Không, thật ra thì cũng không thể gọi là giường bật nhảy.
Tân Quỳ nhớ mang máng, cô từng tra công dụng của chiếc giường này, lúc đó cô đã rất khiếp sợ.
Nói dễ nghe thì là giường bật nhảy nhưng thật ra là giường nước cho tình nhân.
Hình như còn bổ sung thêm rất nhiều chức năng.
Tân Quỳ ngồi trên đùi Hạ Vân Nghi, hai tay vốn đặt trên vai anh lúc này nâng lên gõ nhẹ đầu anh.
“Anh cố ý thay đổi?”
Các phòng trong khách sạn mà ban tổ chức Thanh Trưng sắp xếp đều giống nhau và trong phòng cô không có loại giường này.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, có vẻ như ai đó đã đặt trước với bên khách sạn.
Tân Quỳ nghĩ đến đây đột nhiên nhớ lại chiếc giường Hạ Vân Nghi chuyển từ Vienna qua đường hàng không. Cô vẫn luôn tò mò không biết Hạ Vân Nghi đã để ở đâu, dù sao cô cũng không thấy nó đâu.
Chỗ Hạ Vân Nghi không có, phòng ngủ của Tân Quỳ cũng không thấy.
Sau đó cô quấn lấy anh hỏi lý do, kết quả Hạ Vân Nghi không hề tiết lộ một chút chi tiết nhỏ nào, chỉ nói vài ngày sau sẽ dùng đến.
Giường bật nhảy… có thể dùng vào lúc nào, để làm gì?
Câu trả lời không cần nói cũng biết… hai người có thể lăn lộn trên đấy nhớ lại hồi ức ở Vienna.
Tân Quỳ lập tức không hỏi nữa, cô tình nguyện quên đi!
Hiện tại theo nghi vấn của cô, Hạ Vân Nghi trả lời, “Em cảm thấy sao?”
Sau đó, người con trai trẻ tuổi như là mới bị cô đánh trúng, ngả người về sau.
Tân Quỳ bị kéo theo, thuận thế ngã cùng, còn hét lên, cô vì muốn tự ổn định cơ thể mà đặt tay lên ngực anh.
Giường nước khác với các kiểu giường khác, phía dưới là nước, theo chuyển động của hai người, nước chuyển động lên xuống, lắc lư uyển chuyển.
Trong lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, giữ nguyên tư thế.
“Anh cứ làm quá…” Cô tức tối, “Em có đánh anh mạnh vậy đâu!”
Hạ Vân Nghi từ từ cong môi, khuôn mặt được ánh đèn phản chiếu.
“Đương nhiên là có.”
Anh giữ nguyên tư thế, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhìn cô từ bên dưới, “Bị đánh thẳng vào tim.”
Anh vừa dứt lời, lông mi Tân Quỳ run lên dữ dội, lên xuống liên tục như chuồn chuồn tung cánh.
Hiếm khi cô không trả lời mà chỉ nhìn anh chằm chẳm.
Cô mặc đồ bóng chày màu lam trắng, mặt thanh thuần, môi anh đào khẽ mở khiến lưỡi như ẩn như hiện. bởi vì ngồi nên hai chân cô tách ra hai bên ở trên người Hạ Vân Nghi.
Mới vừa ngã xuống nên quần áo cô có chút nhăn, có thêm vài nếp gấp.
Cả người cô giống như đóa hoa sen hồng nhạt vừa chớm nở, có những giọt sương sớm đọng bên trên.
Tân Quỳ không chịu nổi được lời nói này của Hạ Vân Nghi, lập tức ngã vào lòng anh, đầu nhỏ cố gắng chôn vùi bên vai anh, làm thế nào cũng không ngẩng đầu.
Hạ Vân Nghi duỗi tay, khẽ mơn trớn sống lưng cô, rồi sau đó di chuyển đến vòng eo thon nhỏ của cô.
“Sao vậy?”
“Không sao cả.” Tân Quỳ không nhúc nhích một hồi lâu, rồi sau đó cô dùng đỉnh đầu cọ cọ vào cổ Hạ Vân Nghi, nhỏ giọng nói, “Hạ Vân Nghi, em rất thích anh.”
Là thật sự, thật sự rất thích anh.
Thích đến nỗi đôi khi cô còn không biết dùng để diễn tả cảm xúc trong lòng mình.
- --
Cảm giác khi ở trên giường nước quả thật rất khác, Tân Quỳ còn duy trì tư thế lúc trước nhưng đã cảm nhận được sự chuyển động của nệm theo động tác của hai người.
Tiếng nước vang lên, Tân Quỳ trong chốc lát không thể kiên trì nổi, nhỏ giọng oán trách nói mình mệt.
Hôm nay Hạ Vân Nghi không biết làm sao, lúc trước luôn sợ làm cô bị thương nên luôn chọn cách truyền thống, trước kia thậm chí còn thương cô đến mức không làm trong phòng tắm.
Nhưng bây giờ, anh dẫn dắt cô, cứ trực tiếp cắm thẳng vào khiến cô thở gấp, nhiều lần không nhịn được kêu lên.
Trên thực tế, chỉ cần Tân Quỳ thì thầm sát bên tai anh, nói một câu như vậy, Hạ Vân Nghi cũng đã không khống chế được bản thân rồi.
Cô không biết là cô chỉ cần nghiêm túc một chút là có thể khiến anh khó mà buông được.
“Anh đừng có như vậy có được không…” Tân Quỳ đỏ mặt, đôi mắt hạnh ngập nước.
Lúc này Hạ Vân Nghi quả quyết từ chối, “Không.”
Lời này của anh khiến Tân Quỳ gục xuống ôm chặt anh, thút thít nói anh thật tồi, đồ dê xồm.
Hạ Vân Nghi cuối cùng cũng thương cô, trở mình đổi lại vị trí.
Anh ở trên, cô ở dưới.
“Sao em có thể cuốn hút như vậy chứ?”
Cô vẫn còn cảm thấy ổn, hừ hừ hai tiếng, nhấc chân kẹp chặt vào eo anh. Thật ra cô có thể cảm nhận được anh rất thích cô làm nũng trước mặt anh.
Anh bật chế độ ấm cho giường nước khiến Tân Quỳ cảm thấy thăng hoa đồng thời sướng muốn bay lên.
Lúc này anh mở chế độ rung khiến Tân Quỳ thật sự cảm thấy mình muốn bay.
Quả thật là người xấu!
- --
Sau khi lăn lộn một lát, Tân Quỳ bị ôm vào trong nhà tắm, ở nơi đó anh lại tiếp tục động tay động chân là chuyện đương nhiên.
Tân Quỳ cảm thấy tối nay Hạ Vân Nghi thật khác lạ.
Lúc trước anh phấn khởi làm một đêm mấy lần, cô có thể hiểu được nhưng hôm nay anh cuồng nhiệt như vậy, cô thấy là lần đầu.
Cô hỏi tại sao hôm nay anh lại tàn nhẫn như vậy, Hạ Vân Nghi cười nháy mắt, hỏi ngược lại cô, “Dỗ em một tháng, anh cũng đã phải nhịn một tháng.”
Nói rồi anh nắm lấy tay cô di chuyển về phía nào đó.
Tân Quỳ hô tên xấu xa, vội vàng tránh thoát giống như một con cá hoạt bát.
Cuối cùng cô bị anh tóm được, Hạ Vân Nghi hôn lên thái dương cô, cằm cô, cổ cô, giọng điệu cực kỳ dụ dỗ, “Bảo bối, lặp lại câu em vừa nói xem.”
Hôm nay dường như Hạ Vân Nghi mở được chốt.
Cô ngượng ngùng không nghe lời, “Khi em nói không phải anh đã nghe được rồi sao?”
“Anh biết, em lặp lại một lần nữa đi.”
Hạ Vân Nghi nói, dứt khoát dùng đầu ngón tay nhéo mũi cô, dáng vẻ giống như nếu cô không nói thì sẽ không cho cô thở.
Tân Quỳ rơi vào tình thế khó, không tiến được mà cũng chẳng lùi được.
Cuối cùng cô đành chịu thua.
Cất giọng hét lên.
- --
Sau giải đấu Thanh Trừng, Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ lại bận rộn.
Về phía Tân Quỳ, “Ngày mai” bắt đầu được cắt ghép và lồng tiếng còn “Họa mi” đang được hoàn thiện và sớm phát hành.
Theo dự định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ phim “Họa mi” sẽ được phát sóng vào mùa đông trong dịp tết nguyên đán, chờ đợi người xem đnáh giá.
Còn phía Hạ Vân Nghi năm nay chuyến lưu diễn của anh sẽ bị lùi lại, đúng lúc tuyên truyền OST bộ phim “Họa mi” mà anh sáng tác.
Những việc này là chuyện của quý sau.
Hiện tại mùa hè vẫn chưa hạ nhiệt, trong ánh nắng rực rỡ, Tân Quỳ vẫn còn đang vật lộn với bài phát biểu.
Hai người cô và Hạ Vân Nghi cùng dành chút thời gian gặp nhau.
Thỉnh thoảng cả hai sẽ bí mật hẹn trong nhà hàng, phần lớn thời gian hai người sẽ đến đại bình tầng, có đôi khi là ở nhà Tân Quỳ, đôi khi là ở nhà Hạ Vân Nghi.
Những khi ở đó, Tân Quỳ luôn nắm cơ hội kéo Hạ Vân Nghi bàn luận về bài phát biểu.
Nếu Tân Quỳ nghiêm túc thì có tám con trâu cũng không thể kéo cô trở về được, Hạ Vân Nghi thấy thế giới của hai người đã dành quá nhiều thời gian cho bài phát biểu nên đã đưa ra quyết định vô cùng dứt khoát là sẽ trực tiếp viết cho cô.
Rồi sau đó hai người sẽ lại có thể thân mật ở trên giường được rồi.
Dĩ nhiên, chủ yếu nhất vẫn là do những lần cãi vã của hai người.
Tân Quỳ luôn không cãi lại được Hạ Vân Nghi nhưng nếu so về việc giận dỗi thì lại khác.
Hạ Vân Nghi cũng có thể bị cô làm cáu, sau đó cũng biết dùng hành động thực tế đáp trả.
Không nói đến những thứ khác, chỉ nói ở phương diện thành tựu, Tân Quỳ đã không thể so được với Hạ Vân Nghi.
Hơn nữa, Hạ Vân Nghi cảm thấy hàng mà mình mua ở Vienna còn chưa đủ, quay lại mua loại cũ. Nào là loại có gai rồi xoắn ốc, loại nào cũng có.
Tân Quỳ cảm thấy một ngày nào đó Hạ Vân Nghi bị chính mình hại mình.
Đúng là tên đàn ông ngang tàng, kiêu ngạo lại còn không kiềm chế được.
Không quá khi nói hai người có thể coi như là dầu trộn mật ong.
Nếu đổi lại thành người còn lại thì sẽ chỉ cảm thấy tâm trạng không như ý, bất cứ chuyện vặt vãnh nào cũng có thể châm ngòi cho một cuộc cãi vã.
Không nói đến những cái khác, mỗi lần hai người gặp lại sau khi chia xa nhau, họ vẫn luôn cảm thấy không khác lúc trước.
Tính của hai người là như vậy, vốn cũng chẳng phải người tự đâm đầu vào chỗ bế tắc.
Mà nói chung hai người lớn lên trong hoàn cảnh gia đình đầy đủ hòa thuận, cha mẹ đều rất yêu thương, không nghi ngờ đối phương. Dưới ảnh hưởng đó, hai người luôn có những kỳ vọng mãnh liệt vào tình yêu, đối với chuyện tình cảm, họ cũng bảo vệ rất chân thành.
Về chuyện tương lai, hai người sẽ không cũng không cần có lo âu.
Cho dù thỉnh thoảng có cãi vã chút, thỉnh thoảng phân vân và đôi khi có những suy nghĩ trái ngược nhau nhưng họ vẫn nói chuyện được và ăn ý với nhau là điều may mắn nhất mà thượng đế ban tặng.
Một điều may mắn như vậy đã rơi vào hai người.
Một là cô, một là anh.
- --
Cuộc sống bận rộn và vui vẻ đã qua, Tân Quỳ lại bắt đầu lọc kịch bản đồng thời chuẩn bị cho buổi diễn thuyết tại học viện vũ đạo Kinh Hoa.
Tin tức này được tung ra đã khiến hot search bùng nổ lần nữa. Dù sao điều này giống như đã khẳng định về việc học tập của Tân Quỳ.
Buổi diễn thuyết này thậm chí còn hấp dẫn không ít nghệ sĩ đã đặt chân vào giới giải trí xin quay lại trường.
Bởi vì độ hot quá cao, chỗ ngồi nghe diễn thuyết tại học viện Kinh Hoa không đủ, nhà trường cũng không biết rằng sẽ hấp dẫn nhiều người tới như vậy, dứt khoát phát sóng truyền hình trực tiếp trên mạng.
Ngày Tân Quỳ trở về Kinh Hoa một lần nữa, ngay cổng trường đã bị paparazzi đứng chặn chật kín.
Cô vất vả lắm mới có thể đi vào trường lành lặn.
“Em gái của chúng ta bây giờ đã là đại minh tinh rồi!” Trợ lý cười híp mắt nói với Tân Quỳ.
Nghiêm túc mà nói thật ra hôm nay chỉ là nói chuyện xã giao bình thường, chưa tính là lịch trình, lý nghiêm cũng không tới cùng nên giao nhiệm vụ cho trợ lý.
“Em biết không, không riêng gì đám chó săn ngoài cổng, chị nghe nói rất nhiều tiền bối trong giới cũng tới đấy!” Trợ lý cảm thán, “À mà thật ra nhiều người cũng không phải sinh viên trường Kinh Hoa mà là Thịnh Minh tới nữa đấy.”
Tân Quỳ cũng cảm thấy nghi ngờ, dường như độ hot còn cao hơn so với cô nghĩ.
“Em cũng thấy thật kỳ quái.” Cô dừng một chút, nói, “Chắc là nhà trường mời, không phải nói còn có phát sóng trực tiếp à, sao có thể đông như vậy?”
Trợ lý gõ trán Tân Quỳ, “Ngốc quá! Nếu là đông như vậy thì chính là do em đó.”
Trợ lý dứt lời lại hỏi tiếp, “Hôm nay Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên cũng tới, vị nhà em có tới không?”
Tân Quỳ đột nhiên nghe thấy “Vị kia nhà em” lập tức ngẩn người.
Một lát sau, cô mới phản ứng lại được, trợ lý đang nói đến Hạ Vân Nghi.
“Không biết, anh ấy không nói với em.”
Hạ Vân Nghi đã biết tất cả mọi thứ cho bài phát biểu của cô, bản thảo dài mấy trang giấy.
Nếu như anh muốn tới thật, Tân Quỳ còn sợ mình không cẩn thận sẽ bị phân tâm.
Khi hai người đang trò chuyện, một số lãnh đạo trường đã đến phòng chờ, bắt tay với Tân Quỳ nên đề tài này cũng tự nhiên dần quên mất.
- --
Buổi diễn thuyết được tổ chức trong hội trường lớn – nơi diễn ra các giải thưởng và lễ kỷ niệm của nhà trường.
Khi Tân Quỳ đợi sau màn, cô có thể cảm nhận được không khí đông đúc trước khi bước ra.
Ngoại trừ những sinh viên hiện tại còn có rất nhiều những người khác.
Tân Quỳ còn kinh ngạc hơn, phát hiện còn có thần tượng của mình, người kia là đại sư kinh kịch nổi tiếng đã năm, sáu mươi tuổi.
Cô còn chưa hết phấn khích, với đôi mắt sắc bén của mình, cô phát hiện những nghệ sĩ đàn anh trong giới giải trí cũng đến đây. Tân Quỳ còn nhìn thấy Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên ngồi ở hàng cuối.
Hà Nguyễn Dương vẫn giống như tên ngốc như trước.
Tới tận bây giờ, Tân Quỳ vẫn không nghĩ ra hai người này tới đây xem cái gì.
Nhưng dù sao cũng quen biết nhau, lần trước Hạ Vân Nghi đã từng đưa cô đi gặp hai người này, cho nên Tân Quỳ ngẫm lại có thể duy trì tình bạn với bọn họ cũng không tệ.
Đây là lần đầu tiên cô đối diện với nhiều người như vậy để diễn thuyết.
Lúc trước cô từng đứng trên sân khấu ngoài diễn xuất, nhưng cô chưa bao giờ lo lắng như thế này.
Nhưng mà…
Tân Quỳ nhìn lại bài phát biểu Hà Nguyễn Dương đã tự tay sửa cho cô, như vậy dường như anh đang ở ngay bên cạnh cô.
- --
Ngay sau đó, Tân Quỳ chậm rãi bước ra khỏi màn, đi lên bục.
Ngay trong khoảnh khắc cô xuất hiện, toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay kinh người.
Tân Quỳ vốn cho là buổi chiều, mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng nhiệt tình như vậy thật sự đã vượt qua suy đoán của cô.
Nhưng không kịp đề phòng hơn là cô đã trượt chân.
Sau khi ổn định lại trọng tâm, Tân Quỳ thở một hơi nhẹ nhõm, cô vỗ vỗ ngực mình, mới nhớ lại bây giờ mình đang đứng trên sân khấu, vội vàng hướng về phía khán giả, cúi đầu thật sâu.
Hành động này của cô đã thu hút tiếng cười từ mọi người. Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngược lại trở nên dễ chịu hơn.
Sau khi Tân Quỳ đi tới bục phát biểu, cô cũng cười theo mọi người.
Sau khi MC giới thiệu một chút, Tân Quỳ rất nhanh lại bắt đầu phát biểu, nội dung chủ yếu là quá khứ của mình, những gì cô đã nghe và thấy ở trong giới giải trí bà những điều cần lưu ý trong giới.
Cô có tính cách vui vẻ, hào phóng, trong lúc vô tình ngay khi phát biểu gần như cô đã hòa thành một thể với khán giả.
Ngay cả khâu tương tác, không cần nhắc nhở, cô vẫn có thể làm được.
Nửa tiếng nói cũng không dài lắm, nói ngắn không không ngắn.
Cho dù hội trường như thế nào thì phát sóng trực tiếp lại nóng lên như lửa, rối rít thảo luận tại sao hôm nay có nhiều tiền bối tới như vậy.
Sau khi kết thúc, có sinh viên ở hàng trước ồn ào hỏi cô bao giờ kết hôn với Hạ thần.
Câu hỏi này đã khiến Tân Quỳ đỏ mặt, cô lập tức ném vấn đề quay ngược lại, “Chuyện này… mọi người phải hỏi anh ấy…”
Ngay trong nháy mắt, giống như một dấu hiệu cũng giống như một câu trả lời mà sinh viên đặt ra, mọi người đột nhiên im lặng.
Vài giây sau, tiếng xì xào vang lên khắp hội trường.
Tân Quỳ đến đây còn có chút không rõ nên cô gãi đầu, buông micro xuống, chuẩn bị lùi về sau sân khấu.
Cô còn chưa kịp bước ra nửa bước, mới vừa né người thì hơi thở quen thuộc đột nhiên xuất hiện.
Cả hội trường vẫn chìm trong bóng tối, mà theo âm thanh huyên náo không ngừng vang lên, đèn chùm trên đầu cô đột nhiên vụt sáng chiếu lên người cô đồng thời chậm rãi bao phủ bóng người cao lớn nào đó.
Tân Quỳ nín thở ngước mắt nhìn người ở phía trước.
Trong hội trường lớn như vậy, chỉ có chỗ của hai người được chiếu sáng.
Âm thanh xì xào cũng biến mất hết, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Cô cảm giác được ánh sáng xung quanh cũng theo thời gian, lặng lẽ rút đi.
Chỉ có anh và cô là còn ánh sáng.
Hạ Vân Nghi xuất hiện trước mặt cô.
Người con trai trẻ tuổi, trong tay cầm micro, chậm rãi nói.
“Chúng ta lại gặp lại nhau tại chỗ này một lần nữa, Ở hội trường này, anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhìn em trên sân khấu.”
“Cảnh tượng vẫn vậy, vị trí vẫn vậy, tất cả mọi người vẫn vậy nhưng đã khác.” Hạ Vân Nghi nói chậm, kéo thời gian quay ngược về quá khứ.
Dường như Tân Quỳ nhớ lại buổi giao lưu của hai trường, cô cũng đã khác, như thể lúc đó cô thật sự nhìn thấy Hạ Vân Nghi ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
“Anh vốn đã quên em rồi.” Hạ Vân Nghi dừng lại, “Nhưng số mệnh đã sắp đặt, để cho anh gặp lại cô bé năm ấy bị chó đuổi, khóc lóc kêu anh để anh cứu.”
Ánh mắt của anh vẫn luôn cố định về phía cô, “Cho nên, ở chỗ này, anh muốn cho cả hai chúng ta một tương lai, một cuộc gặp gỡ, một khởi đầu mới.”
“Trước giờ anh nghĩ em còn quá nhỏ nhưng anh vẫn muốn buộc chặt em bên người trước, nói cho người khác biết, em là của anh.”
“Tân Quỳ, anh vẫn như trước, vẫn bày tỏ giống như đêm trước, chỉ khác là anh đã mời rất nhiều người tới đây để làm chứng.”
Chàng trai chậm rãi quỳ một gối xuống.
Anh thanh sơ quả liễm, khí khái chỉ vì cô mà cúi người.
Không giữ mình, dâng tất cả lên cho cô.
“Anh muốn nói, anh có thể khiến em kiêu ngạo hơn chính là dâng bản thân mình cho em. Nhiệt tình như vậy, chỉ chân thành với một mình em, em có đồng ý không?”
Tân Quỳ lấy tay che miệng, gật đầu liên tục.
Lúc này hội trường vang lên tiếng hoan hô, cô không để ý tất cả, không để ý trở ngại, lao vào vòng tay anh.
Bóng tối vẫn ngập tràn mọi ngóc ngách, chỉ có ánh sách ở trên đầu dẫn dắt nhau.