Thích em, thích mê muội vì em

Chương 79: Ngoại truyện 19



Editor: Dánh

Thật quá mất mặt!

Cả người Kiều Nguyệt cứng đờ, ngây ngẩn cả người. Bây giờ cô hẳn nên là xoay người rời đi, nhưng hai chân đột nhiên vô lực, chỉ có thể đỏ mặt, chân tay luống cuống nhìn đám người trước mặt.

Không biết trôi qua bao lâu, không khí yên tĩnh bị người đánh vỡ, có người cười khẽ ra tiếng. Một người đàn ông nước ngoài chớp mắt vài cái với Kiều Nguyệt, quay mặt qua nhìn về phía Thương Yến, thanh âm trêu chọc nói vài câu Kiều Nguyệt nghe không hiểu, sau đó tiếng cười ngày càng lớn.

Thương Yến thấp giọng trả lời vài câu, trầm khuôn mặt đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Kiều Nguyệt, chặn những tầm mắt của người khác.

Đầu tóc anh vừa cột chặt cho cô, bây giờ bị bung ra toàn bộ, xõa hỗn độn trên vai cô.

Váy ngủ trên người cô gái nhỏ rất ngắn, hai chân dài mảnh khảnh lộ ra.

Tầm mắt chậm rãi dời xuống, chân mày anh cau lại. Cô gái nhỏ để chân trần, hai bàn chân nhỏ mềm đạp lên sàn nhà.

Thương Yến khom lưng ôm cô gái nhỏ lên, một tay che lại lòng bàn chân cô, xúc cảm làn da lạnh lẽo khiến lòng anh trầm xuống.

Anh ôm cô gái nhỏ rời đi, đến phòng nghỉ bên cạnh, nhẹ đóng cửa lại, ngữ khí trách cứ nói: "Biết sàn nhà lạnh, vì sao không mang giày lại chạy loạn?"

Trầm giọng giáo huấn cô gái nhỏ một trận, Thương Yến thấy thần sắc cô vẫn ngốc ngốc, khuôn mặt nhỏ toàn hồng nhìn qua vừa mờ mịt vừa đáng yêu.

Trong lòng anh nhịn không được nhũn ra, những lời giáo huấn còn lại nói không ra lời. Đặt cô gái nhỏ lên giường, Thương Yến ngồi xổm trước mặt cô, đặt hai chân cô vào lòng sưởi ấm cho cô.

Nhẫn nhịn, Thương Yến vẫn nhịn không được nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này đừng tùy hứng nữa. Sàn nhà rất lạnh, em không chú ý như vậy, sau này đến kì sinh lí sẽ bị đau bụng."

Tuy rằng cô gái nhỏ sinh con rồi, nhưng tính cách vẫn giống như trước. Chỉ cần anh hơi không chú ý thì cô gái nhỏ liền không chăm sóc tốt bản thân.

Nghe lời nói trách cứ mang theo quan tâm của anh, Kiều Nguyệt cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt anh, một lúc sau mới phản ứng lại, đỏ mặt cắn răng trừng anh, "Vì sao anh không nói trong nhà còn những người khác nữa? Anh cố ý đúng không?"

Nhớ lại bộ dáng hung dữ vừa rồi của mình, Kiều Nguyệt chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất mặt.

Thương Yến thấy cô gái nhỏ tức giận, lập tức nhỏ giọng dỗ cô: "Bọn họ hôm nay đến báo cáo công việc, rất nhanh sẽ rời đi."

"Vậy anh cũng phải nói cho em." Kiều Nguyệt tức giận đến bổ nhào vào ngực anh đánh anh, "Anh có biết vừa rồi em mất mặt muốn chết."

Thương Yến sửng sốt một giây, rốt cuộc hiểu rõ lí do mặt cô gái nhỏ mang theo tức giận. Anh cảm thấy không hiểu được, không hiểu vì sao cô gái nhỏ phải tức giận với những người không liên quan.

Suy nghĩ một lúc, anh vẫn là thấp giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, bọn họ đều là những người râu ria không liên quan, em không cần để ý."

"Vì sao không cần để ý." Kiều Nguyệt hung dữ trừng anh, cào anh vài cái, "Bọn họ đều nhìn thấy bộ dáng xấu mặt của em, em rất mất mặt."

"Em không có xấu mặt." Thương Yến ôm cô gái nhỏ ngồi xuống, hôn mặt cô, nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em vẫn luôn rất đẹp, mãi mãi không có xấu mặt."

Kiều Nguyệt không kiên nhẫn đẩy mặt anh ra, giận liếc anh một cái, "Ai nói với anh về vấn đề đẹp xấu chứ."

Cô phồng mặt lên, hừ hừ, túm quần áo anh nhỏ giọng nói: "Anh mau nói cho em, vừa rồi người nước ngoài kia nói gì vậy? Vì sao anh ta nói xong những người khác đều cười? Anh ta chắc chắn đang cười em đúng không?"

"Anh ta không có cười em." Thanh âm Thương Yến trầm thấp, "Nguyệt Nguyệt, anh ta nói em lớn lên nhỏ xinh đáng yêu, tính tình lại rất nóng nảy."

Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn, vội vã nói: "Tính tình em rất tốt, mới không có nóng nảy."

Nhớ lại bộ dáng cô gái nhỏ ngày thường thích giận dỗi, Thương Yến không nhịn được phản bác, "Nguyệt Nguyệt, anh ta nói cũng không sai, tính tình em ngày càng nóng nảy."

Nhìn cô gái nhỏ tức giận trừng lớn hai mắt, ngữ khí Thương Yến lập tức thay đổi, nói tiếp: "Nhưng anh rất thích. Nguyệt Nguyệt, cho dù tính tình em kém hơn nữa, anh đều thích."

Anh nghĩ, tốt nhất tính tình cô gái nhỏ ngày càng khó ở, giống như cô nói vậy, sau này sẽ không ai chịu được tính tình của cô, ngoại trừ anh.

Kiều Nguyệt nghẹn đến đỏ mặt, tức giận đến nhéo anh không ngừng, "Đều tại anh."

Cô gái nhỏ lại không hiểu được phát giận. Thương Yến hùa theo lời cô dỗ cô: "Được, đều tại anh."

"Nên trách anh mà." Kiều Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Có phải anh lại giấu váy của em không?"

Trong lòng Thương Yến giật mình, nhìn cô gái nhỏ, thần sắc bình tĩnh gật đầu, "Anh đúng là cất váy đi rồi."

Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào, Kiều Nguyệt khẽ cắn môi, hừ nói: "Sao anh cứ làm chuyện như vậy? Tự nhiên lại giấu váy của em làm gì?"

Cô cũng không nhớ được đây là lần thứ mấy rồi, người đàn ông này luôn khó hiểu như vậy, thích giấu quần áo cô mới mua đi.

Thương Yến nghiêm túc nói: "Những cái váy đó quá ngắn, bây giờ mặc không hợp."

"Sao lại không hợp?" Kiều Nguyệt mềm mại đẩy anh, "Anh nói xem sao lại không hợp?"

Thương Yến hôn môi cô gái nhỏ, ngữ khí khàn khàn, "Váy quá ngắn, anh không muốn em mặc bị người đàn ông khác nhìn thấy."

Kiều Nguyệt trừng lớn mắt, "Anh ..."

"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến ngắt lời cô, bám vào bên tai cô nói: "em lớn lên đẹp như vậy, mỗi nơi trên người em đều thuộc về anh, nên anh không hy vọng bất kì người đàn ông nhìn em."

Tai Kiều Nguyệt hơi ngứa, thân thể không được tự nhiên ngửa ra đằng sau, kéo khoảng cách hai người ra, nhỏ giọng nói: "Em cũng không thể mãi mãi không mặc váy."

Cô nhìn Thương Yến, hừ nói: "Anh giấu váy và quần ngắn của em đi rồi, em còn có thể mặc cái gì."

"Còn có quần dài và váy dài." Thương Yến nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, anh không phải không cho em mặc, sau này em ở nhà mặc cho anh xem. Em muốn mặc ra ngoài cũng được, nhưng phải đi với anh mới được mặc."

Kiều Nguyệt theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng cô ngước mắt đối diện với ánh mắt Thương Yến, thân thể đột nhiên mềm nhũn, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy được rồi, em đồng ý với anh."

"Nguyệt Nguyệt." Thương Yến ôm cô gái nhỏ vào lòng, lần lượt hôn mặt và cổ cô.

Kiều Nguyệt ôm anh, đáp lại cái hôn của anh.

Sau đó không lâu, cô thở phì phò đẩy anh ra, mặt đỏ hồng nói: "Bọn họ còn đang chờ anh đó, anh mau trở về đi."

"Không cần," Thương Yến nhẹ mổ từng cái lên môi cô, "Hạ Trình sẽ xử lý, anh không cần qua đó."

Hai mắt Kiều Nguyệt sáng lên, từ trong lòng anh thẳng người dậy, mắt trông mong nhìn anh, "Hôm nay anh không cần làm việc sao? Thế chúng ta ra ngoài chơi đi, em ở trên mạng tìm thật lâu, nơi này có rất nhiều chỗ chúng ta có thể đi dạo."

Nói đến đi chơi, vẻ mặt Kiều Nguyệt hưng phấn, xòe ngón tay giới thiệu từng cái. Nói xong, cô ôm tay Thương Yến làm nũng, "Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi được không?"

Cô gái nhỏ nũng nịu nói chuyện với anh như vậy, thân thể Thương Yến tê dại hơn nửa, nhưng anh vẫn lắc đầu, "Nguyệt Nguyệt, hôm nay không được."

"Vì sao không được?" Sắc mặt vui vẻ của Kiều Nguyệt biến đổi, phồng mặt lên hầm hừ nói: "Không phải anh nói không cần làm việc sao? Nếu không cần làm việc, vì sao không thể ra ngoài đi chơi với em?"

Cô phóng nhẹ thanh âm, dựa vào ngực anh ôm cổ anh, mềm mại nói: "Thương Yến, em ở nhà rất chán, hôm nay anh dắt em đi chơi đi."

Trong lòng Thương Yến rung động, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt nũng nịu của cô, ngậm môi cô nhẹ hôn, nói: "Nguyệt Nguyệt, em ngoan chút nghe lời, ngày mai anh dắt em đi chơi."

Kiều Nguyệt bị anh hôn đến thân thể nhũn ra, nhẹ nhàng bắt lấy tay anh, "Vì sao cứ phải là ngày mai?"

Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại như vậy, hai tròng mắt nhìn anh cũng sáng long lanh, Thương Yến nhịn không được xoay người chặn môi cô.

Vén tóc cô lên, Thương Yến nhẫn nhịn hôn trán cô, khàn giọng kêu cô: "Nguyệt Nguyệt."

"Sao, sao vậy?" Đôi tay Kiều Nguyệt chống ngực anh, không sức gì đẩy anh, "Anh mau đứng lên, đang nói chuyện đàng hoàng anh làm gì vậy."

Bắt lấy tay cô gái nhỏ đặt lên mặt mình, Thương Yến nghiêng mặt qua hôn lòng bàn tay trắng nõn của cô, ánh mắt nóng rực, thanh âm thấp thấp nói: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay anh không thể dắt em đi chơi được, vì anh vừa học được cái tư thế mới, em nhất định sẽ thích."

Anh bám vào bên tai cô gái nhỏ, nhẹ giọng miêu tả "tư thế mới" một lần.

Chờ anh nói xong, cả người Kiều Nguyệt đã nhũn ra, mặt đỏ hồng cắn môi, ấp úng nói: "Thế, thế thì chúng ta thử một lần đi."

Giơ tay nhẹ ôm eo anh, Kiều Nguyệt nghĩ, người đàn ông này thật sự ngày càng không đứng đắn, nhưng cô rất thích đó.