Tối qua bởi vì đã lâu không gặp, Hạ Vân Nghi cực kỳ điên cuồng, cắm vào rất sâu, gần như đến rạng sáng mới buông tha cho cô.
Trận sau kéo dài chủ yếu là do món đồ mua ở Vienna kia.
Ban đầu Tân Quỳ cảm thấy tại sao anh nhất quyết muốn mua loại nước ngoài, mặc dù cuối cùng sau khi mua về cô cũng để qua một bên, không để tâm.
Mà trên thực tế, khi bị anh bắt được, sau đó thử nghiệm một lần, cô mới hiểu ra món đồ này ở nước ngoài cũng rất đặc biệt.
Ga trải giường đã nhàu hơn so với lúc trước. Đêm qua cô chỉ cảm thấy mình đang lơ lửng trên mây, không thể gượng dậy được.
Khó khăn lắm Tân Quỳ mới được vùi người trong chăn, lúc này cuối cùng trong đầu cô hiện lên suy nghĩ, mình có thể ngủ rồi.
Hạ Vân Nghi sau khi làm xong liền ôm cô trong lòng, chiếc mũi cao khẽ chạm vào ngực, hàng lông mi cong dài.
Đúng vậy, cô thật sự rất hài lòng.
Dù cho Hạ Vân Nghi có hay chơi xấu, trêu chọc, luôn giữ chặt cô không buông nhưng cô vẫn mê luyến sự lạnh lùng, cao ngạo của anh.
Một giấc ngủ không có bất cứ điều gì quấy rầy, trước khi ngủ cô đã dặn anh nếu như làm cô tỉnh lại thì sau này đừng hòng nghĩ tới chuyện lại gần cô.
Cô tình nguyện không ăn cơm còn hơn không được ngủ ngon.
Lúc ấy dáng vẻ Hạ Vân Nghi dường như không để tâm, chỉ mạnh mẽ mút lưỡi cô.
Hiện tại xem ra, anh vẫn nghe vô, chỉ là giấu tâm tư trong lòng, không muốn biểu hiện ra ngoài.
Khó khăn lắm cô mới tỉnh, nghiêng người ôm gối, dựa vào nó chợp mắt thêm một lát.
Bên cạnh trống rỗng, Hạ Vân Nghi không ở đây.
Tấm rèm cửa nặng nề chặn ánh sáng từ bên ngoài vào.
Tân Quỳ ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, hoàn toàn không biết bây giờ là mấy giờ.
Đến khi cô hé mắt muốn lấy điện thoại, cũng không có động tĩnh gì lớn, phấn nhàn nhạt rơi xuống từ sau gáy, từ từ lan tới rái tai.
Đều là do món đồ… Hạ Vân Nghi mua ở nước ngoài kia!
Bây giờ cô có cảm giác hoàn toàn suy sụp.
Cô nhíu mày một cái, tuy nói là không đau nhưng vẫn khiến người ta không chống đỡ được.
Tối qua cô không nên điên cuồng cùng anh.
Tân Quỳ yên lặng nằm lại, nghỉ ngơi điều chỉnh năm giây, cuối cùng lấy lại tinh thần mở điện thoại lên.
Cô nằm trong chăn, thoải mái chuẩn bị lên mạng.
Nhưng mà đến khi cô mở màn hình, còn chưa kịp sủng hạnh bất kỳ app nào thì hàng loạt tin nhắn đang đổ về.
Tiếng “ong ong” vang lên không ngừng.
Không nói đến tài khoản Weibo của cô, WeChat mới là khu vực đang có giông bão.
Bên ngoài hiển thị con số tin nhắn [99+]
Tân Quỳ kinh hãi trong lòng, theo bản năng hồi tưởng lại mọi chuyện xem gần đây cô có gây chuyện gì không.
Tân Quỳ mới vừa ấn vào WeChat, người đầu tiên là Thành Oanh.
Trước đây chuyện của cô và Hạ Vân Nghi bị phát hiện đã hù dọa Thành Oanh một phen, khi đó cô đã giải thích qua một lần, để đối phương bừng tỉnh hiểu ra.
Tuy nói cô phân tích có chút vô lý nhưng vẫn rất thuyết phục.
Hiện tại Thành Oanh đột nhiên nhắn tin như vậy, Tân Quỳ không quen.
Thành Oanh: “Không phải chứ, cậu có thấy tin tớ gửi cho cậu không! Xem ra suy đoán của cư dân mạng là thật, cậu và Hạ Vân Nghi qua đêm với nhau, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh!”
Tân Quỳ phồng mũi, đầu ngón tay gõ một loạt dấu chấm.
Tân tân hướng quỳ: “……….”
Thành Oanh: “Ôi mẹ ơi cậu đột nhiên trả lời khiến tới giật mình.”
Tân Quỳ còn chưa nhắn trả lời tiếp, tin nhắn của Thành Oanh đã được gửi đến.
Thành Oanh: “???”
Thành Oanh: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Thành Oanh: “Trên mạng đang phát điên rồi, là Hạ Vân Nghi, anh ấy trực tiếp thông báo rồi!”
Tân Quỳ còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì Thành Oanh lại tiếp tục gửi thêm một tin nữa.
Thành Oanh: “Chẳng trách mãi không thấy cậu nhắn lại, tối hôm qua không phải hai người… ha ha!”
“…”
Da mặt Tân Quỳ rất mỏng, dù các lớp màn hình thì cô vẫn cảm thấy gò má như lửa đốt.
Cô vội vàng ngước mắt nhìn thời gian một chút.
Đã hai giờ chiều rồi!
Cô bảo Hạ Vân Nghi đừng đánh thức cô, vậy mà thật sự muộn như vậy vẫn không gọi cô dậy.
Tân Quỳ ảo não giãy dụa trên giường một lát, nơi nào đó dâng lên cảm giác đau đớn khiến cô hít sâu một hơi.
Một lát sau, toàn bộ sự chú ý của cô tập trung ở hai chữ “thông báo”.
Hạ Vân Nghi… thông báo?
Nhưng anh chưa bao giờ nói với cô, cũng chưa bao giờ đề cập cho cô vào tối qua.
Tân Quỳ ôm suy nghĩ như vậy, tim đập thình thịch mỗi lúc một mạnh hơn.
Cô mở Weibo ra, căn bản không cần tìm kiếm gì cả, cô đã thấy toàn bộ tin tức mới nhất ngập tràn bảng tin.
Tân Quỳ thấy được bài đăng kia của Hạ Vân Nghi.
Anh không chỉ viết mà còn đăng thêm ba tấm ảnh.
Tấm thứ nhất: Là ảnh anh chụp giúp cô ở trước vườn hoa khi ở Vienna.
Cô gái nghiêng người nhắm mắt ngửi thử hoa hướng dương đang vắt ngang qua hàng rào. Ánh mặt trời vừa lúc dừng trên mái tóc cô.
Tấm thứ hai: Là bức ảnh cô đứng trên sân khấu lễ trao giải Hoa Đỉnh, góc độ là chụp từ dưới sân khấu lên, bởi vì ngược sáng nên không nhìn rõ lắm.
Cô đang cầm micro để nói, trông rất tự nhiên.
Tấm thứ ba: Là bức ảnh cô đang ngủ.
Đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vùi trong gối. Chỉ có ánh đèn vàng từ ngọn đèn đầu giường chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp này.
Cư dân mạng điên cuồng, fans cũng bùng nổ.
“ĐM, con bà nó, tôi không hoa mắt chứ!”
“Trời ơi thông báo a a a a! Thật sự tôi sống lâu như vậy mới thấy!”
“Người thoạt nhìn giống như bạc tình lại là người thâm tình nhất, ai có thể nghĩ tới chứ, đọc được hai dòng chữ này, hốc mắt tôi ươn ướt, có lẽ do tôi già quá rồi.”
“Tôi nghĩ lúc trước việc làm của Hạ Vân Nghi đã là giới hạn rồi chứ, thật không ngờ @Tân Quỳ, em gái mau vào nói gì đi!”
“Mẹ nó, tôi cẩn thận phân tích lại, bức thứ hai là hiện trường lễ trao giải Hoa Đỉnh đúng không? Khi đó đã yêu nhau rồi sao?”
“Bức thứ ba mới là mấu chốt! Ga trải giường màu xám này chắc chắn không phải của phòng em ấy, lần trước phỏng vấn chương trình giải trí, em ấy nói ga trải giường của em ấy màu vàng nhạt!”
“Xong rồi, thế là xong rồi:)”
#Hạ Vân Nghi cuối cùng đã ngủ với Tân Quỳ#
#Hạ Vân Nghi là một người đàn ông tâm cơ#
Lúc này bình luận của cư dân mạng vẫn rất bình thường. Cho đến khi một bình luận xuất hiện.
“Trời sắp sáng rồi mà vẫn có nhiều người bàn luận nhỉ? Đây coi như là lần đầu tiên tôi chứng kiến được kỳ tích công khai trong giới giải trí đó ha ha.”
Rồi sau đó, có rất nhiều cư dân mạng trả lời bình luận này.
“Bọn tôi không ngủ chứ không phải mới dậy.”
“Đúng vậy, thức đêm đã thành thói quen, tôi đang chăm chú lướt mạng không ngờ lại lướt đến tin này.”
“ĐM! Tôi trơ mắt nhìn bảng hot search bị đồ sát như này!”
“Từ từ… chú ý đến một điểm… giờ này anh ấy còn đăng Weibo… anh ấy cũng không ngủ?”
“Không chỉ không ngủ, anh ấy còn đăng thông báo.”
“Làm gì mà không ngủ…”
“Không chỉ không ngủ mà còn dâng trào cảm xúc muốn đánh dấu chủ quyền…”
“Ô dường như mấy chuyện thế này nhà gái sẽ trả lời lại rất nhanh, mà bây giờ em gái vẫn chưa thấy đáp lại, có phải không:)”
Ngay lập tức mọi người đều bắt đầu tag Tân Quỳ vào bài.
“Tôi tới đây báo cáo, mười giờ sáng rồi và em gái vẫn chưa đáp lại.”
“Ôi giữa trưa rồi, Hà Nguyễn Dương đã tới xem náo nhiệt mà Tiểu Tân Quỳ vẫn chưa dậy sao?”
“Ba tấm ảnh Hạ Vân Nghi đăng thật ngọt a a a!”
“Alo – buổi chiều rồi.”
Độ hot của bài viết dâng cao nhưng nữ chính trong sự kiện này lại chậm chạp không trả lời. Nhưng nam chính lại online lần nữa.
Dưới câu hỏi có phải anh đã yêu Tân Quỳ từ đợt giải thưởng Hoa Đỉnh không, anh trực tiếp trả lời bằng một tấm ảnh.
Trong bức ảnh chụp, khuôn mặt Tân Quỳ còn rất ngây ngô. Dáng người mảnh mai, cô mặc quần áo dân tộc để lộ vòng eo thon.
Ngay sau khi anh tung ảnh, cư dân mạng đã nhanh tay tra ra được. Đây là buổi diễn giao lưu của học viện vũ đạo Kinh Hoa và học viện điện ảnh Thịnh Minh.
Tân Quỳ múa dân tộc trên sân khấu.
Đối với câu trả lời của Hạ Vân Nghi, cư dân mạng mới hiểu rõ. Mối quan hệ của hai người thậm chí còn biết trước lễ trao giải Hoa Đỉnh.
Người kinh ngạc không chỉ có cư dân mạng, ngay cả Tân Quỳ cũng bị tấm ảnh đó làm cho kinh hãi.
Cho dù là chính anh chụp bức ảnh đó hay là tìm được ở trên mạng, điều này vẫn đủ để chứng minh anh đã chú ý đến cô từ lâu.
Tân Quỳ bật dậy khỏi giường, để chân trần chạy ra khỏi phòng.
Đúng vậy, bóng dáng cao lớn của ai kia vẫn luôn ở đó. Khuôn mặt gầy guộc của Hạ Vân Nghi ẩn trong phòng bếp nhưng trong mắt cô chỉ có anh.
“Nghi Bảo!” Tân Quỳ hét lên, trực tiếp chạy tới nhào vào lòng anh.
Hạ Vân Nghi hơi ngước mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ôm.
Anh thuận thế nâng hai chân cô lên đặt vòng qua eo, hơi cúi đầu, “Không đeo dép đã đi ra rồi?”
Tâm tư của Tân Quỳ không hoàn toàn đặt ở đây, cô chỉ suy nghĩ về những thắc mắc giữa cô và anh, “Anh… đã sớm biết em rồi?”
Hai mắt Hạ Vân Nghi sáng lên, nhưng anh không đáp mà chỉ hỏi, “Em xem Weibo rồi à?”
Tân Quỳ gật đầu như giã tỏi, “Ừm…”
“Đại khái là so với sớm, còn sớm hơn chút.” Hạ Vân Nghi đáp.
Tân Quỳ mở lớn hai mắt, không hiểu sao đầu óc chấn động.
Mặc dù cô đã cố lục lại ký ức nhưng vẫn không thể nhớ được trong quá khứ cô đã gặp anh chưa.
Hạ Vân Nghi để cô lên kệ bếp, hơi khom người, hai tay đặt ở eo cô, “Em còn nhớ em từng hỏi anh nốt ruồi đỏ không?”
Tân Quỳ di chuyển tầm mắt tới chỗ tay anh.
Cạnh khớp xương rõ ràng kia được điểm suyết một nốt ruồi nhỏ, hết sức câu người.
“Em nhớ…”
“Trước kia anh cũng từng nói với em, đây không phải nốt ruồi.” Hạ Vân Nghi chậm rãi nói, “Giống như vết ở mắt cá chân em vậy, đều là bị chó cắn.”
Hạ Vân Nghi nói đến đó thì dừng, chỉ dùng ánh mắt trầm lắng nhìn cô.
Tân Quỳ chào anh trong bụi cây vào một buổi chiều rực rỡ…
Ký ức dần dần ùa về.
Cô biết mọi việc trên đời này đều có lý do, cô biết được trong dòng chảy của thời gian, dù là bắt đầu hay kết thúc, cô sẽ luôn nhìn lại, sẽ tình cờ phát hiện ra nhiều chuyện.
Chuyện xưa của hai người từ giờ phút này mới chân chính bắt đầu.
Hạ Vân Nghi cúi người, “Kẻ lừa đảo, anh chính là đã sớm tìm được em.”