Thích Eo Nhỏ

Chương 100



Lần này Long Miểu lại từ chỗ trợ lý biết được anh không đi xem mắt.

Mấy lần hẹn đầu anh chỉ nói vi, còn mấy lần tiếp theo chỉ toàn cho họ leo cây.

Cậu trợ lý miêu tả rất chi tiết như thể cậu đích thân ở đó vậy.

Long Miểu nghe được chuyện này, tò mò nhìn trợ lý của Cố Duyên Chi rất lâu.

Sắc mặt đối phương vẫn rất bình thường nhưng trong lòng như đang hồi tưởng từng cảnh quay.

Haiz, ông chủ đã phân phó, bọn họ chỉ có thể làm theo.

Đợi đến khi hoàn thành xong nhiệm vụ bên phía Long Miểu, trợ lý xoay người lại gặp phải chuyện khó giải quyết.

Bởi vì mấy hôm nay Cố Duyên Chi không về nhà nên mẹ Cố đã tự đến công ty, muốn vào văn phòng của anh,

Còn nữa, lần xem mắt trước, anh không hề coi trọng bên nhà gái, mẹ Cố phải đến dạy dỗ anh,

Lúc này bà rất tức giận do Cố Duyên Chi vùi đầu vào công việc, nói gì cũng không trở về nhà.

“Phu nhân, chuyện này… Giám đốc Cố đang làm việc…” Đầu trợ lý chảy đầy mồ hôi, cậu cố gắng ngăn bà lại.

“Trước khi tôi tới đây đã nghe thấy bảo hôm nay không có cuộc họp nào cả cơ mà?” Mạ Cố xách túi, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Coi như anh bận việc hoặc là không ở trong phòng làm việc, Cố Duyên Chi cũng sẽ không để người ngăn bà lại.

Hiện tại bà thật sự nghi ngờ.

“Nó đang bận làm gì, ngay cả tôi cũng không được thấy?”

Boss nhà mình còn có thể bận gì chứ.

Đương nhiên là bận cùng Long Miểu…

Tình hình như vậy, tuy trợ lý thầm biết rõ trong lòng nhưng lại khó mở miệng ra, chỉ nói là bận bịu.

Cậu nói bà cứ để canh lại, chút nữa cậu sẽ mang vào cho anh.

Kết quả, mẹ Cố càng thấy kỳ lạ hơn.

Bà giữ chặt hộp canh, lúc về đến nhà đã nói sự nghi ngờ của mình cho ba Cố.

Tuy nhiên, Cố Duyên Tùng nghe xong liền cười, “Cuối cùng đứa trẻ này cũng lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.”

Hiển nhiên lời nói của ba Cố có hàm ý.

Mẹ Cố thầm suy đoán trong lòng, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, một lát sau bà hỏi thời gian Cố Duyên Chi trở về chung cư từ trợ lý, sau đó đun lại canh rồi đi.

- --

Bà đã biết mật khẩu nhà Cố Duyên Chi.

Sau khi bà ấn mật khẩu vào cửa, đập vào mắt bà là giày của Cố Duyên Chi ở huyền quan.

Bà cất giọng gọi, “Con trai, mẹ tới rồi.”

“Cố ý mang canh tới cho con, uống ngay lúc còn nóng.”

“Lúc trước là mẹ không tốt, giới thiệu cho con một dàn con trai, là mẹ hiểu lầm con, nhưng đó là chuyện bất đắc dĩ, tại con không vừa ý cô gái nào, mẹ có thể không suy nghĩ nhiều sao!”

Mẹ Cố vừa dứt lời, đi vào trong mấy bước thì đột nhiên dừng lại.

Ở phía trong gần chỗ huyền quan còn có  một đôi giày cao gót nữ.

Bà kinh ngạc nhìn lên.

Trong căn bếp, một cô gái đang ngồi trên bệ nấu ăn, Cố Duyên Chi đang đứng giữa hai chân cô, ôm hôn cô.

Cố Duyên Chi nghe thấy động tĩnh, trừng mắt nhìn bà.

Trong tiếng gọi “Mẹ” của Cố Duyên Chi, cô vội vã che quần áo lại.

Hộp canh của mẹ Cố rơi xuống đất.

Cố Duyên Chi vội vã thu dọn, mẹ Cố ngồi ở trên ghế sofa nhiệt tình nắm tay Long Miểu, quan sát từ trên xuống dưới.

“Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp!”

“Bác gái.” Long Miểu thường thấy tình cảnh này nhưng đối diện với sự nhiệt tình của trưởng bối, đặc biệt người trước mặt này còn là mẹ của Cố Duyên Chi, cô có chút không quen.

“Ai da, bác gái gì chứ, gọi mẹ!” Mẹ Cố kích động, “Nhiều năm qua nó không có chút động tĩnh gì, mẹ còn thật sự nghĩ rằng thân thể nó vấn đề, không nghĩ tới con trai mình còn chơi kim ốc tàng kiều (*)!”

(*) Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Cố Duyên Chi không thích nghe như vậy, hơi nhíu mày.

“Mẹ nói thân thể ai có vấn đề cơ?”

“Có thể nói ai chứ, con đó!” Mẹ Cố trợn mắt nhìn anh một cái rồi nhìn Long Miểu, “Hai đứa hẹn hò sao không nói với mẹ một tiếng, nói đi đã bao lâu rồi, đến mức độ nào rồi, khi nào kết hôn?”

Cố Duyên Chi hơi đau đầu, lấy tay xoa trán, “Mẹ.”

Mẹ Cố không nghe anh, tiến lên nhéo tai Cố Duyên Chi kéo anh vào trong thư phòng.

“Hai bọn con là bạn học cùng cấp ba, sau đó gặp lại rồi ở bên nhau.” Cố Duyên Chi cố tình cắt hết nội dung, bỏ qua nhiều chi tiết, “Tình cảnh gia đình của cô ấy không được tốt lắm, từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng, sau đó bà cũng mất. Cô ấy đã quen ở một mình, không có cảm giác an toàn nên con không muốn ép.”

Mẹ Cố cảm thấy Long Miểu đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng, “Cô gái xinh đẹp như vậy…”

Khi bà nghe thấy Cố Duyên Chi nói anh không muốn ép cô, “Chính con không cho nó cảm giác an toàn! Còn nói cái gì mà con bé quen ở một mình chứ!”

Mẹ Cố cảm thấy Cố Duyên Chi không biết cố gắng nhưng vẫn vỗ vai anh, “Mẹ sẽ giúp con.”

Cố Duyên Chi cau mày, muốn ngăn cản rồi lại cảm thấy mình và Long Miểu đã ở cùng nhau ngần ấy năm…

Anh có chút không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý.

- --

Mẹ Cố thật sự đã làm những gì bà nói để giúp đỡ anh đến cùng.

Cả một ngày dài bà không đến chỗ đoàn phim của Long Miểu thì cũng mời hai người tới Cố trạch ăn cơm.

Sống chung một thời gian lâu, ngược lại mẹ Cố rất thích cô gái này.

Bà tin tưởng con mắt của con trai mình mình cho nên lúc đầu đã đối xử với cô rất tốt, sau đó phát hiện ra cô gái này rất đúng mực, không nói nhiều, không có tính kiêu ngạo gì.

Thỉnh thoảng bà thấy cô bé này có cãi vã với con trai mình, đều là ở trên bàn cơm, khiến cho ma vương Cố Duyên Chi nghẹn họng không nói nên lời, chỉ cần có điểm này đã khiến mẹ Cố cảm thấy thoải mái.

Ngày trước Cố Duyên Chi là người rất nổi tiếng.

Khi anh học cấp ba tính tình rất cáu gắt, sau khi anh trở về nước dường như đã hòa hoãn hơn nhưng không nghe lời ai.

Sau đó, Cố Duyên Tùng phải nói trước, bảo khi nào hai người rảnh hãy tổ chức lễ kết hôn.

Long Miểu không có người thân, nhưng người nhà họ Cố đã thật sự coi cô là con gái khi ở chung với nhau một thời gian.

Khi đó Cố Duyên Chi không hé răng, nghiêng người dựa vào ghế sofa nhìn phản ứng của Long Miểu.

Rồi sau đó, anh nhìn Long Miểu, chậm rãi gật đầu.

Là từ sâu trong nội tâm, cực kỳ thành tâm.

Không giống như bị bắt buộc hay là qua loa trước mặt người lớn.

Tối hôm đó, vành tai của đại thiếu gia đỏ đến nỗi có thể nhỏ máu.

Ngày hôm ấy, hai người ở lại Cố trạch.

Mẹ Cố đã chuẩn bị cho Long Miểu một căn phòng đơn, nói rằng sau khi cô kết hôn thì gian phòng đó coi như là khuê phòng của cô.

Nếu Cố Duyên Chi đến thì anh sẽ phân giường với cô thật sao?

Đột nhiên có người kéo cô vào trong phòng, mạnh đến mức khiến cô phải hét lên.

“Em nhỏ giọng một chút.” Khuôn mặt Cố Duyên Chi rất lạnh lùng, không có chút ý tốt nào.

Lúc này Long Miểu nhìn sang, cô lớn tiếng là vì ai cơ chứ?

“Nếu có bản lĩnh thì anh nhẹ tay một chút được không?”

Thật xin lỗi, Cố đại thiếu gia anh không có khả năng này.

Cô duyên chi dùng hành động để phản bác cô, mạnh mẽ lăn lộn cùng cô một lát.

Sau khi xong việc, Cố Duyên Chi vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của Long Miểu, hai mắt thâm trầm.

“Em nói cho anh biết, em nghĩ gì vậy?”

Long Miểu im lặng một lúc lâu, sau đó cô quay người lại, ôm lấy anh, “Trước đây cảm thấy sau khi có được rồi thì sẽ mất đi cho nên em không muốn.”

“Hiện tại em cảm thấy…” Long Miểu nhìn anh, “May mắn tính cách của ba mẹ anh không giống anh.”

Cố Duyên Chi lập tức bất mãn, nhíu mày, “Em có ý gì? Tính tình của anh làm sao?”

“Không có gì, tự anh nghĩ đi.” Long Miểu lười biếng, sau khi đẩy anh ra muốn đi ngủ trước.

Nhưng bề ngoài Cố đại thiếu gia lạnh lùng nhưng bên trong đã cồn cào ruột gan.

Anh hừ lạnh, trực tiếp lật người cô lại, mạnh mẽ đâm vào, “A, ý của em là như vậy sao?”

Hai mắt Long Miểu đẫm nước mắt, “Cố Duyên Chi!”

- --

Gần đây giới giải trí thật náo nhiệt ngay khi đỉnh lưu và ảnh đế cùng đăng tải tin tức.

Long Miểu cũng bị cuốn vào đợt bùng nổ này.

[Tập đoàn Cố thị: Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và cô ấy đã ở bên nhau, đều là mối tình đầu của nhau, ba mẹ đã tán thành, chuẩn bị hôn lễ @Long Miểu]

Tin tức này vừa được đăng lên đã dấy lên một làn sóng.

Năm nay là năm gì đấy, chẳng là là năm đào hoa của giới giải trí hay sao!

Giám đốc của Cố thị không phải là Cố Duyên Chi hay sao.

Anh và Long Miểu hóa ra còn có duyên phận là bạn học cấp ba?

Mà Long Miểu không có người thân, tuy rằng cô không nhắc tới, không cần tỏ ra đáng thương nhưng mọi người đều biết về gia cảnh của cô… Trong tin nói rằng ba mẹ đồng ý… chính là ba mẹ Cố sao!

Trên mạng bùng nổ cùng tìm đường của hai người họ.

Trước đây hai người họ đã từng ở cạnh nhau, như lần đến thăm đoàn làm phim của Cố Duyên Chi, Long Miểu tự do ra vào văn phòng của Cố Duyên Chi, vân vân…

Trên mạng đã như vậy, hai người đều từng trải qua mưa to gió lớn hơn, không hề cảm thấy sao cả, cứ để mặc mọi người thảo luận.

Hiện tại Cố Duyên Chi đã có thể quang minh chính đại tới đón Long Miểu.

Hôm nay hai người hẹn nhau đi ăn cơm chiều.

“Em lại muộn một giây, chúng ta có thể ăn cơm sáng rồi đấy.” Cố Duyên Chi đợi rất lâu, thấy Long Miểu vẫy tay chào diễn viên nam trong đoàn, giọng điệu khá giận dỗi.

“Được, vậy sáng mai gặp.”

Long Miểu vốn định ngồi xuống, nghe anh nói vậy lập tức xuống xe.

Cố Duyên Chi nhanh chóng nghiêng người ngăn cô lại rồi khóa cửa lại mới lái xe đi.

Anh hơi mím môi, khuôn mặt lạnh lùng rồi chuyển tay lái.

Bỗng nhiên anh nghe thấy một tiếng thở dài.

Cố Duyên Chi nghe xong, xoay người qua liền thấy ánh mắt u ám của cô.

“Em nhìn anh làm gì?” Anh khó khăn nói.

“Nhìn xem anh bao nhiêu tuổi rồi.” Long Miểu thu hồi tầm mắt, bắt đầu lấy son ra bôi.

Cố Duyên Chi đưa cô đi ăn tại nhà hàng, anh thấy Long Miểu rất thích, không chớp mắt lấy mấy trăm ngàn để đặt phòng bao trong vòng một năm tại đó dưới danh nghĩa là con dâu nhà họ Cố.

Sau khi hai người ăn xong, xe chậm rãi đi vào màn đêm.

Đến khi xe dừng lại, Long Miểu nhìn ra cửa sổ, không rõ nguyên do.

Cô cho rằng tối nay hai người sẽ về nhà anh nhưng kết quả cô thấy họ đang ở căn nhà mà cô và bà từng ở lúc trước.

Sau khi xuống  xe, cảm xúc của Long Miểu lúc lên lúc xuống, rõ ràng có dao động.

Còn chưa cất bước, Cố Duyên Chi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô.

“Sao vậy?”

Long Miểu bước vài bước, vòng tay qua ôm eo anh, “Em nghĩ, em đã may mắn tới mức nào mà đời này có thể gặp được anh.”

Long Miểu rất ít khi nói những lời thế này.

Đầu óc Cố Duyên Chi run lên, anh vươn tay đỡ lấy bả vai cô, ôm chặt hơn.

- --

Căn nhà này vẫn như lúc trước.

Sau khi bà nội qua đời, Long Miểu không hề trở về, chỉ để lại trong ký ức.

“Hôm nay chúng ta ở đây đi.” Cố Duyên Chi nói, “Anh đã cho người sửa sang lại phòng em, sau này rảnh rỗi anh sẽ lại đưa em đến.”

Long Miểu ngước mắt, mỉm cười.

Cuối cùng Cố Duyên Chi vẫn mặt người thân chó.

Tối nay hai người có chút khó khăn.

Theo động tác của hai người, chiếc giường gỗ vẫn tạo ra nhiều tiếng ồn như trước đây,

Mặt Long Miểu đỏ lên, đang thở gấp thì lại bị Cố Duyên Chi chặn lại.

Giọng anh cũng không ổn định.

“Cái giường này sao vẫn ồn ào như vậy?”

Năm đó khi Cố Duyên Chi đến đây, Long Miểu và anh cũng làm trên chiếc giường gỗ này.

Lần nào cô cũng chịu đựng, che miệng lại, sợ bà nội nghe được.

“Anh hỏi em, em làm sao biết được?” Long Miểu thậm chí còn cảm thấy động tĩnh lần này còn lớn hơn trước kia.

Ký ức quen thuộc quay về, cô vô thức muốn chịu đựng nhưng Cố Duyên Chi đã chặn tay cô lại.

“Bây giờ không cần phải chịu đựng.”

Cố Duyên Chi dùng sức lần cuối rồi nằm lên người cô.

Long Miểu nhắm mắt, ngửi mùi tùng hương dễ ngửi trên người anh.

Cùng nhau ổn định lại.

Sau khi nghỉ  ngơi một lúc, Cố Duyên Chi xoay người đi xuống, nằm nghiêng qua một bên.

Giường của Long Miểu nhỏ, hai người không thể cùng nằm sóng vai nhau được.

Nhưng Cố Duyên Chi cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Năm đó, so với khách sạn, anh thích làm ở phòng cô hơn.

Trên chiếc giường cót két, trong mắt cô chỉ có anh.

Sau khi tư vị tan biến, cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau.

Khi học đại học, hai người ở trong phòng này làm không ít lần.

Khi đó, trường Cố Duyên Chi được nghỉ dài hạn, sau khi anh về nước đã lái xe đưa cô về gặp bà nội.

Nói đến đại học, Long Miểu nhớ tới một sự kiện.

“Khi học đại học, anh không để em tới chỗ anh.”

“Khi đó em bận chụp hình quảng cáo còn phải chăm sóc bà nội.” Cố Duyên Chi dừng một lát rồi nói, “Anh đã hứa với bà sẽ chăm sóc em, anh không thể tranh với bà được.”

Cho nên chặng đường xa như vậy chắc chắn sẽ cần rất nhiều chi phí đi đường, Cố Duyên Chi chưa từng nghĩ sẽ để Long Miểu bay qua.

Lần nào cũng là anh bay về gặp cô.

Không biết Long Miểu nghĩ gì trong lòng, dường như cô đang mơ một giấc mơ.

Trong giấc mộng này, những khoảnh khắc từ khi cô gặp Cố Duyên Chi đến nay dần dần trở về.

Hóa ra thoáng một cái đã lâu như vậy.

Trong những năm này, giữa hai người đã có xích mích, chiến tranh lạnh rất nhiều lần, nhưng họ chỉ có nhau mà không có bất cứ ai xen vào.

Long Miểu không muốn nói gì, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Cố Duyên Chi đang chờ cơ hội hành động.

“Em bị sao vậy, vừa rồi không phải vẫn hình thường sao?” Long Miểu bị anh hôn tỉnh, mở hai mắt.

Lông mi cô bị hôn khiến cô cảm thấy nhột.

Cố Duyên Chi nhớ  lại lần đầu tiên gặp cô, đến bây giờ anh vẫn không thể quên được.

Tối hôm đó, lần đầu tiên đại thiếu gia phải giặt quần áo vào sáng sớm.

Mắt hồ ly, má hồng đào.

Dù có bình tĩnh đến đâu cô cũng không thể che giấu được hàng mi dài đang khẽ run lên.

“Ngủ đi.” Sau khi anh thấy vậy liền cảm thấy mình nên đòi hỏi một chút quyền lợi, “Trước đó, em bóp vai cho anh đã.”

Từ rất lâu về trước, lần đầu tiên anh đến nhà cô là vì bị thương ở bả vai do chơi bóng rổ.

Sau khi được Long Miểu mang vào phòng, cô chậm rãi xoa bóp cho anh.

Cố Duyên Chi không nói cho cô biết thật ra anh không hề đau đến thế,  chỉ là muốn tìm một lý do để theo cô về nhà.

Hiện tại Long Miểu không phản ứng gì.

Một lát sau, một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran, từng cơn gió thổi hiu hiu.

Dường như hai người quay về mùa hè khi hai người tốt nghiệp.

Nóng bức, hanh khô.

Cho tới bây giờ, bởi vì có anh (em) là điều may mắn của em (anh).