Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây!

Chương 30



==>==

Một buổi tối của một ngày bình thường, trời đen thui và đầy sao, tôi nằm ềnh ra giường, thưởng thức khuôn mặt ngàn năm có một của thằng em trai yêu quý.

Nó ngồi ghế đối diện giường, vòng tay càu nhàu:

– Bà ngồi dậy đàng hoàng coi, khó coi quá đi mất.

Tôi bơ lời nó nói, vung tay vung chân đủ kiểu làm dáng rồi ra lệnh cho nó:

– Nô tỳ đâu? Bổn cung muốn ăn sữa chua?

– Nô tỳ cái khỉ…

– Định giúp thế mà, haiz, thôi bỏ đi!

Vừa nghe tôi nói, kẻ nào đấy vác cái mặt mâm xuống bếp, dù muốn dù không chốc sau lại mang lên cho tôi hộp sữa chua.

– Thái giám đâu, Trẫm khát nước.

Thế là có kẻ nào đấy lại lò dò xuống bếp.

– Thái giám, Trẫm nóng.

– Nô tỳ, Bổn cung muốn ăn kem.

– Thái giám…

– Nô tỳ…

-…

Các thầy cô và các mẹ luôn luôn dạy các bạn, khi muốn nhờ người khác giúp đỡ mình, ngoài nói “làm ơn” một cách thật nhỏ nhẹ và chân thành ra thì các bạn còn phải thể hiện bằng hành động. Hành động là như thế nào? Đầu tiên, các bạn phải biết ngoan ngoãn và biết nghe lời. Thứ hai, các bạn phải làm theo mọi yêu cầu mà người ta muốn, cái này gọi là “có qua có lại mới toại lòng nhau” đấy. Điều cuối cùng, các bạn phải luôn luôn nở nụ cười, trong mọi hoàn cảnh đều cần nụ cười, nó cho thấy mọi sự đều là do bạn “muốn” chứ không phải “bắt buộc”.

Đây, nhóc Thiên cũng đang trong tình cảnh này, nó là người nhờ và tôi là người được nhờ. Làm chị nó bao lâu nay, được cơ hội này không cho nó ăn hành thì hơi phí.

– Giờ muốn gì nữa?

Nó nhìn tôi như kiểu “Nếu không phải có việc thì bà đừng mơ!”.

Tôi lại nằm sải ra giường.

– Được rồi, chị đây sẽ theo yêu cầu của mày.

– Nhớ đấy!

Nó nói xong câu đấy, đi thằng một mạch về phòng.

Tôi lấy máy ra nhắn tin.

Tôi: “Này tình yêu ơi, mai mình hẹn hò nhở?”.

Một lát thì máy báo có tin nhắn.

Die Cún: “Nhớ người ta đến thế cơ à?”

Tôi: “Nhớ cái mông.”

Một lúc sau vẫn không thấy hắn nhắn tin lại, tôi mới nhắn thêm một tin nữa.

Tôi: “Này, đi đâu vậy?”.

Die Cún: “Tránh chỗ để bà còn giải quyết nỗi buồn, bảo nhớ cái mông còn gì”.

Tôi: =.=”

.

.

– Bà bảo hẹn hò là ở đây hả? Cả hai đứa nhóc kia nữa.

Hắn chỉ về đằng sau, mắt lườm tôi như muốn nói “Bà đang đùa à?”.

– Ừ, người ta nhờ chẳng lẽ mình không giúp.

– Nhưng tui đã đồng ý đâu.

Giọng điệu hắn cực kì, cực-kì-không-hài-lòng.

– Tui biết ông sẽ đồng ý mà. Ông cũng rảnh mà, cứ coi như làm việc bán thời gian kiếm thêm kinh nghiệm đi.

Tôi đứng ở một bên thổi thêm gió mát, nhìn mặt hắn cau có phát sợ.

Kẻ nào đấy hầm hầm bỏ vào trước.

– Vào thôi, hai người đúng là lằng nhằng. – Nhóc Thiên.

Nhà Em dâu mới mở một quán cà phê, hôm nay là ngày khai trương nhưng lại có trục trặc về nhân sự. Thành khử nhóc Nhi nhờ thằng em nhà tôi đến phụ giúp, nó chắc nghĩ ít người quá nên lôi cả tôi, tôi thấy vui nên kéo theo cả hắn.

Tiệm nằm ở khu phố sầm uất nhất của thành phố, với cái tên khá ngộ “Xon Xen”. Quán chỉ có một tầng nhưng được cái rộng và trang trí khá bắt mắt. Nhìn kiểu cách trang trí của quán thì có lẽ đối tượng hướng đến là học sinh và sinh viên, nhưng nếu có người muốn chọn một chỗ phù hợp để làm việc thì nơi đây cũng không phải là ý kiến tồi.

Ba đứa tôi được Em dâu dẫn về phía sau thay quần áo. Nói cho oai vậy thôi chứ đồng phục quán chỉ có chiếc áo sơ-mi xanh kẻ sọc đen, trên đó có in hình logo quán. Xong xuôi, cả đám được đưa ra quầy bar và lần lượt được phân việc. Hắn đứng làm ông thần gác cửa, nhóc Nhi, tôi với cái Thiên làm phục vụ. Ngoài ra, trong quán còn có hai người ở quầy làm nhiệm vụ pha chế.

Tôi đến trước một tủ kính lớn, bên trong chứa đủ loại bánh nhiều kích cỡ khác nhau, chỉ một chữ thôi: “thèm”.

– Có muốn ăn không?

– Dạ, cháu chào cô.

Nếu không lầm thì đây là mẹ Em dâu, trẻ hơn tôi nghĩ. Nhóc Nhi chắc giống mẹ, xinh thế còn gì.

– Hôm nay làm phiền các cháu rồi!

– Dạ, không sao đâu ạ!

Lúc ấy thì hắn với nhóc Thiên cũng bước tới, một lớn một nhỏ cúi chào.

– Cháu chào cô.

Không biết sao nhưng tôi có cảm giác mẹ Thùy Nhi rất ưa hai tên này, bà cười rất tươi.

– Hai đứa đẹp trai ghê! Vậy có đứa nào có hứng thú với con gái cô không vậy?

Cái này có được gọi là công khai bán người không?

Trai lớn nhẹ nhàng lùi sau hai bước, xuống đứng cạnh tôi. Chúng tôi đối với ánh mắt giết người của Trai nhỏ thấy như không thấy, đứng huýt sáo xem trò vui.

– Vậy là cháu muốn làm con rể cô hả?

Nhóc Thiên cố tỏ ra như không có chuyện gì nhưng tai thì đỏ rần cả lên. Đang chờ xem nó nói gì thì nhóc Nhi chen vào.

– Cái danh sách con rể của mẹ lên đến trăm người rồi đấy, mẹ vẫn muốn nạp thêm sao?

– Mẹ chỉ đùa, đùa thôi mà. Nhưng thằng nhóc này nhìn được nhất…

– Mẹ. – Thùy Nhi cắt ngang.

– Được rồi, mẹ chưa nói gì hết.

Mẹ Thùy Nhi cười giả lả rồi bước về sau tủ bánh, mắt vẫn nháy nháy nhìn nhóc Thiên.

– Ông đừng tin, mẹ tui đùa đấy.

– Tui biết.

Trai nhỏ nói xong liền hầm hầm bỏ đi. Nhóc Nhi nhìn nó ngơ ngác không hiểu, tôi với hắn nhìn nhau cười. Thằng nhóc này chắc chắn đang giận.

.

.

Chúng tôi đón lượt khách đầu tiên là một nhóm 4 người con gái. Nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ là sinh viên đại học, họ đem theo cả sách vở và thảo luận về đề tài gì đấy. Tôi đem đồ uống ra có nghe nhưng chẳng hiểu bao nhiêu.

Giữa trưa, khách vào quán cũng đông hơn, có người ngồi uống có người mang về. Khách hàng ở mọi lứa tuổi, từ trẻ em đến cả các cô bác trung niên, tầm tầm như học sinh tụi tôi là nhiều nhất.

Tôi chạy đi chạy lại xung quanh mệt muốn xỉu, nhóc Thiên cũng chẳng khá hơn, còn Thùy Nhi thì đang tất bật với đống ly đĩa đằng sau quán. Hắn thì mồ hôi chảy ròng, ướt đẫm cả áo thế mà miệng vẫn cứ toe toét, tay thì vịn lên nắm cửa.

– Kính chào quý khách!

Đang tính chạy lại đưa hắn cái khăn thì có người gọi.

– Chị ơi, chị!

– Quý khách gọi thêm gì ạ?

Người gọi tôi là hai đứa con gái, chắc bằng tuổi, ăn mặc khá kiểu cách.

Một người chỉ ta về phía cửa, hỏi tôi:

– Cái cậu đứng ở cửa ấy tên là Thiên Tuấn phải không?

Cái quái gì thế này? Tôi bèn cất lại cuốn sổ, tươi cười trả lời:

– Đúng rồi.

Cô bạn ấy nghe tôi trả lời thì reo lên với người bên cạnh, hai người còn nói nói gì đấy tôi nghe không rõ.

– Xin hỏi quý khách có việc gì? – Tươi cười.

– Có thể cho tụi em xin số cậu ấy được không ạ?

Bộ tôi già lắm sao mà kêu tôi là “chị” mà kêu hắn là “cậu” ngọt xớt thế. Với lại, xin số hắn mà sao hỏi đúng người vậy (=.=”). Cảm giác khi có gái hỏi số bạn trai mình thật… khó tả.

– Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên được. – Duy trì tươi cười.

Chưa kịp để đối phương đáp tôi đã nói thêm:

– Nếu không có việc gì thì tôi xin phép, quán đang rất đông.

Bước tới chỗ hắn, quăng cho hắn cái khăn ướt rồi bảo:

– Lau đi!

– Sao mặt cau có thế?

– Nóng nên thế!

Hắn đột nhiên kéo tôi lại gần, sau đó lấy nguyên cái khăn đập lên mặt tôi. Miệng thì lẩm nhẩm cái gì đó vui vẻ lắm.

Có cảm giác tóc mái bị vén lên, người nào đó lau mặt cho mình. Cách một lớp khăn, hắn nhéo mũi tôi.

– Nhăn mãi rồi như bà già, tui còn chưa xử bà vụ hôm nay đâu đó.

– Tội gì? Nãy tui còn ngăn không cho số điện thoại ông phát tán nữa cơ mà.

– A, thì ra…

Hắn chợt muốn nói gì đó lại thôi, nhìn tôi với vẻ rất hài lòng.

Tôi kéo tay hắn ra, nhéo hông hắn nhắc:

– Khách đến kìa!

Một cái đầm trắng vừa bước vào đã kêu lên hai chữ:

– Thiên Tuấn.

.

.

Tự dưng tôi từ phục vụ bị đẩy xuống làm người gác cửa, còn hắn từ người gác cửa đột nhiên được thăng chức lên làm nhân viên phục vụ. Tôi muốn gào lên, “Chân lí ở đâu?”. Càng muốn gào to hơn nữa là tại sao, tại sao hắn phải phục vụ theo yêu cầu của Đầm trắng chứ.

Nhóc Thiên đi qua để lại một câu:

– Khách hàng là Thượng Đế.

Thùy Nhi khó xử:

– Tại chị Nhi cứ bắt buộc phải là anh Tuấn phục vụ nên…

– Không sao đâu. Chị cứ nghĩ chỗ đó không phải người ngồi thôi.

– Hử?

– Đừng quan tâm đến bả, mỗi khi bả giận thì mọi thứ trước mắt bả đều hóa thành động vật hết. Tránh xa bả ra không thì tốn tiền chích dại đấy.

Nó nói xong còn kéo luôn nhóc Nhi đi luôn.

Uyển Nhi không biết cố tình hay cố ý mà chọn đúng quán này để vào. Vừa vào đã líu ríu bám lấy hắn không rời, sau cái vụ đó, hình như chỉ số mặt dày của cô nàng càng tăng thì phải. Quán cũng có rất đông con trai, Uyển Nhi vừa đến đã lôi kéo được sự chú ý của họ, cả hai anh ở quầy pha chế cũng nhìn mãi không thôi, thế mà cô nàng cứ mở miệng là Thiên Tuấn, ngậm miệng lại cũng Thiên Tuấn, cũng chả thèm quan tâm đến sự hiện diện của tôi.

Cô nàng đi cùng ba người bạn, hai nam một nữ. Mấy người đó hỏi là bạn trai à, cô nàng cũng vui vẻ gật đầu, còn hắn chỉ bảo: “Đùa hơi quá đấy!”. Đi bốn người, nhưng lại gọi tận 5 ly nước, nhìn cái cảnh cô nàng một mực kéo hắn ngồi xuống thật muốn sôi gan. Cái cảm giác bạn trai mình mà cứ như bạn trai người thế này…

Tôi tiến về phía nhóc Thiên.

– Đổi chỗ cho tao!

Tôi tươi cười tiến về bàn số 5, tiện chân chen giữa hai người nọ, cũng tiện tay kéo luôn cánh tay đang bám trên người hắn.

– Xin lỗi nhưng có thể cho tôi biết quý khách cần gì không ạ?

Uyển Nhi hất mặt nhìn tôi, vòng tay nói:

– Không phải tôi đã yêu cầu cậu này phục vụ rồi sao?

– Ở đây có phục vụ bánh, phục vụ nước, chứ không phục vụ người. Đang trong giờ làm việc, nếu cần, quý khách có thể gặp mặt và nói chuyện sau giờ làm, nếu cậu này đồng ý.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối, người nào đó đứng bên cạnh huýt sáo, tâm trạng rất vui vẻ.

Uyển Nhi nhất thời cứng họng, bèn quay sang hắn chữa ngượng:

– Làm phiền cậu rồi!

– Không sao.

.

.

Chúng tôi kết thúc khá sớm, một ngày làm việc thử cũng được coi là khá vui vẻ, nếu bỏ ra những chuyện khiến tôi không cười nổi. Chúng tôi được mẹ Thùy Nhi biếu cho rất nhiều bánh ngọt, cả đồ uống nữa. Bà còn bảo nếu rãnh thì có thể ghé đây làm thêm, sẽ trả công đầy đủ.

Hắn đề nghị:

– Còn sớm, hay mình đi ăn ha!

Không ai trả lời.

– Ổng rủ đi ăn kìa? – Nhóc Thiên.

– Ai đâu? Ở đây ngoài tao với mày ra còn có ai khác sao?

Tôi quăng cho hắn cục bơ to đùng.

– Này…

– Bây giờ trong mắt bả, một thì anh là con cún, hai là không khí không hơn.

Hắn nghe nhóc Thiên nói vậy không những không giận mà còn cười đến không thể ngậm mồm lại. Động vật nó khác người chỗ đấy đấy! (=.=)

Hắn đến cạnh tôi nói:

– Này, tui đùa chút thôi mà!

– Đem tui ra để chọc chắc ông vui lắm ha. – Mặt hình sự.

– Trả thù vụ hôm nay.

Hắn đúng là thù dai như đĩa, có cái việc cỏn con thế mà cũng để trong lòng.

Tôi nhăn mặt mắng:

– Đồ con nít!

– Con nít mà có người ghen.

Hắn há miệng cười to hơn, lộ hết cả răng khểnh.

Tôi “…” có gì đáng cười chứ?

Hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi:

– Một thằng con trai tốt là không để bạn gái mình ghen vì đứa con gái khác, nhưng… lâu lâu nhìn bà giận cũng hay.

– Ông đi chết đi!

Hắn chợt nắm nhẹ tay tôi.

– Tui có thể sẽ không tốt nhưng ít nhất tui sẽ không là lý do khiến bà buồn.

Tôi đơ mất vài giây, nhìn nụ cười nửa đùa nửa thật của hắn. Sau đó, tôi quay lưng bỏ đi để lại một câu:

– Sến phát khiếp.

Hắn chạy lên quàng vai bá cổ tôi như một thằng con trai, còn tiện tay vò rối tóc tôi.

– Tình yêu ơi, anh đưa tình yêu đi ăn! Tình yêu mập mạp chút thì anh mới có thể bán với giá cao được.

Mùi hương này, hơi ấm này, vòng tay này, cả hơi thở nữa, mọi thứ đều rất quen thuộc đối với tôi, có thể chẳng còn cái đỏ mặt vụng về mỗi khi bị hắn chạm vào nhưng thay vào đó là cảm giác ấm áp khó nói nên lời.

Có thể tiếp xúc nhiều quá nên bị chai cũng nên.

.

.

Tôi với nhóc Thiên vừa về tới nhà thì thấy ba đang bước từ trên lầu xuống. Ông nhìn tôi khiến tôi có chút… chột dạ.

– Hôm nay con lại đi chơi với cậu ta sao?

– Dạ, nhưng có cả thằng Thiên nữa.

Ông chuyển hướng sang nhìn em tôi.

– Con lên phòng đi, ba có chuyện muốn nói với chị con.

– Có phải chuyện giữa chị con với anh Tuấn? – Nó không nghe lời mà đứng trơ ra đó hỏi lại ba.

Ông nghiêm khắc nhìn hai đứa tôi. Nhóc Thiên cũng nhìn lại ông, tôi chỉ biết cúi đầu.

Ba tôi chỉ là một công chức nhà nước. Mới lần đầu tiếp xúc, mọi người có thể nghĩ ông hài hước và khá dễ tính bởi những câu nói đùa và tính cách thoải mái của ông nhưng chỉ có người trong nhà mới biết được ông nghiêm khắc cỡ nào. Với con cái, ông có thể cho chúng tôi thỏa thích làm những gì chúng tôi muốn tuy nhiên chỉ trong một giới hạn nhất định, vì ông biết chúng tôi đủ lớn và biết những gì thực sự tốt cho mình, ông cho chúng tôi quyền lựa chọn mọi thứ. Chúng tôi có thể xem ông là bạn, nói chuyện với ông nhưng nếu vượt qua cái giới hạn ông đã vạch ra, ông sẽ răn dạy chúng tôi với tư cách là một người cha, một người cha nghiêm khắc.

Thường ngày tôi có thể đùa giỡn với ông nhưng chỉ khi xảy ra chuyện, chỉ có nhóc Thiên là dám ngẩng đầu nhìn ông. Còn tôi, tôi sợ cái nhìn của ông, nó khiến tôi có cảm giác mình vừa làm ra điều gì đó kinh khủng lắm.

Ông ngồi trên ghế, còn chúng tôi đứng.

– Đây chỉ là chuyện của chị con, không liên quan nên con lên phòng đi.

– Vậy nếu bây giờ con bảo con cũng có bạn gái thì có phải ba cũng có chuyện muốn nói với con phải không?

Nó cứng đầu đáp.

Thằng em này, lúc nào nó cũng bướng như vậy. Tuổi thơ của tôi, thời thơ ấu trẻ trâu đều trải qua cùng nó. Nó có thể nói năng không lọt tai, đôi khi lại xóc xỉa tôi không thương tiếc nhưng mỗi khi có chuyện nó lại luôn là người đầu tiên bên cạnh tôi. Khi tôi có lỗi, nó cũng là người đầu tiên đứng ra nhận tội thay, mặc dù cuối cùng đều là hai đứa cùng chịu phạt. Nhớ lúc nhỏ, tôi có lần bị mấy đứa trong xóm bắt nạt, nó đã lao ra đánh cho tụi đó một trận, còn đe dọa: “Tụi bây còn đụng vào chị tao nữa là chết với tao.”. Tối về, ba tôi biết chuyện, ông đánh nó một trận, nó đau nhưng tôi khóc.

Nó cười hề hề bảo tôi:

– Thiên sẽ là siêu nhân, Thiên sẽ bảo vệ chị hai suốt đời.

Thời đấy nó thích siêu nhân lắm, cái gì cũng siêu nhân siêu nhân, còn ước mơ mai sau lớn lên đi bảo vệ thế giới. Nghĩ lại thì thằng nhóc hồi đó khác giờ nhiều quá, chẳng còn léo nhéo gọi tôi “chị hai, chị hai”, không biết do đâu mà đổi tính đổi nết đến vậy. Mặc dù thế nhưng nó vẫn ở cạnh tôi đấy thôi, lúc nào cũng đứng ra làm “siêu nhân” cho tôi, khóc với nó cũng nhiều mà cười với nó cũng nhiều.

– Thiên, lên phòng! Dù thế nào thì con cũng không ở bên cạnh chị suốt đời được đâu. – Ba tôi không phải yêu cầu mà là ra lệnh.

Tôi cười vỗ vai nó:

– Ba nói đúng đấy, mày lên phòng đi! Chuyện có liên quan đến mày đâu, với lại mày sợ ba ăn thịt tao chắc, ba có phải quái vật đâu.

– Nhưng mà… – Nó ngập ngừng.

– Đi đi!

Nó bước lên phòng nhưng vẫn cố nghoảnh đầu lại nhìn.

Không gian yên lặng hẳn kể từ lúc nhóc Thiên bước lên phòng, nghe rõ cả tiếng quạt máy đang chạy ro ro trên trần nhà. Sự yên lặng này khiến tôi khó thở.

Ba đã từng nhắc ngầm tôi về chuyện này, nhưng tôi lại cố tình quên nó đi. Nhưng tránh thế nào cũng sẽ có ngày này, tôi và ba mẹ cần một cuộc nói chuyện.

Ông mở lời trước:

– Hai đứa qua lại với nhau lâu chưa?

– Dạ, tụi con cũng mới gần đây.

– Con thật sự thích cậu ta?

– Dạ, vâng.

Ông im lặng, tôi nghe tiếng ông thở dài.

– Con lớn rồi, những chuyện rung động tuổi mới lớn thế này là điều không thể tránh khỏi, ba không cấm con nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, cả con và cả cậu ấy. Tình cảm học trò là một tình cảm rất đẹp, rất trong sáng, tuy nhiên nó rất dễ vỡ. Tụi con không đủ chín chắn để hiểu “tình yêu” là như thế nào, và thường bị tổn thương về những điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi im lặng.

Ông nói tiếp.

– Ba cũng từng một thời là con như bây giờ. Chỉ cần một ai đó xinh xắn, học giỏi, ngoan hiền, một vài khoảnh khắc chạm nhẹ cũng đủ làm ta chú ý đến người đó, rung động vì người đó. Đó không phải là tình yêu, chỉ là một chút rung động nhất thời, giống như tê liệt khi bị sét đánh ấy. Khi con lớn và nhìn lại, con sẽ thấy nó chỉ như một kỉ niệm đã qua.

Ông nhẹ nhàng gọi tôi:

– Con gái à, tình cảm của tụi con chỉ nên dừng ở mức bạn bè, con chưa đủ lớn để đi xa hơn. Con và cậu ấy chỉ đang ngộ nhận nhất thời thôi, đó không phải là tình yêu. Con đã là học sinh cuối cấp, con nên dành thời gian cho việc học nhiều hơn. Con còn cả một tương lai phía trước, đừng vì những tình cảm này mà khiến bản thân phải hối hận.

Ông nói đúng, nói rất đúng. Tôi với hắn chưa đủ lớn để biết thế nào là tình yêu, tôi cũng không dám cược rằng mối quan hệ này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng tôi không hối hận về quyết định của mình.

– Ba, con biết ba lo cho con. Nhưng đó không phải tình cảm xấu.

– Ba không hề nói nó xấu nhưng nó không phù hợp với con hiện giờ. Con có chắc rằng mình sẽ vẫn học tập tốt khi đang yêu, con dám tự tin mình sẽ đỗ vào trường cấp ba nguyện vọng.

Tôi không trả lời.

– Hãy dừng lại đi, khi con còn có thể. Con là một đứa biết suy nghĩ, ba biết con biết điều gì tốt cho mình.

Một cỗ xôn xao sộc lên tận mũi, làm đỏ mắt.

– Ba, – Tôi ngẩng đầu nhìn ông, – Con sẽ thi trường Chuyên, nếu con rớt thì ba đúng. Từ giờ đến lúc đó, con mong ba chấp nhận.

Ba tôi thoáng chốc sững người. Sau đó, ông cười, một nụ cười buồn. Với tôi, như thế có nghĩa là ông đồng ý.

Tôi cố tình bước nhanh lên phòng, tự dưng giữa chừng tôi lại muốn nói với ông một điều.

– Ba, cảm ơn vì đã lo cho con.

—–

Tình yêu học trò, ai cũng bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhưng mong manh dễ vỡ. Nhiều người bảo đó chỉ là những rung động ngây ngô lúc đầu, đến nhanh nhưng rồi đi cũng nhanh. Tình cảm ấy không sâu đậm, không vững vàng, đôi khi chỉ cần một con sóng nhỏ cũng có thể lật.

Tôi không tin vào thứ tình cảm ấy nhưng tôi tin hắn.

“Tui có thể sẽ không tốt nhưng ít nhất tui sẽ không là lý do khiến bà buồn.”

—–

Tối hôm đó, mẹ có lên phòng nói chuyện với tôi. Bà cũng đồng ý với ý kiến của ba, bà muốn tôi chú tâm vào việc học hành. Bà cũng đã xem kết quả kì thi học sinh giỏi thành phố của tôi, thứ mà tôi muốn khoe lúc mới về nhà, bà rất vui.

Mẹ nói:

– Nếu con chứng minh được chuyện tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành thì ba mẹ sẽ không phản đối nữa. – Bà dừng một chút lại nói tiếp, – Người con đã chọn chắc chắn không phải bình thường.

Nói bóng gió thế này thì chắc chắn mẹ tôi đã xem luôn kết quả thi của hắn.

—–

Hôm nay là ngày “thần dân F.A tỏ tình”, ai có thương thầm trộm nhớ tuôi thì mau tỏ tình đi, tuôi nhận tất! Hậu cung tuôi đang thiếu người.