Thích Một Con Mèo

Chương 12: 12




Tiêu An đã hiểu được lý do tại sao mà Trạch Lan lại ngồi dậy đàng hoàng, lỗ tai thì đỏ lên, cùng với cái giọng nói ấp a ấp úng rồi.

Hóa ra, chính là vì cậu đã vô tình chạm vào vảy ngược của Trạch Lan, nên mới được thấy được cái bộ dạng xấu hổ này của Trạch Lan đây.

Nghĩ đến đây, Tiêu An liền tủm tỉm trên mặt, vì bản thân đã biết thêm được một bí mật nhỏ của Trạch Lan.

Sau đó thì Trạch Lan ngồi ngay ngắn, học rất nghiêm túc cho đến lúc ra chơi, từ lúc đó trở đi, Trạch Lan không dám gục đầu nằm xuống bàn một lần nào nữa.

Chắc hẳn là Trạch Lan vẫn còn đang còn sợ cậu, sợ lỡ nằm xuống bàn sẽ bị nói vào tai một lần nữa, nên mới ngồi học ngoan ngoãn như một con mèo vậy.
Ra chơi, Tiêu An cùng Trạch Lan cầm hộp cơm và bình nước ra chỗ cũ để ngồi ăn cơm, cả hai đang định rời đi thì thấy một cô bạn với gương mặt có chút e thẹn bước vào lớp.
Hứa Nhã Ly đi đến chỗ của Tiêu An và Trạch Lan đứng.

Tiêu An biết cô bạn muốn nói gì, nhưng cậu cũng không có đủ kiên nhẫn muốn đứng ở đây đợi người này e thẹn, ấp a ấp úng suốt lẫy giờ mà không nói được gì.
Trạch Lan nói nhỏ với Tiêu An: “Ai vậy á? Là bạn của cậu sao?”
Tiêu An: “Đây là Hứa Nhã Ly, mà hôm đó mình kể cho cậu nghe.”
Trạch Lan ‘à’ một tiếng nhỏ.
Tiêu An không kiên nhẫn, cậu liền cầm đồ đi trước.

Trạch Lan thấy cô bạn này vẫn còn ở ngay đây, sao chưa gì mà Tiêu An đã vội bỏ đi, không thèm nghe người ta nói chuyện rồi.
Cậu bèn mở lời trước để cho Hứa Nhã Ly dễ nói chuyện hơn: “Cậu có chuyện gì muốn nói sao?”
Tiêu An thấy Trạch Lan chưa đi mà đang ở lại nói chuyện với Hứa Nhã Ly, cậu liền dừng bước chân không định rời đi ngay mà đi lại chỗ của Trạch Lan, trên gương mặt có một chút không vui rõ ràng.
Hứa Nhã Ly gật đầu, cô ấp úng một hồi, sau đó mới lên chỗ của Tiêu An, mà nói: “...Tớ, tớ xin lỗi cậu nhiều lắm, vì tớ mà cậu bị đánh.”
Cô tiếp tục: “Tớ không biết mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.


Tớ, tớ, không có kêu Vương Hoan đi đánh cậu.

Tớ, tớ...!không biết gì hết á.”
Nói xong, Hứa Nhã Ly thấy có lỗi, cô cúi đầu xuống để chờ câu trả lời từ Tiêu An.
Tiêu An nói: “Xin lỗi cậu, mấy hôm trước đều là tớ rất quá đáng.

Nếu không có chuyện gì nữa, thì tớ đi đây.”
Hứa Nhã Ly gật đầu, cô liền chạy về lớp của mình, chả hiểu sao gương mặt đã có chút đỏ lên.
Trạch Lan nhìn thấy thái độ của Tiêu An khi lẫy nói chuyện thật là khác, “Sao mình thấy cậu nói chuyện khác quá đi.

Mình thấy cậu nói chuyện với mình rất vui vẻ luôn, mà quay sang bạn ấy thì lại lạnh lùng và cục súc như thế.

Hoàn toàn như hai người khác nhau luôn á.”
Tiêu An sẽ không nói ra ‘vì mình thích cậu nên sẽ như vậy’, cậu cảm thấy lời này nghe không ổn lắm nên chỉ bình thường nói: “Với cậu mình sẽ như vậy, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Khi ra tới chỗ cũ ngồi xuống, Tiêu An thấy Trạch Lan ngồi chu chu cái mỏ nhìn hộp cơm của Trạch Lan.

Dáng vẻ này của Trạch Lan sao lại đáng yêu đến như thế? Trạch Lan không biết rằng, bản thân luôn có một bộ mặt lúc nào cũng đáng yêu như vậy.
Trạch Lan ngừng chu mỏ, cậu quay sang Tiêu An nói: “Mình đã lén dặn dì giúp việc làm ít đồ ăn lại cho mình rồi mà, sao lại không ít hơn tí nào luôn á.

Cậu nhìn mình đi, mình mập sắp thành con heo luôn rồi đó.”
Nói xong, Trạch Lan liền cầm tay của Tiêu An để lên một bên má của mình để cho Tiêu An sờ thử.


Tiêu An giật mình vì hành động này, bàn tay của cậu liền có một cảm giác thật mềm mại, cực kì dễ chịu như đang sờ thử một cái bánh bao vậy.

Nghĩ đến đây, cậu liền dùng tay nhéo nhẹ vào cái má bánh bao mềm mại của Trạch Lan một cái.
Trạch Lan nói: “Đúng là mập lắm đúng không? Mình thấy dạo này mình mập lên nhiều lắm luôn á.”
Tiêu An nhéo má của Trạch Lan xong thì cũng rút tay về, cậu dường như hơi cảm thấy trên bàn tay của mình như vừa bị mất mát, “Đâu có, mình thấy cậu đâu có mập đâu, cậu mập thì nhìn mới đáng yêu chứ.”
Trạch Lan nghe xong, có chút ngượng ngùng nói: “Cậu đừng có mà nịnh mình, mau ăn nhanh lên đi.”
Nói xong, Trạch Lan tay cầm đũa gắp hết cà rốt ở hộp của mình sang hộp của Tiêu An.

Gắp xong, gương mặt của cậu còn rất vui vẻ mà nói: “Cho cậu nè, cậu ăn đi đó nha.”
Tiêu An biết là Trạch Lan ghét ăn cà rốt, nhưng lại không muốn bỏ đi vì sợ lãng phí thức ăn, nên cà rốt liền được gắp hết qua cho cậu ăn.

Có vẻ là từ giờ sẽ tìm được người ăn cà rốt hộ mình, nên Trạch Lan rất vui.

Cái tính nết này, đúng là dễ thương quá đi.

Chợt Tiêu An nhớ đến chuyện hôm cậu bị đánh, “Sao mà hôm đó cậu đánh lại Vương Hoan và hai người bạn của cậu ta vậy?”
Trạch Lan nhai cơm nói: “Hì, ngầu lắm đúng không? Bố mình bắt mình đi học võ để phòng thân đó, mình rất là lười biếng luôn, nhưng không ngờ cũng có ngày mình sẽ dùng đến để đánh nhau đó.” Thấy có chút không đúng, cậu vội sửa lại: “À không, phải nói là để giúp bạn chứ.

Từ giờ, cậu mà chơi với mình, thì sẽ không ai dám bắt nạt cậu cả đâu.

Mình sẽ bảo vệ cho cậu nè.”.


||||| Truyện đề cử: Bệnh Phú Quý |||||
“Mình không cần cậu bảo vệ cho mình.

Mình hứa, rồi sẽ có một ngày mình sẽ bảo vệ được cho cậu.” Tiêu An nói rất chắc chắn điều này, cậu tuyệt đối khẳng định đây không phải là một lời nói đùa vô ý mà mình nói ra.
Trạch Lan nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, “Ừm, nghe cậu hết luôn.

Sau này rồi cậu sẽ bảo vệ được cho mình.”
Tối đến, Tiêu An cùng mẹ ngồi ăn cơm.

Lâm Mặc thấy Tiêu An hôm nay có gì đó khác khác, điển hình như là bà thấy con có gì đó vui hơn trước, gương mặt không còn hay hờ hững, cũng như khó gần giống với ngày thường nữa.
“Mấy hôm nay con có chuyện gì vui sao? Mẹ thấy con khác hẳn ngày thường đấy.”
Tiêu An: “Con vẫn bình thường thôi mà mẹ.”
Lâm Mặc thấy Tiêu An vui lên thì bà đương nhiên rất vui, trước giờ hễ nhìn con lúc nào, thì bà thấy trên mặt của con cũng không có một chút ý cười nào hết.

Bây giờ thì khác rồi, nhìn Tiêu An của bà đã có dáng vẻ của những đứa trẻ bình thường, nên bà an tâm hơn rất nhiều.

Chắc chính là từ lúc con có bạn, rồi cộng thêm thay đổi môi trường sống, xung quanh không có những lời nói khó nghe mỗi ngày, nên vì thế Tiêu An đã dần thay đổi mình.
Ăn tối xong, Tiêu An giúp mẹ dọn dẹp chén đĩa như thường ngày.

Vì chán nản quá không có gì làm nên cậu bật ti vi lên xem.

Tiêu An nhấn một đài rồi coi thử, có một chương trình hỏi đáp về tình yêu đang được chiếu, nhưng điều mà làm cho cậu cảm thấy hết sức lấy làm lạ là: họ đều là con trai với nhau.

Điều này khơi dậy cho Tiêu An rất nhiều sự tò mò, cậu quyết định xem chương trình này.
Xem được một hồi, Tiêu An tự hỏi chính mình: “Con trai với con trai, cũng có thể yêu nhau được hay sao?”
Tiêu An ngồi xem chương trình này rất chăm chú mà không chú ý đến giờ giấc, mãi sau, khi chương trình kết thúc, lúc đấy mẹ cũng ra ngoài nhắc nhở cậu đi ngủ.
Lâm Mặc: “Hơn mười giờ rồi đấy, con mau ngủ đi, không thôi mai không dậy đi học được đâu đó.”

“Dạ, con đi ngủ ngay ạ.”
Nói rồi, Tiêu An tắt ti vi đi vào phòng, Tiêu An nằm trên giường nhưng không thể nào mà ngủ cho được.

Cậu suy nghĩ về chương trình khi lẫy không ngừng, rồi lại nhớ đến Trạch Lan, nhớ đến sự quan tâm mà Trạch Lan đã dành cho mình, nhớ lại nụ cười vui vẻ của Trạch Lan, nhớ lại lúc cậu và Trạch Lan ở cùng nhau.

Cậu cảm thấy, mỗi khi chỉ cần nghĩ đến Trạch Lan thôi, là cậu đã thấy vui rồi, cậu không hiểu là tại sao nữa? Dạo gần đây, cậu vui vẻ như vậy cũng đều là do Trạch Lan, cậu cũng không thấy có gì khác lạ, nhưng cho đến khi xem cái chương trình kia.

Càng coi, cậu càng rõ ràng hơn một điều.
“Mình thật sự thích Trạch Lan.”
Tiêu An chống tay lên trán rồi mỉm cười nhẹ.

Sao cho đến giờ cậu mới nhận ra, mọi chuyện đã quá rõ như vậy, những thay đổi của cậu không phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Hôm sau ăn sáng cùng mẹ, Tiêu An cảm thấy mệt mỏi trong người, mẹ cũng hỏi han cậu có bị ốm gì không, cậu chỉ lắc đầu nói không sao.

Suốt đêm qua, Tiêu An không ngủ được chút nào, cũng không hẳn là cậu thức trắng, chỉ tại cứ nhớ đến chuyện của Trạch Lan, lại khiến cho cậu trong người cứ có một cảm giác gì đó rất là khác.

Đó rõ ràng chính là cảm giác bị rung động bởi một ai đó sao?
Mãi cho đến sáng, khi Tiêu An thấy mỏi mắt, cậu nhắm mắt được hai tiếng đồng hồ thì đã đến giờ đi học.
Hôm nay vì cảm thấy mệt, nên trong giờ học Tiêu An gục đầu xuống bàn ngủ cả ba tiết liền.

Trạch Lan thấy Tiêu An nhìn rất mệt mỏi, nên cũng không có nói gì hay muốn đánh thức Tiêu An dậy.
Khi đến giờ ra chơi Tiêu An tỉnh dậy, sắc mặt cũng đã tốt hơn lúc đầu tiết nhiều rồi.
Trạch Lan: “Cậu bị ốm sao? Mình thấy cậu mệt mỏi đến nỗi ngủ từ đầu đến giờ luôn đó.”
Tiêu An thấy đã bình thường, không còn mệt nữa, cậu nói: “Không phải đâu.”
Trạch Lan nhìn Tiêu An mệt như vậy thì không tin, “Mình nhìn cậu, thấy cậu giống như bị ốm lắm đó.”.