Thích Một Con Mèo

Chương 37: 37




Trạch Lan gọi mấy tiếng mà không thấy Tiêu An trả lời, gọi mãi mà Tiêu An vẫn y như cũ im ru, Tiêu An hình như là đã ngủ rồi thì phải.

Rồi cậu có biết nhà của Tiêu An ở đâu mà đưa về cơ chứ?
Trạch Lan cố gắng một tay ôm Tiêu An đang say xỉn dựa vào cổ của mình, tay còn lại mò mẫm xem thử trên người của Tiêu An có điện thoại không.
Thôi xong, không có rồi.
Trạch Lan nói: “Này, nhà của cậu ở đâu? Mình mới đưa cậu về nhà được chứ.”
Tiêu An nói địa chỉ, không trả lời thêm gì nữa mà gục vào trên vai của Trạch Lan ngủ luôn.
Trạch Lan dìu Tiêu An đi bắt taxi, tuy say, nhưng cậu cảm thấy Tiêu An cũng còn phối hợp, không giống như người say đè người rất nặng khiến cậu khó lòng mà di chuyển được.

Điều này làm cậu tưởng rằng Tiêu An vốn không hề say mà còn có thể tự đi được.
Tiêu An say không biết gì liền dựa vào người của Trạch Lan mà ngủ ngon lành.

Trạch Lan cũng để im như thế không có đẩy ra, với lại bản thân của cậu cũng không cảm thấy khó chịu.

Đi hai mươi phút thì đến nhà của Tiêu An, Trạch Lan trả tiền taxi xong rồi dìu Tiêu An đi.
Đến nhà rồi, chỉ cần giao cho người nhà của Tiêu An là xong xuôi mọi chuyện.

Nhưng mọi chuyện không được như là cậu nghĩ, cậu thấy căn nhà này tối thui, cửa thì đóng chặt hết, trong nhà chẳng có một bóng đèn nào được bật lên cả.

Liệu Tiêu An có say rồi nói nhầm địa chỉ không vậy?
Hay là mọi người trong nhà sớm đã đi ngủ hết rồi.
Trạch Lan đẩy cổng vào, cậu dùng tay của Tiêu An xác nhận dấu vân tay, cũng may là đúng.
Trạch Lan dìu Tiêu An vào nhà, tiện tay cậu mò mẫm công tắc bật điện lên cho sáng.

Lẫy giờ tối thui, cậu mò đi được không đụng trúng đồ gì té xuống đất là cũng rất may rồi.


Trạch Lan làm nhẹ nhàng vì sợ sẽ đánh thức mọi người trong nhà dậy, nhưng mà nhà này chỉ có mỗi một phòng ngủ thôi.
Đây là nhà thuê hay sao?
Trạch Lan mở cửa phòng để Tiêu An nằm xuống giường, sau khi Tiêu An nằm xuống giường, cậu mới nhẹ nhõm cả người, “Cậu là con heo hay sao, mà lại nặng như vậy.”
Trạch Lan gỡ giày ra rồi kéo chăn đắp lên cho Tiêu An, lúc đang kéo chăn lên được nửa người, thì Tiêu An đột nhiên phản ứng kéo thật mạnh tay của cậu.

Trạch Lan đè lên người của Tiêu An, sau đó liền cảm nhận được hai bàn tay ôm chặt lấy mình ép vào lồng ngực.
Trạch Lan không ngờ được Tiêu An đang say xỉn mà lại lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy, kéo mạnh như vậy nhất thời cậu còn tưởng là Tiêu An đã tỉnh rồi cơ.

Muốn đứng dậy nhưng bàn tay của Tiêu An ôm trên người của cậu lại càng chặt hơn nữa, không cho cậu vùng vẫy ra được.

Cậu cứ càng vùng vẫy thì lại càng bị ôm chặt hơn, đến nỗi mà không thể nhúc nhích được người luôn.
Lúc này một giọng nói trầm thấp mang theo mùi rượu vang lên, “Đừng đi mà...!có được không? Làm ơn! Dù biết là mơ, nhưng cậu đừng rời đi, được không? Mình xin cậu đó.”
Trạch Lan đang hết sức giãy ra, nhưng khi nghe được lời nói này thì ngừng lại động tác.

Giọng nói của Tiêu An, sao lại có phần như là sắp khóc đến nơi vậy?
Lúc này, một ý định bỗng được nảy ra trong đầu của Trạch Lan, hay là nhân lúc Tiêu An đang say, thử hỏi một số chuyện xem, biết đâu lại được gì thì sao.
Trạch Lan nằm trên người của Tiêu An, mà ngờ vực hỏi: “Cậu, còn nhớ mình sao?”
Trạch Lan không biết liệu Tiêu An có trả lời không nữa, dù sao Tiêu An đã say lắm rồi, cậu cũng không trông chờ gì nhiều vào câu trả lời, thì bỗng nhiên Tiêu An cất giọng nói lên: “Nhớ! Ngày nào mình cũng nhớ cậu hết! Sao mình quên được cơ chứ?”
Trạch Lan nhận được câu trả lời thì rất ngạc nhiên, khi lẫy cậu cũng đoán được là Tiêu An còn nhớ mình.

Chỉ là cậu không quen với cái giọng điệu này cho lắm, sao mà đáng thương thế?
Nhớ lại cũng đúng, hôm đó, nếu Tiêu An thật sự không để tâm gì đến cậu, sao lúc đợi xe cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy chứ.
Trạch Lan ngước lên nhìn Tiêu An.
Tiêu An tuy lúc này mở mắt, nhưng đúng thật là đôi mắt của người đang say không ý thức được gì.
Tiêu An giọng trầm thấp mà nói: “Cậu có biết, hôm đấy cậu đi lướt qua, tâm trạng của mình như thế nào không? Mình chưa kịp nói gì, thì cậu đã bỏ mình đi rồi.”
Trạch Lan nghe xong, trong lòng có cái gì đó xót xót không thôi.


Sao lại giống như cậu đang bỏ rơi trẻ nhỏ đáng thương vậy?
Thì ra là như thế sao?
“Nhưng tại sao khi gặp nhau trước đó, cậu nói gì với mình.

Là cậu làm lơ mình trước mà.”
Tiêu An vẫn giọng say, tay vẫn ôm Trạch Lan rất chặt không chịu buông ra như sợ bỏ tay ra thì Trạch Lan sẽ mất đi vậy, “Mình muốn lắm, nhưng thấy cậu với bạn bè của cậu thân thiết như vậy, nên mình không biết nói gì.

Mình, sợ cậu không cần mình.”
Trạch Lan nghe xong cũng đã hiểu được, với cái tính tình từ hồi nhỏ quen biết với Tiêu An, cậu liền tin chắc chắn đó là sự thật, “Bộ cậu ngốc sao? Ai nói với cậu là mình không cần hả? Mình nhớ cậu lắm.

Nhưng tại sao chứ? Tại sao cậu đi mà không nói một lời nào với mình? Cậu cứ thế mà biến mất như vậy.

Dù sao đi nữa...!chúng ta cũng từng là bạn mà.

Tại sao khi đó cậu đi mà không nói gì chứ? Cậu không xem mình là bạn đúng không?”
Tiêu An giọng đầy áy náy, “Xin lỗi.

Hôm đó mình có đến trường gặp cậu, nhưng sau khi mình nghe cậu nói chỉ thương hại mình thôi, mình đã tức giận bỏ đi luôn.

Thật là cậu chỉ thương hại mình thôi sao, Trạch Lan!”
Trạch Lan nghe xong câu trả lời này của Tiêu An thì không nói gì nữa mà chỉ nghĩ thầm trong đầu, “Hóa ra là Tiêu An có đến trường để nói với mình, nhưng mà lại nghe thấy mình nói như vậy, nên mới bỏ đi luôn.”
Thật ra cậu không hề thương hại Tiêu An, nếu có thì đó cũng không phải là điều khiến cậu chơi với Tiêu An.

Khi đó là tức giận với An An, nên cậu mới nói như vậy thôi.


Cậu thật không ngờ đến, khi đó Tiêu An đứng ở đó và nghe thấy hết, cũng vì thế mà đã hiểu lầm.
Trạch Lan: “Mình không có thương hại cậu.

Khi đó, mình tức giận An An nên mới nói như vậy, cậu hiểu không? Trước giờ mình không có thương hại cậu rồi mới chơi với cậu!”
Tiêu An nghe xong trong lòng nhẹ nhõm hẳn, trên đôi môi nhếch lên một nụ cười rất nhẹ như không.
Một lúc không thấy động tĩnh gì, Trạch Lan cảm nhận được hình như Tiêu An đã ngủ rồi, nhân lúc Tiêu An đã ngủ, cậu mới từ từ nhẹ nhàng mà bỏ hai bàn tay của Tiêu An đang ôm chặt mình ra.

Trạch Lan xuống giường rồi chỉnh lại chăn đàng hoàng cho Tiêu An, sau đó cậu lấy điện thoại trong túi ra coi mấy giờ rồi.

Cũng đã hơn mười giờ rồi, trường học giờ này cũng đã đóng cửa rồi, có về thì cũng không vào được nữa.

Với lại, Tiêu An bây giờ say xỉn không biết gì, cậu cũng không đành lòng để Tiêu An một mình như vậy được.

Tiêu An chỉ sống có một mình thôi sao? Còn dì, và còn bố của Tiêu An nữa.
Mọi chuyện sau năm năm, có nhiều cái cậu không biết gì hết.

Nhưng lúc này, cậu biết là nếu cậu về thì Tiêu An chỉ có mỗi một mình thôi.
Sau khi nghe Tiêu An nói xong, thì ra đó chỉ là một hiểu lầm mà khiến mọi thứ trở thành như vậy.

Là cậu đã không cẩn trọng lời nói đàng hoàng mới khiến cho Tiêu An hiểu lầm.

Từ giờ Tiêu An vẫn là của cậu, từ trước đến bây giờ vẫn như vậy không thay đổi.
Trạch Lan gọi điện cho Trần Tiểu Cường, “Alo, trễ rồi nên tôi không về trường đâu.”
Nói xong thì cúp máy luôn.
Trần Tiểu Cường đang không biết Trạch Lan bị làm sao mà giờ này chưa về nữa, đuợc gọi điện báo thì cậu cũng an tâm.
Trạch Lan tối nay đành ngủ lại nhà của Tiêu An.

Nhưng mà căn nhà này chỉ có mỗi một phòng thôi, ở trong phòng này cũng không có sofa nữa.

Còn sofa ở ngoài phòng khách thì hơi nhỏ, ngủ thì cậu sợ sẽ bị lăn xuống đất mất.


Không còn chỗ nào có thể ngủ được nữa, chỉ còn mỗi giường của Tiêu An thôi.

Đứng đắn đo một hồi lâu, Trạch Lan mới quyết định leo lên giường của Tiêu An cùng ngủ chung.
Hy vọng nếu sáng mai mà Tiêu An tỉnh dậy thấy cậu tự dưng ở trên giường, cũng đừng quá bất ngờ.
Trạch Lan nằm rất xa Tiêu An, gần như là sát mép giường, nằm chỉ một lúc là cậu đã ngủ thiếp đi không hay.
Trạch Lan đã ngủ say, máy điều hòa bật thấp khiến cậu cảm thấy lạnh, mỗi lúc cậu lại nhích về gần bên phía Tiêu An hơn.

Tuy đang ngủ say, nhưng Trạch Lan vẫn cảm nhận được ấm áp từ phía bên kia, cậu cứ như thế mà rúc mình sâu vào trong chăn hơn.

Càng rúc sâu vào trong chăn, Trạch Lan lại càng gần với Tiêu An.

Cứ như thế không tự chủ được, cậu vô thức ôm lấy Tiêu An không hề hay biết sự gì.
Tiêu An vòng tay ôm lấy Trạch Lan rồi mở mắt ra, cậu nhìn gương mặt đang ngủ của Trạch Lan một cách rất dịu dàng.

Đã bao nhiêu lâu không được ngắm nhìn rồi.

Cái gương mặt ngây ngô hồi nhỏ bây giờ không còn rồi, đổi lại là gương mặt thanh tú khiến cậu si mê.

Cậu chậm rãi chạm tay của mình vào nốt ruồi bên đuôi mắt phải kia, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên đó.
Bàn tay cậu để trên gương mặt đang say sưa ngủ này mà dịu dàng nói: “Vốn dĩ mình không hề để ý chuyện đó, những gì cậu đối với mình, mình mù hay sao mà không biết đó là thật lòng chứ.”
Tiêu An mỉm cười nhẹ, “Cậu vẫn đáng yêu như hồi nhỏ vậy, ngủ phải ôm người mới chịu.

Con mèo nhỏ!”
Trạch Lan sát mặt hơn vào ngực của Tiêu An mà cọ nhẹ.
Tiêu An mỉm cười, mọi chuyện giờ sẽ bắt đầu lại, mọi thứ bây giờ mới như ý của cậu mong muốn, “Ngủ ngon.

Con mèo nhỏ.”
Tiêu An ôm Trạch Lan mà nhìn gương mặt đang ngủ say kia, cậu muốn cảm nhận được cảm giác ấm áp này thật lâu.
Một lúc lâu sau, Tiêu An nhắm mắt, tay vẫn ôm chặt Trạch Lan, trên đôi môi cậu không giấu được một nụ cười hạnh phúc..