Đoàn phim “Bánh xe thời gian” đã lan truyền tin tối nay Hạ Vân Nghi sẽ tới thăm Ninh Nhiên.
Nam chính Ninh Nhiên lần đầu tiên nghe thấy tin này lập tức sửng sốt.
Sau khi suất diễn sáng nay của cậu kết thúc, cậu thảo luận với biên kịch về tình tiết tiếp theo rồi trở về khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Trước đó Ninh Nhiên phải quay một cảnh trong mưa, mà lịch trình sau đó quá kín nên lúc này cậu thành công bị cảm lạnh vào giữa mùa hè.
Đang lúc mơ mơ màng màng, cậu cũng không nhớ rốt cuộc Hạ Vân Nghi có nói là sẽ đến hay không.
Sau khi chợp mắt cả buổi chiều, cậu mới cẩn thận nhớ lại tin nhắn mà Hạ Vân Nghi gửi lúc nãy.
Ninh Nhiên nhắn vào trong nhóm chat.
Fire: @Nephelo: Lão Hạ, hôm nay cậu sẽ tới thăm sao?
Fire: À tôi bị cảm nên không thấy tin nhắn của cậu, có cần địa chỉ không?
Nephelo: Bây giờ không cần nữa.
Fire: Ừm, thụ sủng nhược kinh (*)
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng vừa lo.
Sun:???
Sun: Tại sao không tới thăm tôi?
Sun: Tôi CMN cũng đang đóng phim ở trong núi sâu rừng già, còn không có lối đi, Hạ Vân Nghi cậu có tim không?
Fire: “Có lối đi còn không chắc đi được, chỗ cậu còn không có lối đi mà còn ép người ta đến?”
Fire: “Nhưng mà lão Hạ, đồ mà cậu đưa tới tôi đều không thích ăn, bây giờ bị cảm tôi càng không thể ăn được.”
Hà Nguyễn Dương thành công nắm ngay được lời oán hận của Ninh Nhiên.
Sun: “Nhìn không ra đó họ Hạ, người khác còn không cảm kích, cậu còn không đến thăm tôi, sau này tình cảm anh em mà rạn nứt rồi lên báo, đừng trách tôi không nhắc cậu trước.”
Fire: “Cút, tình anh em có quan trọng không?”
Sun: “Oa, thật nóng tính, Ninh Nhiên cậu sao vậy, tôi cũng đâu nói cậu đâu, không phải bực [mỉm cười.jpg]”
Fire: “Ghen, tiếp tục ghen đi.”
Sun: “Cút đi, lão tử không ghen. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là cậu ta gửi cáu gì mà cậu chê như vậy?”
Fire: “Nước ngọt với bánh kem gì đó?”
Sun: “…”
Sun: “Thế thì thà rằng không gửi còn hơn. Đây mẹ nó không phải là mấy thứ con gái thích ăn sao?”
Ninh Nhiên cùng Hà Nguyễn Dương trong nhóm chat tự biên tự diễn, toàn bộ cuộc trò chuyện tôi tới cậu đi, hàn huyên hồi lâu, đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Rồi sau đó, Hạ Vân Nghi online.
Nephelo: “Có ý kiến?”
Fire: “…”
Sun: “…”
Đúng là không dám có ý kiến gì.
- --
Buổi chiều khi đoàn làm phim làm việc lại, Tân Quỳ lại bắt đầu bận rộn.
Tới gần lúc chạng vạng, phần diễn của cô còn chưa kết thúc.
Có một cảnh quay về việc lựa chọn câu lạc bộ trong khuôn viên trường đại học, các góc quay cũng được bố trí thêm máy quay, cho nên thời gian quay của cô bị trì hoãn thêm.
Tân Quỳ thay đồng phục học sinh, dựa theo kịch bản, làm một học sinh tiểu học thì cần phải ngồi ở khu chiêu mộ trong khuôn viên trường để kêu gọi mọi người tham gia câu lạc bộ.
Mặc dù đoàn làm phim có sử dụng xe chở đá để làm mát và quạt điện lớn nhưng dù sai cũng là cảnh trong phim nên không thể trang bị đầy đủ máy điều hòa không khí ở mọi hướng được. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, với một chu kỳ quay lâu như vậy, theo lý thuyết cho dù tràn đầy sức sống, hoạt bát đến đâu cũng sẽ kiệt sức.
Nhưng Tân Quỳ lại không như vậy.
Sau khi quay đủ kiểu cô vẫn nói cười vui vẻ, không thấy mệt mỏi chút nào.
Tân Quỳ quả thực đang trong trạng thái như vậy, không nói đến những thứ khác, hiện tại cùng lắm cô chỉ cảm thấy oi bức khó chịu mà thôi. Nếu có thể rảnh rỗi thì về khách sạn nằm nghỉ ngơi mới là thoải mái dễ chịu nhất.
Có câu nói rất đúng, cảm giác hưởng thụ khi những giọt mồ hôi rơi xuống mới là hạnh phúc nhất.
“Mấy hộp đồ ăn này vẫn còn nguyên, em có muốn lấy không?” Lý Nghiêm thấy Tân Quỳ thích mấy món đồ hôm nay, thậm chí còn bắt đầu chủ động khuyên cô. Chưa kể, Lý Nghiêm thật sự lo lắng cho cô, sợ Tân Quỳ bị sốc nhiệt.
Anh ấy cũng biết kỳ thật mấy thứ soda với bánh kem gì đó là thứ mà Tân Quỳ rất thích.
“A không cần, em ăn rồi.” Tân Quỳ ngồi ngồi bên sân chơi điện thoại, cơ thể hơi dừng lại, không ngẩng đầu lên.
“Lúc trước em ăn có một chút, chỉ cầm điện thoại chụp hình, em chụp gì vậy?” Lý Nghiêm hiện tại đi cùng cô đến phim trường, phụ trách mấy việc lặt vặt của cô trong khoảng thời gian này.
Mặc dù đã ở trong đoàn làm phim một thời gian, Lý Nghiêm vẫn cảm thấy chưa quen, chỉ cảm thấy ở đây nóng như lửa đốt.
Anh ấy thuận tay lấy một chai soda chanh, chuẩn bị mở. Bởi vì là đồ của quán tư nhân nên nước được đựng trong mỗi một chai thủy tinh tinh xảo.
Tân Quỳ có chút lúng túng: “Em cảm thấy đẹp, không được sao…”
Lúc ấy người trong đoàn làm phim đều đang phân phát đồ, chỉ có Tân Quỳ lẳng lặng đứng nhìn. Ma xui quỷ khiến thế nào cô liền chụp một bức, đương nhiên chỉ duy nhất một bức này thôi. Cứ như vậy, tự nhiên còn bị Lý Nghiêm thấy được.
“…”
“Được rồi, không nói được em.” Lý Nghiêm nói rồi cúi đầu nhìn chai thủy tinh, thoạt nhìn rất đắt tiền, “Nhưng mà đúng là rất đẹp, trông lấp lánh thế này chắc đắt tiền lắm.”
Nhưng mà nghĩ lại là ai đưa tới, anh ấy dừng lại, “Nhưng mà đây là người khác gửi cho nam chính, em chụp cũng được nhưng đừng đăng lên mạng.”
Sau vụ hotsearch “Đêm ở trong khách sạn”, Lý Nghiêm thật sự có di chứng.
Bây giờ anh ấy cực kỳ nghiêm khắc với Tân Quỳ, chuyện gì cũng để ý.
“… Đương nhiên là em biết.” Tầm mắt của Tân Quỳ dừng ở một nơi nào đó, rồi sau đó ngừng lại, suy nghĩ cũng đã bay xa, dường như lẩm bẩm, “Em sẽ không phát tán ra ngoài.”
Lý Nghiêm không nói vậy cô cũng sẽ không phát tán.
Đầu ngón tay Tân Quỳ vô thức xoắn đuôi tóc hai vòng.
- --
Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, Tân Quỳ bắt đầu quay trở lại công việc.
Khi quay được một nửa, cô rõ ràng cảm thấy trường quay quá mức náo nhiệt.
Nếu như nói địa điểm quay phim ồn ào huyên náo nhưng bây giờ nhân viên lại tụ tập cực kỳ đông, giống như đang chào đón ai đó.
Tân Quỳ cố gắng ổn định lại tinh thần, tập trung vào nhân vật trong kịch bản.
Ninh Nhiên lúc này không diễn, nhận được thông báo Hạ Vân Nghi đến liền tới gara tầng hầm đón anh.
“Sao gần đây cậu nhàn rỗi thế, còn muốn tới thăm nữa?” Ninh Nhiên nói chuyện giọng vẫn hơi khàn do di chứng của cảm lạnh.
“Bây giờ thì rảnh nhưng sau này thì bận.” Hạ Vân Nghi đeo khẩu trang, mí mắt rủ xuống, ngữ điệu lạnh nhạt.
Ninh Nhiên lập tức đáp lại, “Cậu nói vậy có nghĩa là dù sao cậu cũng sẽ bận nên làm trước ít việc?”
Dẫu sao việc tương tự như thăm hỏi này thường xuyên diễn ra trong giới, bình thường sẽ làm ở giai đoạn giữa hoặc sau khi quay phim. Nhưng lần này anh lại đến khi mới vừa khai máy không lâu, còn gửi cả xe đồ ăn tới.
Vừa khiêm tốn, vừa ……………
Khiêm tốn là vì đoàn phim lặng lẽ bắt đầu khởi quay, chưa chính thức thông báo, mặc dù truyền thông có biết tin thì vẫn không đủ thời gian tới chụp, nói …………, chưa kể Hạ Vân Nghi tự tới, anh còn gửi tới một xe đồ ngọt.
“Cứ cho là vậy đi.” Giọng nói của Hạ Vân Nghi bị chặn bởi khẩu trang.
“Sắp tới cậu bận cái gì, album mới hay concert mới?” Ninh Nhiên tò mò, đưa Hạ Vân Nghi vào phim trường, “Hay là có chương trình tạp kỹ?”
“Gần như vậy, rất bận.”
Hạ Vân Nghi đi theo Ninh Nhiên vào trong, chỉ nghe được Ninh Nhiên đang giới thiệu mình với nhân viên, không ít người tới vây quanh anh.
Nhưng Hạ Vân Nghi đeo khẩu trang che kín miệng mũi, chỉ lộ ra nửa mặt, lông mày thanh tú, mi mắt rũ xuống, cả người lạnh lùng, khí phách tạo nên khoảng cách giữa mình và mọi thứ xung quanh.
Cũng không có ai dám nhân cơ hội tiến lên bắt chuyện.
“Bây giờ Tân Quỳ đang quay phim ở đó.” Ninh Nhiên hất cằm đưa Hạ Vân Nghi đến cạnh đạo diễn. Hai người đều quen biết đạo diễn nên lên tiếng chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Vân Nghi ngồi ngả người ra sau. Tầm mắt hướng tới màn hình. Trong khung cảnh mờ ảo, cô gái xinh đẹp tỏa sáng.
Ánh đèn đường mờ nhạt làm nổi bật lên đường cong của cô, mái tóc đen mềm mượt giống như tơ lụa, đuôi tóc được buộc lên trông càng thêm tinh nghịch, thu hút người xung quanh.
Cô mặc một bộ đồng phục áo sơ mi trắng, váy kẻ caro. Phía trước ngực phồng phồng, phía dưới lại thít chặt, độ cong tuyệt đẹp, bắp chân thon dài trắng nõn giống như ngó sen. Sườn mặt nghiêm túc chăm chú, sống mũi thẳng tắp, khóe môi khẽ cong lên.
Cô đang đắm chìm trong cảnh quay, vẫn chưa phát giác phía bên này.
- --
Tân Quỳ cảm thấy có chút không thích hợp. Dường như ở sau lưng có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, tầm mắt như nhựa cao su, lại giống như sắt nóng theo sát người, cảm thấy gai gai lưng.
Cô chịu đựng cảm giác quái dị, rốt cuộc cũng kết thúc cảnh cuối cùng trong tối nay sau tiếng “cắt” của đạo diễn.
Tân Quỳ xoay người, mới vừa ngước mắt lên liền thấy vài bóng người ở cách đó không xa.
Hạ Vân Nghi và Ninh Nhiên đang ngồi cạnh màn hình nói gì đó với đạo diễn. Hôm nay Hạ Vân Nghi đeo khẩu trang, cách khá xa, lại ngồi ở khu ngược sáng, không nhìn kỹ căn bản không phân biệt được. Nhưng dáng ngồi và thân hình quá đặc biệt khiến người ta khó mà quên. Cho nên Tân Quỳ lập tức biết đó là ai.
Khi cô bước nhanh khỏi nơi quay, cô cúi đầu nhìn mặt đất, ở đó đều là mấy sợi dây cáp, đi đứng phải chú ý một chút.
Khi đi đến nơi bằng phẳng, Tân Quỳ ngước mắt lên lần nữa, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Nghi.
“…”
Tân Quỳ hoảng hốt nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
- -
Sau khi chào hỏi đạo diễn, nói chuyện một lát thì Ninh Nhiên và Hạ Vân Nghi đi ra một chỗ khác cùng hàn huyên.
Trong lúc đó có trợ lý trường quay đại diện cho toàn thể nhân viên tới nói lời cảm ơn.
Hạ Vân Nghi gật đầu rất nhiều, nghe thấy Ninh Nhiên mở miệng, “Cậu chỉ là đang tạo phúc cho khẩu vị của người ta, nhưng không hề để ý đến tôi.”
“Vẫn chưa đủ soda cho cậu uống à?”
“Đại ca à, tôi bị cảm lạnh, nếu tôi uống mấy chai thì ngày hôm sau cậu sẽ thấy tôi trên đầu bản tin.”
“Hử?”
“Cảm nặng sẽ chuyển sang phát sốt, sốt cao sẽ khiến người ta không dậy nổi.”
Hạ Vân Nghi nghe đến đây, dường như nghĩ tới gì đó, “Trong đoàn chỉ có mình cậu cảm thôi đúng không?”
“Không phải, sợ cậu không uống thuốc, lây bệnh cho người khác.”
“…”
Tốt nhất anh đừng tới thăm đoàn phim, nên phắn đi.
Trong đoàn làm phim kỳ thật có rất nhiều nhân viên nữ. Đối với một huyền thoại khó có dịp tiếp cận, nếu như không phải trong concert, đương nhiên mọi người sẽ bật chế độ nhiều chuyện, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Kết quả Tân Quỳ liên tục nghe được nhưng lời thuật lại của nhân viên về cuộc trò chuyện của Ninh Nhiên và Hạ Vân Nghi.
Cô nghe loáng thoáng, hai người kia không chỉ chào hỏi đạo diễn.
Ngay cả khi Ninh Nhiên gọi cô qua, Tân Quỳ lập tức lẩn đi nhờ sự hỗn loạn của đám đông trong phim trường. Thế nhưng như vậy khá hợp lý, cô phá lệ lớn mật làm bộ không nghe thấy.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Lý Nghiêm bảo cô dọn đồ rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi. Tân Quỳ đồng ý, chuẩn bị đến phòng nghỉ trong hậu trường của đoàn phim để lấy máy tính bảng mà cô bỏ quên ở đó.
Phim trường quả thực còn rất náo nhiệt, nhưng lòng Tân Quỳ đang hoảng loạn, rất muốn quay về khách sạn tắm rửa rồi sau đó thoải mái nằm xem video.
Không giống như phòng thay đồ, nhân viên có thể ra vào tùy ý, phòng nghỉ của nghệ sĩ trong đoàn phim kỳ thật còn bí mật hơn so với phòng nghỉ của chương trình tạp kỹ hay hậu trường lễ trao giải. Cho nên nếu không có sự cho phép, nhân viên công tác không thể tùy ý ra vào.
Vì thế sau khi thấy bóng dáng cao lớn, trong tiềm thức Tân Quỳ đã đoán ra được đs là ai.
Bên cạnh cô trùng hợp là lối thoát hiểm, mơ hồ qua khe cửa khép hờ là ánh đèn xanh.
Trước kia căn bản Tân Quỳ sẽ không đi đến nơi đó, nhưng ngay lúc này tự nhiên trở thành một nơi ẩn nấp tốt.
… Chính là nơi này!
Khi Tân Quỳ muốn biến mất giống như lần trước thù, nhanh chóng bước đi đến nơi không thể thấy được…
Bóng người phía trước dường như đã phát hiện ra cô.
Tân Quỳ chân trước vừa bước vào, chân sau đang chuẩn bị nối gót thì sau lưng cô đột nhiên có người xuất hiện.
Cô thở gấp, giọng nói bị nghẹn trong cổ họng.
Mùi chanh tươi mát quen thuộc như bao phủ lấy cô.
Hạ Vân Nghi đẩy người cô, áp cô vào góc tường.
Đầu ngón tay anh nâng cằm cô lên, không dùng chút sức lực nào, “Tân Quỳ, cô tránh tôi sao?”