Khi Hạ Vân Nghi lên xe, Tân Quỳ đứng im tại chỗ một lúc, sau đó vội vàng cất bước đi theo.
Cô kéo cửa ghế bên cạnh người lái, đột nhiên nghĩ tới những lời Hà Nguyễn Dương nói. Lúc trước Tân Quỳ không chút suy nghĩ, tự ý ngồi ở vị trí kế bên người lái. Bây giờ nhìn lại, có phải cô nên ngồi ghế sau mới phù hợp với thân phận hậu bối hay không…
Hạ Vân Nghi còn không chờ Tân Quỳ nghĩ xong đã lên tiếng.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống tới nửa mặt, “Cô còn đứng yên ở đó, ngại muỗi còn chưa đủ nhiều hay sao?”
“Đương nhiên tôi không rồi!” Tân Quỳ vội vàng lên tiếng đáp lại, trực tiếp khom người ngồi xuống.
Không gian trong xe Hạ Vân Nghi rất rộng rãi, chiếc túi nhỏ của cô đã được anh đặt ở bên cạnh.
Tân Quỳ sờ thử, xác nhận đồ bên trong vẫn còn, sau khi luống cuống một lát, chiếc xe đã chậm rãi đi vào bóng tối.
Xung quanh là những con phố cổ thành tây, gần ngoại ô, có rất nhiều cao ốc đang được phá bỏ, ngoại trừ những bóng đèn quỷ mị thoáng lướt qua, đường phố nhỏ hẹp trống trải không một bóng người.
“Tiền bối, anh nói muốn dẫn tôi đến một nơi, là nơi nào vậy?” Sau khi Tân Quỳ bình tâm lại, cảm giác tò mò trong lòng đột nhiên lại bị dấy lên.
Có lẽ cô chưa bao giờ ra ngoài ăn đêm vào giờ khuya như thế này cùng đàn ông.
Trong bóng đêm, chiếc xe vẫn chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Bên trong buồng xe không mở đèn, đường phố xung quanh liên tục lướt qua, ánh sáng mờ nhạt dừng lại trên sườn mặt Hạ Vân Nghi.
Làn da trắng nõn của anh nổi bật trong bóng tối, mềm mại như hòa vào làm một, mang theo chút cảm giác ấm áp khó diễn tả thành lời.
Trong đêm hè khô nóng thế này, Tân Quỳ lại cảm thấy tâm mình tĩnh lặng như nước.
Anh muốn đưa cô đi ngắm sao, còn nói cho cô về căn cứ bí mật có nghĩa là…
Tân Quỳ bật thốt ra khỏi miệng, “Vậy cái căn cứ bí mật này liên quan đến sao à?”
Bởi vì cô quả thực không nghĩ ra Hạ Vân Nghi muốn dẫn cô đi đâu. Nhưng cho đến giờ phút này, cho dù không có đáp án cụ thể, Tân Quỳ cũng sẽ không cảm thấy sao cả.
Đầu ngón tay cô siết chặt đai an toàn, những ngọn gió ngọt ngào liên tục thổi vào người cô.
“Không thể nói được, tóm lại cô sẽ được nhìn thấy sao.”
Một lúc lâu sau Hạ Vân Nghi mới mở miệng, giọng nói dịu dàng của anh cứ như vậy văng vẳng bên tai cô.
- --
Nơi Hạ Vân Nghi đưa cô đến cách con hẻm mà họ ăn đêm cũng không xa. Xe chạy ra ngoại thành, đi mất tầm hơn mười phút là đến.
Từ chân núi dọc theo con đường nhựa, đi qua đường quốc lộ ngoằn ngoèo, khi đi đến đỉnh núi, xe mới chậm rãi dừng lại.
Suốt quãng đường, Hạ Vân Nghi không hề dùng đến định vị, rất thông thạo đường đi ở đây. Dường như anh thường xuyên đến đây.
“Đến rồi, cô xuống đi.” Hạ Vân Nghi dừng xe, đi xuống trước, xoay người lại, một tay để ở trên cửa xe, nhìn vào bên trong.
“Ừ, tôi ra ngay.” Tân Quỳ đồng ý, cũng mở cửa xe.
Khi tiếp đất cô còn cảm thấy hơi không chân thực lắm, từ khi ra mắt đến nay, tuy kịch trình của Tân Quỳ không quá dày đặc, nhưng cũng bộn bề nhiều việc. Nhà còn không về được mấy lần, tựa như không có cơ hội để đi ra ngoài.
Cô đi vài bước đến đỉnh núi gần phía chân trời, những gì mà cô thấy chính là cảnh đêm của toàn thành phố.
Ánh sáng tràn ngập, bàn cờ dày đặc dưới chân, như rất gần mà lại cũng xa.
Trên đỉnh núi này không có tiếng người, chỉ có tiếng gió rít nhẹ, tiếng đá lăn cùng tiếng xào xạc của lá cây.
Sự hối hả, nhộn nhịp của thành phố và sự nóng nực của mùa hè đã bị gió núi thổi bay, ngưng lại ở trong viễn cảnh dưới chân núi.
Hạ Vân Nghi lái xe đến bên này, rọi đèn về phía trước, chiếu sáng con đường gần đó, cũng phản chiếu rõ ràng bóng dáng anh.
“Tiền bối, anh thường xuyên đến đây sao?”
“Ừ.” Hạ Vân Nghi lui về sau vài bước, nhàn tản dựa vào cạnh xe, “Đôi khi tới đây một mình hóng gió một chút.”
“Đây là căn cứ bí mật của anh?” Tân Quỳ nhớ tới những gì mà anh nói lúc trước, “Vậy anh… cũng dẫn người khác tới đây sao?”
Thật ra cô vốn muốn nói là những cô gái khác. Nhưng lời vừa tới cổ họng liền lặng lẽ thu về. Cô không dám hỏi anh, giống như chỉ nghĩ tới câu hỏi đó trong nháy mắt, lại bị người ta chặn lại.
Có lẽ trong bữa khuya, cô uống hơi nhiều rượu rồi.
Tân Quỳ khẽ run, giống như ngâm mình ở trong đám lông vịt, không có bất kỳ điểm gì để bấu víu vào cả, cô không ngừng nghĩ lung tung.
“Chưa từng có.” Hạ Vân Nghi híp mắt, sau đó ánh mắt hướng về phía cô, “Dù sao cũng không có ai nói với tôi muốn ngắm sao.”
“…”
Vậy chỉ có mỗi cô nói với anh sao!
Cô rõ ràng chỉ nói những chuyện mà mình cảm thấy hứng thú thôi mà! Hơn nữa cũng đâu có nói nhất định bây giờ đi ngay…
Nhưng mà… nếu anh đã đưa cô tới, cũng coi như là anh tốt bụng. Như vậy nói thế nào thì cô cũng không nên phụ lòng tốt của anh.
“Nơi này rất yên tĩnh, rất gần với bầu trời.” Tân Quỳ đi đến bên vai anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vươn tay thử thăm dò, hướng tới nơi đó nắm nắm, sau đó chậm rãi bật cười, “Nhưng mà không có sao.”
Lúc trước Tân Quỳ đã muốn hỏi. Hạ Vân Nghi cứ chắc chắn rằng bọn họ sẽ nhìn thấy sao. Dù sao thành phố Z một năm bốn mùa đều nhìn thấy sao. Hiện tại đáp án dành cho bọn họ là một bầu trời tối đen như mực, không hề có tia sáng nào.
“Những ngôi sao vẫn luôn ở đó.” Hạ Vân Nghi chợt mở miệng, giọng mũi rất nặng, giống như giọng khi bị cảm. Không biết có phải gió ở nơi này quá to nên đã thổi làm thay đổi giọng không.
Sau khi Tân Quỳ nghe được, nhỏ giọng phản bác lại, “Không ở đó đâu, nơi này hoàn toàn không có sao.”
Nói đến đây, cô bắt đầu hoài nghi động cơ của Hạ Vân Nghi.
Tân Quỳ nhìn trộm người đang đứng bên cạnh mình. Anh cho hai tay vào túi quần, hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở phương xa.
“Chắc chắn không có sao?” Giọng nói Hạ Vân Nghi nhàn nhạt trong gió, như đang cười, “Cô ngẩng đầu nhìn xem?”
Ngay khi anh dứt lời, Tân Quỳ nghe lời ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Những đám mây lượn lờ ở xung quanh mặt trăng dần dần tản đi. Từng ngôi sao từ từ hiện ra, tiếp nối nhau.
“Oa…” Tân Quỳ cảm thán, theo bản năng miêu tả, “Thật là nhiều sao.”
Giống như lúc trước vậy, cánh tay nhỏ dài của cô gái duỗi thẳng về phía bầu trời.
“Tiền bối, anh mau nhìn xem, sao ở đây thật đẹp!”
Giọng Tân Quỳ lộ rõ vẻ sung sướng, cô nhẹ nhàng nhón mũi chân, áo bị kéo lên khiến chiếc eo trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài.
Hạ Vân Nghi thu hồi tầm mắt, cong môi, lại cười nói, “Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy.”
- --
“Em đang xem gì mà nhập tâm thế?” Đột nhiên có tiếng nói chuyện khiến Tân Quỳ hoàn hồn lại từ album ảnh trên điện thoại.
“… Hử?” Cô gái ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Nghiêm, “Em đang xem ảnh mình chụp.”
Lý Nghiêm thuận thế cúi đầu, xem thử, “Đen xì xì thế này mà cũng gọi là chụp?”
“Anh Nghiêm, sao anh lại giống Hà Nguyễn Dương thế…” Tân Quỳ nhỏ giọng làu bàu.
“Em nói gì?”
“Không có gì, em chỉ muốn nói, đây là một bầu trời đầy sao, anh nhìn kỹ đi, bên trên có mấy cái đốm nhỏ.”
Lý Nghiêm lắc đầu một cái, “Không nhìn ra là sao, chỉ nhìn ra kỹ năng chụp ảnh của em rất tệ.”
“…”
Cô chụp kém như vậy à?
Thấy Tân Quỳ bĩu môi, Lý Nghiêm vội vàng sửa lại, “Được rồi, có lẽ là do không cẩn thận nên tay bị run, anh hiểu mà.”
“Không… anh không hiểu!”
Lý Nghiêm cũng không để tâm đến việc cô tự dưng giận dỗi, chỉ coi là chuyện nhỏ, “Không nói chuyện này nữa, em đã chuẩn bị xong chưa, lát nữa phải phỏng vấn trực tiếp đấy.”
Suy nghĩ của Tân Quỳ đã quay lại bình thường, “Em đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, về chuyện này, em rất chuyên nghiệp!”
Cuộc thi đấu thể thao dành cho nghệ sĩ sẽ được bắt đầu vào tối nay. Hiện tại tất cả các nghệ sĩ đều đã đến, đang ở trong phòng nghỉ của mỗi người.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Tân Quỳ trong giải thưởng Hoa Đỉnh lần trước nên cô được ban tổ chức đặc biệt ưu ái, lựa chọn làm người phỏng vấn các nghệ sĩ tham gia cuộc thi. Cho nên nhiệm vụ phỏng vấn người khác cứ thế rơi thẳng vào tay cô, mọi người thường gọi là người cung cấp tin.
Nhưng người phỏng vấn cá nhân cũng chỉ có hạn, chỉ những người nổi tiếng nhất mới có được đãi ngộ này. Sau này những cuộc phỏng vấn sẽ được làm thành một video, là thứ được quan tâm nhất trên trang Weibo chính thức.
Tân Quỳ đeo tai nghe xong, nắm chặt micro trong tay, xác nhận lại với Lý Nghiêm, “Hình thức là ghi hình đúng không, em chủ động đi hay là chờ bọn họ tới?”
“Nghĩ gì mà bảo bọn họ tới, đương nhiên là em phải chủ động đi rồi.” Lý Nghiêm dở khóc dở cười, “Anh không thể đi cùng em được, em cứ đi theo người quay phim đi, sau khi kết thúc thì nhanh chóng trở về.”
“Ừ, ừ em biết rồi.” Tân Quỳ gật đầu một cái, đi theo một nhóm nhân viên công tác, cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi cửa, bỗng dưng một cái đầu nhỏ nhô ra, “Anh Nghiêm, nhỡ đâu em gặp người không quen, có phải rất lúng túng không?”
“Em còn có lúc lúng túng à?” Lý Nghiêm bị cái đầu nhỏ đột nhiên lộ ra của Tân Quỳ làm cho giật mình, khi bình tĩnh lại, theo bản năng không quên trấn an cô, “Trong giới nhiều người như vậy, đương nhiên em không thể nào quen hết được, cứ như bình thường thôi.”
“Được, em đi thật đây!
“… Em mau đi đi.”
Tân Quỳ chỉnh tai nghe, đi cùng người quay phim, nhân tiện hỏi một chút những điều cần chú ý khi thu âm.
Cô theo sát nhân viên công tác, sau khi rẽ trái rẽ phải thì dừng lại ở trước một cánh cửa. Trên cửa có dán một mảnh giấy - “Phòng nghỉ Hạ Vân Nghi.”
“Em gái, em gõ cửa đi.” Người quay phim tránh chỗ cho cô.
“… A.” Tân Quỳ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, âm thầm đè nén sự hồi hộp trong lòng, “Bây giờ đã bắt đầu quay chưa?”
“Chưa, đi vào trước, sau khi cố định được giá ba chân, tìm đúng vị trí, chúng ta mới bắt đầu quay, em giúp gõ cửa đi.”
“Vâng.”
Tân Quỳ nhẹ nhàng gõ cửa, người đi ra mở là Lý Tùng. Anh ấy đã biết sẽ có người tới phỏng vấn cá nhân nên đã chờ từ lâu.
“Tiểu Tân Quỳ, vào đi, vào đi.”
Lý Tùng dứt lời, khiến đám nhân viên đều trợn tròn mắt nhìn. Nhiệt tình, tốt bụng như vậy, kỳ thật là hiếm thấy. Mọi người đều biết mặc dù ngày thường Lý Tùng có dáng vẻ không đáng tin, trông chất phác nhưng trong giới giải trí tràn ngập nghệ sĩ muốn dựa hơi, thái độ của anh ấy vẫn luôn xa cách họ, rất có chính kiến. Người có thể giúp đỡ được Hạ Vân Nghi, người có thể vượt qua bài kiểm tra người đại diện kim bài, anh ấy thắng ở cách làm việc dứt khoát, bình thường có thể dẹp hết mấy hoa đào chạy tới trước cửa, trước khi tiếp xúc được với Hạ Vân Nghi, Lý Tùng đã diệt sạch để tránh hậu họa xảy ra.
Có lẽ là bởi vì Lý Nghiêm nên anh ấy không cảm thấy bài xích với Tân Quỳ.
“Khi nào bắt đầu?” Lý Nghiêm để mọi người vào, nói với nhân viên.
“Thầy Lý, anh và Hạ thần đợi một chút, bọn tôi còn phải xếp đồ rồi tìm góc độ phù hợp mới bắt đầu quay.”
“Vậy được, tôi đi toilet trước, chút nữa mọi người cứ quay thôi, không cần phải đợi tôi.”
“Được được.”
Tân Quỳ bị gạt sang một bên, liếc mắt nhìn ghế sofa. Quả nhiên, Hạ Vân Nghi khép hai mắt lại, cả người lười nhác dựa vào ghế sofa, không có chút tiếng động nào.
“Tân Quỳ.”
“… Hử?”
Cô quan sát một lúc lâu, cho đến khi có giọng nói vang lên từ bên cạnh, cô mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại mới phát hiện ở cạnh vẫn còn có người.
Ninh Nhiên đang ngồi ở sofa bên kia, ngẩng đầu nhìn cô.
“Sao cô ở đây?”
Tân Quỳ thấy Ninh Nhiên lấy cho cô một cái ghế đẩu thấp bé liền đi vào bước lên rồi ngồi xuống cạnh anh ấy.
“Anh quên rồi sao? Tôi cũng thi mà.”
“À, đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, bắn tên!”
Tân Quỳ nhớ lại lúc trước cô đã từng gặp Ninh Nhiên ở phòng tập, anh ấy cũng có tên trong danh sách bắn tên.
“Ừm.” Ninh Nhiên ngữ điệu ôn hòa, dùng ngón tay chỉ vào tai nghe và micro trong tay Tân Quỳ, “Cô là gì đây, là MC à?”
Tân Quỳ ngượng ngùng cười, “Đúng vậy, tôi được sắp xếp làm nhiệm vụ này.”
“Vậy chút nữa cô có kịp đi bắn tên không?”
Các hạng mục được sắp xếp của mỗi nghệ sĩ đều khác nhau, thứ tự được xếp theo thời gian, ngoại trừ màn mở đầu đã được thống nhất, thời gian kế tiếp rất sát nhau.
“Tới kịp, chỉ cần di chuyển nhanh chút thôi.” Tân Quỳ dứt lời, lại bổ sung thêm, giơ từng ngón tay lên, “Anh xem tôi lấy ví dụ cho anh này, ngoại trừ việc này, tôi còn phải đọc lời thề khai mạc, còn đợi lên sân khấu, còn có bắn tên…”
Hai người trò chuyện nhiệt tình, trong khi đó nhân viên lại bận rộn làm việc.
Sau đó, người đại diện của Ninh Nhiên tới tìm, anh ấy tạm biệt Tân Quỳ, đứng dậy rời đi.
Tân Quỳ ngồi ở ghế đẩu, chán muốn chết, chân dùng sức khiến ghế lệch vị trí. Đến khi toàn bộ cơ thể chuyển qua, tầm mắt lại lần nữa rơi ở phía ghế sofa đối diện.