng, anh cứ sủng em như vậy sẽ sủng hư em. Sau này anh sủng em đến tính tình ngày càng kém, những người khác sẽ không chịu được em."

Kiều Nguyệt liếc yêu anh một cái, "Anh cũng sẽ không chịu được, sau đó sẽ chán ghét em, không cần em nữa."

Thương Yến ngẩn người, bị lời nói của cô gái nhỏ khiến cho trong lòng rục rịch. Sủng cô gái nhỏ đến tính tình ngày càng tệ, vậy thì sẽ không có người chịu được cô.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô gái nhỏ, lòng bàn tay Thương Yến nóng lên. Những người khác đều không chịu được cô gái nhỏ, thế thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên anh, nơi nào cũng không đi được.

"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến nghiêm túc bảo đảm, "anh sao lại không cần em? Đời này anh chỉ cần em, cho dù tính tình em kém đến thế nào, anh vẫn sẽ luôn thích em."

Kiều Nguyệt bị anh dỗ đến vui vẻ, ôm anh nhỏ giọng nói thầm: "Hừ, bây giờ anh nói dễ nghe, sau này thật sự phiền thì vẫn sẽ không cần em."

"Sẽ không." Thương Yến ôm mặt cô, "Anh hứa với em, đời này chỉ cần một người phụ nữ là em. Nguyệt Nguyệt, cho dù tính tình sau này của em kém hơn nữa, thì cũng là cô gái đẹp nhất, anh chỉ cần em."

Trong lòng Kiều Nguyệt vui vẻ, khóe miệng ngăn không được giương lên.

Thấy cô gái nhỏ vui vẻ, Thương Yến hôn môi cô, nói: "Nguyệt Nguyệt, vậy còn em? Sau này em có thể không cần anh không?"

Trước kia anh không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ nghĩ lại tuổi chênh lệch giữa mình và cô gái nhỏ, sau này anh 40 tuổi, cô gái nhỏ mới chỉ 28 tuổi.

Thương Yến càng nghĩ trong lòng càng bực bội, tay ôm cô gái nhỏ vô ý dùng sức.

"Anh nói cái gì vậy, ai sẽ không cần anh?" Kiều Nguyệt lẩm bẩm, "Anh là chồng em, đến con em cũng sinh cho anh rồi, sao lại không cần anh?"

Lời nói mềm mại của cô gái nhỏ khiến anh yên tâm hơn nhiều.

Thương Yến lại hỏi lần nữa, "Nguyệt Nguyệt, em thật sự sẽ vẫn luôn ở bên anh, mãi mãi không rời khỏi anh?"

"Đương nhiên rồi," Kiều Nguyệt nói thầm, "anh sao lại như vậy chứ, đột nhiên nói những lời khó hiểu này."

Thương Yến ôm mặt cô, thanh âm trầm thấp hỏi: "Nguyệt Nguyệt, có phải anh già rồi không?"

Trong một lúc Kiều Nguyệt không rõ vì sao Thương Yến đột nhiên hỏi cái này. Cô nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu nói: "Anh cũng đã 31 tuổi, đúng là già rồi."

Cô gái nhỏ thế mà thật sự cảm thấy anh già rồi.

Cả người Thương Yến cứng đờ, không tin hỏi lại: "Nguyệt Nguyệt, em thật sự cảm thấy anh già rồi?"

"Tuổi anh đúng là lớn thật mà." Vẻ mặt Kiều Nguyệt không hiểu, "Anh hỏi cái này làm gì?"

Cô ôm eo Thương Yến, mềm mại dựa vào ngực anh, ngước mắt nghi hoặc nhìn anh.

Kiều Nguyệt phát hiện, sắc mặt anh giống như không được tốt, mặt mày mang theo bực bội.

Dùng sức ôm cô gái nhỏ, ánh mắt Thương Yến nặng nề nhìn chằm chằm cô một hồi, rầu rĩ nói: "Nguyệt Nguyệt, em mới 19 tuổi."

Nhìn ánh mắt ngây thơ và khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, thanh âm Thương Yến cực thấp: "Em còn rất trẻ."

Nhưng anh mỗi năm lại già hơn. Anh sẽ già nhanh hơn cô gái nhỏ, nói không chừng sau này hai người đi ra ngoài, không có ai tin anh là chồng cô gái nhỏ.

Kiều Nguyệt cuối cùng cũng hiểu rõ ý anh. Thì ra anh cảm thấy mình già rồi.

"Đúng rồi, em mới 19 tuổi, còn rất trẻ." Trên mặt Kiều Nguyệt mang ý cười, hai tròng mắt long lanh nhìn Thương Yến, kéo tay anh, cố ý ngữ khí vui vẻ nói: "Anh không nên vui sao? Sau này chúng ta đi ra ngoài, người khác sẽ hâm mộ anh có người vợ trẻ đẹp."

Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống. Anh nhìn cô gái nhỏ cười đến mi mắt cong cong, sờ sờ mặt cô, không nhịn được thấp giọng nói: "Nhưng anh đã 31, sau này chúng ta đi ra ngoài, sẽ không có ai tin anh là chồng em."

Người đàn ông trầm khuôn mặt, thanh âm nghe vào cũng rất buồn bực. Kiều Nguyệt biết, anh chắc chắn đang suy nghĩ lung tung.

Trong lòng cô không nhịn được mềm xuống, không muốn lại trêu anh.

"Trước kia không phải anh nói bản thân không già sao?" Kiều Nguyệt ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn anh vài cái, nhẹ chọc mặt anh, mềm giọng nói: "Bây giờ sao lại nói mình già rồi."

Thương Yến thật cẩn thận đỡ cô gái nhỏ, sờ sờ tóc cô, nói: "Nhưng em cảm thấy anh già rồi."

Anh tạm ngừng vài giây, ngữ khí không được tự nhiên: "Anh cũng xác thật già rồi."

Kiều Nguyệt không nhìn được bộ dáng mất mát của anh, hừ một tiếng, xoa bóp mặt anh: "Ban nãy là em nói tuổi của anh. Anh 31 tuổi đúng là hơi lớn, nhưng anh nhìn qua còn rất trẻ, một chút cũng không già."

"Thật?" Thương Yến nắm tay cô đặt bên mặt.

Kiều Nguyệt cực nhanh gật đầu, "Ừ, anh nhìn còn rất trẻ."

"Thế sau này thì sao?" Thương Yến hôn cô gái nhỏ, "Thêm mấy năm nữa, anh 40 tuổi, em chỉ mói 28 tuổi, chúng ta nhìn vào sẽ khác biệt rất lớn. Nguyệt Nguyệt, đến lúc đó em có thể cảm thấy anh già xấu xí, thích thằng trẻ tuổi khác?"

Kiều Nguyệt nghẹn đến đỏ mặt, "Xì" một tiếng bật cười, gắt gao ôm anh nói: "Anh làm sao vậy?"

Thái độ cô gái nhỏ không nghiêm túc, trong lòng Thương Yến hơi khó chịu. Anh nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ, nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt em đừng cười, anh đang rất nghiêm túc hỏi em."

"Được được được, em không cười." Kiều Nguyệt thu lại tươi cười, mềm mại trừng anh một cái, "Anh có ngốc không chứ, đàn ông là tuổi càng lớn càng có mị lực, đến lúc đó anh thành thục ổn trọng, lại có nhiều tiền như vậy, em mới nên càng sợ anh ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác nữa kìa."

Nghe xong lời cô gái nhỏ nói, Thương Yến theo bản năng liền hứa hẹn, "Anh sẽ không tìm người phụ nữ khác."

"Sao anh lại chắc chắn sau này bản thân sẽ không tìm người phụ nữ khác?" Kiều Nguyệt giả vờ không vui, "Sau này tuổi em cũng sẽ ngày càng lớn, mặt dần dần già đi, dáng người cũng xấu đi. Nói không chừng khi đó anh sẽ thích mấy cô gái mười mấy tuổi xinh đẹp."

Mày Thương Yến nhăn chặt, anh ôm cô gái nhỏ lên cao, trầm giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, cho dù mặt và dáng người em biến thành dạng gì, ở trong mắt anh đều là cô gái đẹp nhất. Những cô gái khác có đẹp đi nữa thì họ cũng không phải là em, anh sẽ không có khả năng thích họ."

Nhìn anh mặt đầy nghiêm túc, đuôi lông mày Kiều Nguyệt nhiễm sung sướng, "Cho nên, cho dù sau này anh 40 tuổi, em cũng sẽ không cảm thấy anh già anh xấu, càng sẽ không thích người đàn ông trẻ tuổi khác."

Ánh mắt cô dịu dàng, "Suy nghĩ của anh và em giống nhau. Cho dù sau này anh biến thành dạng gì, ở trong lòng em cũng là người đàn ông đẹp trai quan trọng nhất, những người đàn ông khác có đẹp trai hơn nữa cũng không phải là anh, không liên quan đến em."

Thương Yến ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ánh mắt dần nóng rực.

"Nói tiếp, bây giờ chúng ta có Manh Manh nữa, anh mới là ba ruột của Manh Manh, sao em lại không cần anh được." Kiều Nguyệt nhéo cánh tay anh, "Sau này anh không cần cả ngày suy nghĩ lung tung."

Mặt cô gái nhỏ mềm đẹp như vậy, lời cô nói ra càng khiến cả người anh hưng phấn run lên.

Thương Yến ôm chặt cô gái nhỏ, cúi đầu từng cái hôn mặt cô, ngữ khí trầm thấp hỏi: "Nguyệt Nguyệt, những lời em vừa nói đều là thật? Anh ở trong lòng em là người đàn ông đẹp trai quan trọng nhất?"

"Đương nhiên rồi." Kiều Nguyệt mềm mại dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em chỉ thích anh. Ngoại trừ anh, em sẽ không thích những người khác."

Trong lòng Thương Yến vui vẻ đến nói không nên lời, anh nhìn khuôn mặt hồng hào của cô gái nhỏ, cúi đầu khẽ cắn môi cô, giữa răng môi mơ hồ nói: "Thế Manh Manh thì sao?"

"Cái, cái gì?" Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng đẩy anh ra, nghe không rõ vừa rồi anh nói gì.

Thương Yến khàn giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, ở trong lòng em, có phải anh là người quan trọng nhất? Còn quan trọng hơn Manh Manh?"

Kiều Nguyệt ngẩn người, trừng anh một cái, "Thương Yến, sao anh cứ như vậy chứ."

Người đàn ông này vì sao cứ chấp nhất muốn so sánh với con gái chứ.

Sắc mặt Thương Yến không tốt. Cô gái nhỏ lại đang trốn tránh vấn đề, mỗi lần chỉ cần liên quan đến con gái, cô luôn là dáng vẻ này.

Bình ổn lại cảm xúc, Thương Yến nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, vấn đề này rất quan trọng."

Ánh mắt anh nghiêm túc như vậy, Kiều Nguyệt thỏa hiệp ôm anh: "Anh quan trọng nhất được chưa."

"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến ôm mặt cô, "em lặp lại lần nữa."

Kiều Nguyệt hung hăng trừng anh: "Ở trong lòng em anh là quan trọng nhất, ai cũng không bằng, Manh Manh cũng không bằng."

Nghe xong lời cô gái nhỏ nói, Thương Yến cảm thấy cô cũng là cô gái đẹp nhất đáng yêu nhất.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt." Thương Yến thấp giọng không ngừng gọi tên cô, nắm tay cô đặt lên ngực, nói: "Ở trong lòng anh em cũng quan trọng nhất, đến một ngón tay Manh Manh cũng không bằng em."

Kiều Nguyệt vốn là yên tĩnh nghe anh nói, nghe được lời sau, cô nhịn không được cào anh một chút, "Anh lại nói bậy cái gì vậy, Manh Manh là con gái anh."

"Ừ, nó là con gái anh." Thương Yến nói cho có lệ, "Nếu không anh cũng sẽ không nuôi nó."

Càng sẽ không nhẫn nhịn nó mỗi ngày chiếm hơn một nửa thời gian của cô gái nhỏ.

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta không nói Manh Manh nữa." Anh mềm giọng nói: "Anh để trợ lí đặt vé máy bay tối nay, anh muốn lập tức đi nước ngoài với em."

Ánh mắt Thương Yến chuyên chú, bám vào bên tai cô gái nhỏ, thanh âm ái muội mà khàn khàn: "Đến khi tới nước ngoài rồi, chúng ta chỗ nào cũng không đi, mỗi ngày đều ở trên giường."

Kiều Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đỏ mặt không dám tin trừng anh.