Sau tin nhắn của Hà Nguyễn Dương chính là thông báo chấp nhận của Hạ Vân Nghi.
Tuy rằng chỉ là một thông báo chấp nhận kết bạn, nhưng cũng chứng minh được Hạ Vân Nghi đang online.
Cũng đâu phải không để ý đến người khác đâu.
Lần đầu tiên Tân Quỳ có chút nghi ngờ về tình bạn giữa Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi.
Nhưng nghĩ lại một chút, cô cũng không thể trực tiếp nói với Hà Nguyễn Dương, kể cả có nói một cách uyển chuyển cũng không thể được.
Đối phương có lẽ đã ở trên máy bay bay đi rồi, cô định nói cảm ơn cho có, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích trên màn hình.
Đợi đến khi giao diện trở lại khung chat.
Tân Quỳ rũ mắt thấy ảnh đại diện của Hạ Vân Nghi cùng với thông báo chấp nhận lời mời kết bạn kia.
Cô thật sự cứ như vậy được thêm…?
Vậy… phải nói thế nào mới được đây.
Thế cô có nên chào hỏi trước không, nếu chào hỏi trước thì có cần meme không, mà cần meme thì nên dùng loại người trung niên hay loại của giới trẻ thường dùng.
Nếu không khí quá xấu hổ thì cô phải làm thế nào để giảm bớt.
Tân Quỳ thật sự rất rối rắm.
Vào lúc cô đang bối rối, đối phương vẫn không nhắn tin gì.
Ngón chân Tân Quỳ co lại, cô giơ tay đánh vào đầu mình, đột nhiên thấy hối hận với quyết định vừa rồi.
Lúc này gửi tin nhắn cũng không tiện, khả năng cao sẽ bị chặn, anh sẽ cảm thấy là tin nhắn lừa đảo.
Khi Tân Quỳ cúi đầu thì phía trên xuất hiện một dòng chữ nhỏ - “Đối phương đang nhập tin nhắn.”
Có thể anh cảm thấy cô quá chậm chạp.
Tân Quỳ vội vàng cúi đầu, gõ nhanh một hàng chữ.
Tân Tân Hướng Quỳ: “Chào buổi sáng!”
Nhưng mà sau câu này thì dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn” cũng biến mất.
A… tệ thật.
Tân Quỳ bỗng giơ tay, ảo não che mặt.
Cô không thể bình tĩnh với Hạ Vân Nghi như Hà Nguyễn Dương được.
Có thể do những lần qua trước đây không được nghiêm chỉnh nên bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh thì đầu cô lại tự động hiện ra nhưng hình ảnh cực kỳ lúng túng kia.
Chỉ cần nói “Xin chào tiền bối” thì tốt biết bao! Bình thường biết bao! Biết bao…
Tân Quỳ còn chưa “biết bao” xong, điện thoại lại rung lên.
Nephelo: “Bây giờ không còn là buổi sáng nữa.”
Tân Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía đồng hồ thạch anh đang kêu tích tắc trên vách tường.
Bây giờ đã là mười một giờ rồi.
Cô về chỗ ở, tắm rửa, mở quà, lại đi tìm Hà Nguyễn Dương lấy phương thức liên lạc.
Sau khi làm xong thì đã đến giữa trưa rồi.
Tân Tân Hướng Quỳ: “À, hình như không còn sớm nữa.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Cái kia, hiện tại anh có tiện không?”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Chủ yếu là, tôi cảm thấy tôi lại làm một chuyện khiến anh hiểu lầm nữa rồi.
Nephelo: “Cô nói đi.”
Quả nhiên, chỉ cần đề cập đến chuyện trước đó thì anh lập tức biến thành người đàn ông lạnh lùng.
Nhưng anh lại không lựa chọn không nghe.
Tân Tân Hướng Quỳ: “Nếu tôi nói tôi muốn địa chỉ của anh…”
Tân Quỳ gõ được một nửa, bắt đầu cân nhắc nên nói gì tiếp theo và phải dùng giọng điệu gì cho phù hợp.
Nhưng…
Không phải cô chỉ cầm nhầm hộp quà thôi sao? Tại sao chỉ vì địa chỉ mà tự làm khổ mình như vậy!
Tân Quỳ hít sâu một hơi.
Vào lúc cô quyết định nói rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện thì Hạ Vân Nghi nhắn lại.
Nephelo: “Chuyện gì mà cần đến địa chỉ nhà tôi?”
Tân Tân Hướng Quỳ: “…”
Xem đi, còn không phải vẫn bị như vậy sao.
Trước tiên cô nói một nửa, kết quả đều khá giống với mấy lần trước.
Nếu không phải còn có Chúa biết thì những gì mà cô đang làm, gọi là gì ấy nhỉ?
À… lạt mềm buộc chặt.
Nhưng cô đâu có vậy đâu!
Tân Tân Hướng Quỳ: “Không nhất thiết phải dùng đến địa chỉ nhà anh, địa chỉ của công ty hay người đại diện của anh cũng được.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Tạp chí Thì Dương đưa nhầm hộp quà của anh cho tôi rồi, để tôi gửi qua cho anh.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Tiền bối… Anh có đang nghe em nói chuyện không QAQ”
Nephelo: “Gửi địa chỉ của cô sang đây.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “?”
Nephelo: “Tôi qua lấy.”
Mấy giây sau, dường như còn đang giải thích lịch trình của mình.
Nephelo: “Hiện tại tôi không có ở nhà, sau đó còn có buổi chụp, chỉ hôm nay là ở thành phố Z thôi.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “A hóa ra là vậy…”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Được đó, hầm gara chỗ tôi cũng khá tốt, rất kín.”
Tân Quỳ còn chưa kịp phản ứng lại, lời nói còn không đầu không đuôi.
Sau khi hoàn hồn, Hạ Vân Nghi gửi tới hai tin nhắn bằng giọng nói.
“Cô tiếc sao?”
“Muốn địa chỉ của tôi như vậy, thực ra cho cô cũng không phải không được.”
“…”
- --
Kết thúc cuộc trò chuyện, tân quỳ gửi một cái meme “cơn bão tát” (*)
(*) Meme “cơn bão tát”:
Rõ ràng chính cô là người được hỏi địa chỉ, tại sao đến cuối cùng thành ra cô lại tự rước lấy nhục chứ.
Có lẽ là để thể hiện sự công bằng, cũng có thể là do cái meme cuối cùng kia của Tân Quỳ tản ra oán niệm quá sâu - Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ trao đổi địa chỉ nhà của nhau.
Anh tới tôi đi, rất cẩn thận.
Sau đó Hạ Vân Nghi đi làm việc, quăng điện thoại đi trong nháy mắt, Tân Quỳ như bị bỏng đẩy điện thoại ra xa.
Tại sao lại khác xa so với tưởng tượng vậy?
Tại sao nó hoàn toàn ngược lại?
Tân Quỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, màn hình tối đen như mực, im lặng nằm trên giường.
Nhưng chưa đến một giây cô liền bật dậy.
Cô yên lặng với lấy điện thoại, rồi lại yên lặng đẩy điện thoại ra.
Sau nhiều lần như vậy, Tân Quỳ trở mình trên giường, phát ra âm thanh sột soạt. Cô cảm thấy mình như một con cá mặn đang bị nướng qua nướng lại.
Nhưng cô không có cách nào để khống chế bản thân mình nằm im được.
Một khi nhắm mắt hoặc dừng động tác lại, cô sẽ không tự chủ được nghĩ lại những gì mà Hạ Vân Nghi vừa nói.
Giọng nói trong WeChat có chút mơ hồ, lúc Hạ Vân Nghi mở miệng còn đè giọng xuống.
Âm cuối nhàn nhạt lại hấp dẫn, nhẹ nhàng cao lên.
Giống như đang thì thầm.
Tuy rằng biết anh có thể nói đùa, nhưng lúc ấy Tân Quỳ không hiểu sao lại còn thấy tiếc nuối trong mấy giây.
Nơi ở của đỉnh lưu có thoải mái hay không… Cô rất tò mò về điều này.
Nhưng nhìn địa chỉ của anh thì cũng không cách xa nơi này lắm.
Những tòa nhà quanh đây đều nhìn ra sông, có rất nhiều nghệ sĩ ở, nhưng tên người ở đó và tên chủ sở hữu lại khác nhau.
Tân Quỳ dùng đầu ngón tay cuốn đuôi tóc mình, cuối cùng thì mái tóc ướt xõa trên vai cô cũng đã khô.
Quên đi, giờ phải nghĩ trưa này ăn gì mới là điều quan trọng nhất.
- --
Lúc Tân Quỳ debut thì đã ra ngoài ở riêng, tuy rằng không tự nấu cơm nhưng có thể gọi cơm hộp, thi thoảng ăn đồ ăn vặt. Cô để dành rất nhiều thức ăn vặt, hoàn toàn không để mình bị đói.
Giữa trưa cô gọi ba phần cơm hộp, Tân Quỳ cảm thấy rất hài lòng, đến chiều lại ngủ một giấc.
Một giấc này rất dài, đến khi tỉnh lại, ánh chiều tà đã chiếu từ cửa sổ đến chỗ chăn ở mép giường.
Cô dụi dụi mắt, cầm di động xem, bên trong đột nhiên hiện lên rất nhiều thông báo.
Tin của Lý Nghiêm là nhiều nhất, nói buổi tối sẽ qua đón cô, nhắc cô đừng quên một số thứ.
Tân Quỳ nhắn trả lời lại, tầm mắt nhìn xuống mấy ô vuông bên dưới.
Hình đại diện của Hạ Vân Nghi vẫn còn ở đó.
Lúc mới nhìn, cô còn tưởng ảnh đại diện của anh là màu đen.
Nhưng đến khi mở ra xem kỹ, hình như là một tấm cảnh đêm, phía trên mơ hồ còn nhìn thấy bóng cây.
Có lẽ là tiện tay chụp một bức.
So với Tân Quỳ thì ảnh của cô là những bông hoa hướng dương hoạt hình lòe loẹt, đủ mọi màu sắc.
Nghĩ đến đây, cô mới nghĩ tới cuộc hẹn của mình với Hạ Vân Nghi.
Cô có lịch trình vào buổi tối cho nên hai người hẹn nhau vào lúc chạng vạng. Vừa ra đến cửa, Tân Quỳ do dự một lát, cô đến chỗ tủ quần áo lấy mũ chống nắng mà ba Tân mua lần trước.
Đằng trước mũ rất dài, màu sắc quá chói, nhưng dùng để che đậy thì hiệu quả khá tốt.
Cô ghét cái mũ chống nắng này nên chưa bao giờ đội, nhưng hiện tại nó đã trở thành báo bối cấp cứu.
Dù cho hai người gặp nhau là bình thường, nhưng đối với người bên ngoài, đặc biệt là đám phóng viên thì khả năng sẽ không có bình thường như vậy.
Kia là Hạ Vân Nghi.
Nếu nhỡ đâu không may bị chụp được, Tân Quỳ cảm thấy kể cả mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ngoại trừ mũ, cô còn đeo thêm kính râm.
Ở trong thang máy, cô chậm rãi nhìn con số đang không ngừng giảm xuống.
Tân Quỳ đột nhiên nhớ tới điểm mấu chốt.
Cô cẩn thận như vậy.
Lại quyết định địa điểm là ở gara.
Lén lén lút lút, dường như có cảm giác hai người như một đôi tình nhân đang vụng trộm yêu đương.
“…”
Nghĩ gì vậy chứ!
Tân Quỳ vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ đang suy nghĩ linh tinh, thừa dịp thang máy đi xuống tầng trệt, nhanh chóng chạy ra ngoài.
An ninh chỗ cô sống rất nghiêm, có camera ở thang máy, gara tầng hầm cũng không dễ vào.
Phải đưa mã đỗ xe cho anh trước thì anh mới không bị ngăn lại.
Tân Quỳ khoác theo áo khoác, nấp ở trong góc nhắn tin cho Hạ Vân Nghi, hỏi anh đến chỗ nào rồi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi chưa được mấy giây thì trong gara vang lên hai tiếng còi xe, âm thanh vang vọng khắp bãi đậu xe.
Tân Quỳ nghe thấy tiếng còi liền ngước mắt, chiếc xe kia cũng đột nhiên bật đèn lên.
Cô xách đồ, chậm rãi đi qua.
Tân Quỳ đi đến trước xe Hạ Vân Nghi còn không quên kéo kính râm xuống, hai mắt thăm dò.
Kiểu xe rất gọn, thân xe cực kỳ đẹp.
Đẹp hơn nhiều so với chiếc Beetle của cô.
Tân Quỳ quan sát một lát, cũng không đợi Hạ Vân Nghi xuống xe.
Ngay khi cô giơ tay vẫy vẫy, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Hạ Vân Nghi lộ nửa bên mặt, “Lên xe rồi nói.”
“A? Ừm…”
Sau khi lên xe, Tân Quỳ tự động đóng cửa.
Trong không gian kín đáo, mùi chanh nhàn nhạt lại tỏa ra thoang thoảng bên mũi cô rồi hòa cùng hơi thở của hai người.
Vừa rồi lúc đến đây cô hơi lảo đảo chút, nhưng đợi một lát thì đã bình thường trở lại.
Tân Quỳ mới phát hiện ra có điều không ổn.
Bởi vì thật sự… quá đột nhiên.
Hai người ngồi song song với nhau, lại còn ở trong một không gian kín, còn rất gần.
Gần đến mức Tân Quỳ có thể cảm nhận được tiếng thở từ Hạ Vân Nghi.
“Xe của anh thật đẹp.” Cô tháo kính xuống, gãi đầu một cái, bắt đầu khen xe một cách khó khăn.
Tân Quỳ nói xong nhìn xung quanh bốn phía, cũng không quay đầu, nhìn ghế, nhìn đồ, nhìn kính, nhìn đồ trang trí trong xe, tóm lại là không nhìn anh.
Hạ Vân Nghi dùng giọng mũi ừ một tiếng, dừng một chút, bỗng nhiên mở miệng, “Rất sợ tôi?”
“Hử?” Tân Quỳ vừa nghe thấy, có chút không rõ nguyên do.
“Vậy sao cô không quay đầu.”
Tân Quỳ quay đầu lại, muốn phản bác anh.
Trong nháy mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Hạ Vân Nghi dời đến chiếc mũ chống nắng của cô.
“…”
Khóe miệng anh hơi cong lên, giống như đang cười.
Trong không gian xe tối tăm này, bất cứ cảm xúc hay động tĩnh gì đều bị phóng đại.
Tân Quỳ dường như cảm thấy anh đang… cười nhạo?
Cô bắt đầu giải thích, “Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là tôi sợ bị chụp thôi.”
“Bị chụp cái gì?” Hạ Vân Nghi hỏi lại.
Cứ như nhất định phải có được đáp án, anh không nhanh không chậm bổ sung thêm, “Cô nói xem, tôi muốn nghe thử.”
“…”
Còn có thể chụp gì nữa!
Còn không phải cái việc trong mắt đám phóng viên thì là miếng bánh béo bở sao, cứ nhất quyết muốn cô phải nói ra!
Tân Quỳ phải trang bị đồ kín đáo đi xuống dưới rồi lên xe, trong lòng đã buồn bực đến phát nghẹn rồi.
Nghĩ đến đây, cô lấy hộp quà ra, nhét thẳng vào lòng Hạ Vân Nghi.
Còn hơi dùng sức.
Hạ Vân Nghi bị cô dỗi, ngả vai về phía sau.
Anh cũng không nói gì, đặt bàn tay thon dài lên hộp quà, hơi nghiêng đầu quan sát.
Hình như đang xác nhận gì đó.
“Anh yên tâm đi, tôi không đụng vào đồ bên trong đâu.” Tân Quỳ chớp mắt, “Tôi đã biết rõ từ lâu, dù sao anh hãy tin tôi.”
“Cô có chắc cô biết rõ không?” Hạ Vân Nghi hơi di chuyển tay, rút ra một cái hộp từ nửa dưới gói quà, nhẹ nhàng lắc lắc, “Cái này của cô.”
Tân Quỳ trợn tròn mắt.
Đến khi cô nhận hộp quà từ trong tay Hạ Vân Nghi cô vẫn còn ngơ ngác.
Quả nhiên nửa dưới hộp quà đã được chia ra, liếc nhìn từ phía trên, mơ hồ có thể thấy tên của cô.
“Cô thế này thì làm sao tôi tin được.” Hạ Vân Nghi nói.
Hạ Vân Nghi nhướng mày, một tay đặt ở vô lăng, nghiêng mặt qua nhìn cô.
Một đòn chí mạng, còn bị tóm gọn ngay tại chỗ.
Giờ khắc này Tân Quỳ chỉ muốn nhảy xuống hồ ngay lập tức.
Mặt cô nóng lên, không thể giấu được nỗi xấu hổ.
Dù gì cô cũng giúp anh mang hộp quà tới.
Không có công lao cũng có khổ lao mà.
Hạ Vân Nghi hứng thú nhìn chằm chằm cô một lát, lúc này mới có lòng tốt bỏ qua cho cô, “Tôi có chuyện phải đi trước, sau này sẽ mời cô ăn cơm.”
Tân Quỳ bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn nói đến đề tài này nữa, cũng không để ý nửa sau câu của anh.
Chỉ biết Hạ Vân Nghi có việc phải đi.
Sau khi tạm biệt, xuống xe, cô mới phát hiện tay mình vẫn đang nắm chặt cái túi.
Vào lúc tiếng động cơ vang lên, Tân Quỳ vội vàng chạy đến chỗ Hạ Vân Nghi, dùng tay gõ cửa sổ xe anh.
Cửa sổ xe lại lần nửa hạ xuống, Tân Quỳ chậm rãi lên tiếng.
“Tiền bối…”
Hạ Vân Nghi ngước mắt nhìn cô, “Sao vậy?”
Cô hơi giơ cái túi nhỏ trong tay lên.
Hình như có chút ngượng ngùng nên giọng cô rất nhẹ, chậm rãi.
“Tôi biết lúc trước ở lễ trao giải Hoa Đỉnh anh đã đỡ tôi, tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn, còn cả những việc khác nữa, tóm lại… rất cảm ơn anh.” Đôi mắt đen lánh của cô bị che dưới chiếc mũ chống nắng, mái tóc dài được cuộn lên, bị mũ làm cho hơi rối.
“Tôi sẽ mua hạt hướng dương cho anh.” Tân Quỳ như đang hứa hẹn, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, cô đưa cái túi nhỏ trong tay cho anh, “Đây là một túi đồ ăn vặt nhỏ, anh cầm ăn trước đi.”