Giọng nói thản nhiên của anh truyền tới từ ống nghe.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại giống như còi tàu hỏa, nặng nề lướt qua tim cô.
Tân Quỳ bước ba bước thành hai bước, mở cửa kính, đi đến lan can.
Cho đến khi đã đứng thẳng ngoài ban công, cô mới nhớ ra cô chưa cúp điện thoại.
Ngay sau đó tiếng hổn hển tràn ngập ống nghe.
Khi Tân Quỳ dừng lại, Hạ Vân Nghi nói, “Chậm một chút.”
Có lẽ anh biết cô chạy nhanh, động tác hoảng loạn thế nào từ tiếng động qua điện thoại.
“Anh thật sự tới gặp em?” Cô nín thở một lát, nhìn xung quanh, giọng nói tản ra ngoài không khí.
Nhưng mà vừa buột miệng nói ra câu này, không cần bất cứ câu trả lời nào từ anh, Tân Quỳ đã có được đáp án cho mình.
Trong tầm mắt, có một bóng người cao lớn đang đứng nghiêng đầu gọi điện thoại dưới tán cây gần khu vườn tầng một.
Như là có thần giao cách cảm, ngay sau đó, người con trai trẻ tuổi cũng ngẩng đầu lên.
Anh nắm chặt điện thoại, hơi nhướng mày.
“Bây giờ đã thấy chưa?”
“Ừm… em thấy anh rồi!”
Tân Quỳ nói rồi đi về phía trước hai bước, một tay đặt lên lan can.
Sân thượng lầu hai thực ra là một cái sân nhỏ, chuyên dùng để đặt những chậu cây cảnh. Bình thường Tân Quỳ không ở nhà, đương nhiên không thể chăm sóc chúng nên Tân Nghiệp là người phụ trách mọi việc.
Ở cạnh phòng cô có cầu thang đi xuống dưới tầng một, là một lối đi an toàn chỉ chủ phòng biết được.
“Anh đứng yên đấy đừng đi đâu…” Tân Quỳ rũ mắt, tìm cách đi qua chỗ anh, “Em muốn đến chỗ anh!”
“Xuống lầu tìm anh?” Hạ Vân Nghi hơi đến gần, bóng dáng lấp ló trên đường trong đêm tối.
Tân Quỳ gật đầu, vẫy vẫy tay với anh, “Đúng, phía bên trái sân thượng phòng em có một cái cửa nhỏ, đi xuống dưới bằng cầu thang ở đó là được.”
Hạ Vân Nghi nghe vậy liền dừng lại, “Cánh cửa nhỏ ở ban công?”
“Ừm, đợi em, em tới ngay đây.”
Tân Quỳ nói được một nửa, lại bị Hạ Vân Nghi cắt ngang, “Hàng rào làm bằng sắt, trời tối không nhìn rõ, nếu không cẩn thận em bị thương thì sao? Em đừng đi.”
Dừng một chút, anh nói thêm, “Nếu cảm thấy không tiện xuống lầu thì anh sẽ đứng ở đây, nhìn em là đủ rồi.”
Tân Quỳ dừng lại.
Dù sao người đến gặp cô là anh, sao đến việc ngăn cản cũng là anh vậy.
Như thế sao được!
Nếu như hai người giao tiếp như vậy, vậy tại sao tối nay anh còn chạy tới, khiến cô dâng trào cảm xúc liền vỗ mông chạy mất.
Giống như một cây đuốc, còn chưa cháy rực lên thì đã bị người ta dùng nước dập tắt vậy.
“Anh nói linh tinh…” Tân Quỳ nói, “Để em viện cớ nói với ba mẹ, anh đợi em chút.”
Hạ Vân Nghi cười, “Em nhớ anh quá vậy.”
“Vậy thì sao…” Bị anh chọc đúng chỗ, Tân Quỳ cảm thấy da mặt mình nóng lên, “Tình huống khẩn cấp… là do anh không báo trước…”
Chỉ là sau khi suy nghĩ một lát, cô vẫn chưa biết mình nên lấy lý do gì.
Xúc cảm trên da thịt Tân Quỳ nhắc nhở cô, trời bên ngoài rất lạnh. Sau khi Tân Quỳ xuống lầu, hai người định dựa vào nhau ngay dưới trời lạnh lẽo ư? Còn đến cửa hàng tiện lợi cũng không quá an toàn, nhỡ đâu có người nhìn thấy thì sao?
“Hay là…” Tầm mắt Tân Quỳ cố định ở cửa bên trái ban công, trong lòng tự nhiên nổi lên một ý nghĩ lớn mật.
So với thời tiết rét buốt ở ngoài kia, phòng cô còn ấm áp, thoải mái hơn nhiều.
Quan trọng hơn là sẽ không có ai quấy rầy.
Tân Quỳ vừa định mở miệng, Hạ Vân Nghi đã đi trước một bước, “Em mở cửa ở sân thượng đi, anh lên đó.”
Cô ngơ ngác, cũng không mở miệng ngăn cản.
Không ngờ vậy mà hai người lại có suy nghĩ giống nhau.
- --
Động tác của Hạ Vân Nghi cực kỳ lưu loát, chưa tới vài giây đã đi lên chỗ cô.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô, Tân Quỳ nhìn chằm chằm Hạ Vân Nghi, vẫn còn sững sờ.
Không thể không nói…
Hạ Vân Nghi đây là có luyện qua đúng không?
Nếu không sao có thể nhanh như vậy!
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tân Quỳ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có bóng người vòng qua, sau đó anh đã xuất hiện trước mặt cô một cách thần kỳ.
Cô không nhịn được, dò hỏi anh, “Anh thường xuyên trèo vào Minh Di à?”
Thấy cô như vậy, Hạ Vân Nghi nhìn quanh phòng một vòng, hơi cúi người, lấy đôi dép đang vứt lung tung dưới đất, ngồi xổm trước mắt cô, tự đeo cho cô.
Rõ ràng vẻ mặt thì lạnh lùng nhưng động tác của anh lại vô cùng nhẹ nhàng.
Tân Quỳ khẽ rũ mắt, tầm mắt dừng ở trên tay Hạ Vân Nghi.
Kỳ thật anh nắm mắt cá chân cô làm cô hơi nhột.
Nhưng hiện tại bốn phía yên tĩnh, Tân Quỳ rất hưởng thụ, cũng không muốn động đậy.
Sau khi đeo dép xong, anh còn chưa đứng dậy, Tân Quỳ đã vươn tay, nghiêng người về phía trước, ôm lấy anh.
Đầu nhỏ của cô nghiêng qua gác lên vai anh.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“Sao hôm nay anh lại đột ngột về nước, không phải còn mấy ngày nữa sao?”
Lịch sử trò chuyện của hai người đúng lúc dừng lại ở mười mấy tiếng trước.
Thật ra là vào lúc ấy, anh đã bắt đầu lên máy bay về nước.
“Mọi việc đều đã làm xong, đương nhiên là quay về rồi.” Hạ Vân Nghi một tay giữ chặt cô, sợ cô ngã khỏi giường.
Tân Quỳ không tin lý do này, vươn tay nhéo anh, “Anh thực sự làm xong việc rồi?”
Hạ Vân Nghi nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, nắm chặt, không cho cô có cơ hội làm gì.
“Ừ, chỉ còn chút việc thôi.” Vào lúc Tân Quỳ trợn tròn mắt, anh không nhanh không chậm bổ sung, “Không phải còn có Lý Tùng sao?”
“…”
“Mấy việc tiếp theo không cần anh ra mặt, chỉ cần anh ấy ở đó thôi.”
Tân Quỳ chọc vai anh, “Vậy thì mất bao lâu?”
“Rất lâu.” Trong giọng nói của Hạ Vân Nghi không có chút áy náy nào cả.
Tân Quỳ thầm cầu nguyện cho Lý Tùng trong lòng.
Người đại diện Lý Nghiêm của cô mấy ngày nay nếu không phải là đang du sơn thì là đang ngọa thủy, ngày ngày thoải mái.
Cô đưa tay ôm mặt Hạ Vân Nghi, nhìn anh, “Anh thật sự đã trở về…”
Không nói tới việc rốt cuộc anh đã bay bao nhiêu lâu.
Hôm nay Hạ Vân Nghi vừa mới đến sân bay đã lập tức đi đến chỗ cô.
“Ừm.” Hạ Vân Nghi nâng tay, chạm lên mu bàn tay đang đặt trên sườn mặt anh,:Sợ người này đó không được nhìn thấy anh lại khóc, anh liền nghĩ nên nhanh chóng trở về thôi.
“Ai muốn khóc!” Tân Quỳ khẽ đấm một cái lên người anh.
“Trực giác.” Hạ Vân Nghi nói.
Hai người đã rất quen thuộc nhau.
Sau khi nói chuyện một lát, Tân Quỳ đung đưa hai chân, hất cằm.
Cho dù thế nào, trước mặt cô là người thật, tay cô còn cảm nhận được xúc cảm chân thật.
Tân Quỳ vươn tay, vỗ vỗ vai Hạ Vân Nghi, “Anh có mệt không, em bóp vai cho anh nhé?”
“Bóp vai?” Hạ Vân Nghi nhướng mày, anh đột nhiên đứng dậy, “Như vậy vẫn chưa giảm đau nhanh được.”
Tân Quỳ vốn đang dựa sát vào anh, hiện tại bị người ta dùng tay ôm, trọng tâm không vững, theo bản năng càng sát lại gần Hạ Vân Nghi hơn.
Cô cảm nhận được đầu gối của mình bị giữ chặt.
Sau đó trời đất quay cuồng, cảnh vật đong đưa trong chốc lát, tiếng người rơi xuống đệm vang lên, lọt vào tầm mắt cô là trần nhà.
Do chuyển động của hai người, chiếc đèn chùm bị gió thổi hơi lung lay.
Ánh sáng từ đèn nhẹ nhàng tản ra, chiếu lên hai người.
Tân Quỳ bị anh đẩy hơi híp mắt, không tự chủ được mà thở hổn hển.
Sau khi Hạ Vân Nghi đẩy cô xuống giường liền đè lên người cô, hơi thở của anh phả lên cổ, xương quai xanh.
“Anh…” Tân Quỳ mới mở miệng, gần như trong nháy mắt, hốc mắt đã ngập nước.
Hạ Vân Nghi chống tay lên giường, nhìn xuống cô.
Anh im lặng nhưng ánh nhìn của anh có thể thiêu đốt người khác, khiến cô không thể làm ngơ.
“Có người nào lại nằm thế này để bóp vai không!” Tân Quỳ bắt đầu nhỏ giọng kháng nghị.
“Em vừa không nghe thấy à?” Hạ Vân Nghi nắm cằm cô, nhẹ giọng nói, “Vừa nãy nah nói, xoa vai vẫn không đủ.”
Không đợi Tân Quỳ tiếp tục giãy dụa, Hạ Vân Nghi khẽ dùng tay lướt qua môi cô, rồi sau đó miết nhẹ.
Ánh mắt Hạ Vân Nghi dừng ở miệng cô, “Muốn để giảm bớt đau thì phải dùng cách này.”
- --
Khi bị anh miết môi, Tân Quỳ không hề ghét, thậm chí còn cảm thấy đã lâu rồi không cùng anh làm vậy.
Vào lúc anh không biết mệt mỏi, muốn hôn cô, Tân Quỳ thật sự cảm thấy khó thở nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Cô thậm chí còn chủ động cắn nhẹ lên môi anh, nịnh nọt khiến Hạ Vân Nghi bất ngờ.
Trước kia khi hai người cùng trao đổi hơi thở, hôn môi, cô luôn luôn là người bị động. Hôm nay cô lại chủ động như thế này, quả thật là hiếm thấy.
Rồi sau đó anh bật cười, có lẽ không nghĩ rằng Tân Quỳ còn có thể làm vậy.
Hạ Vân Nghi thấp giọng, nói giọng chắc chắn, “Xem ra em thật sự rất nhớ anh.”
Tân Quỳ xấu hổ, càng giận dữ hơn, vì để che giấu mà đánh anh một cái, “CÓ thể nghiêm túc chút không!”