Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 121: Mộ Dung Tiểu Thư





Nam tử áo cam cúi đầu thì đã thấy túi tiền bên hông mình lộ ra, khuôn mặt đổi sang vẻ tức giận, “Đi.”
Cứ thế, hắn ta rẽ đoàn người nhốn nháo rút thẳng.
Người gầy còm kia bò dậy, định nói tiếng cảm ơn với băng mỹ nhân, nào ngờ người ta lại chẳng đế ý đến hắn, ngược lại người kia lại bước đến bên Kiều Linh Nhi, “Đa tạ.”
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt linh lợi, nghi hoặc hỏi lại, “Mỹ nhân tỷ tỷ, vì sao tỷ lại cám ơn ta?”
Vẻ mặt thuần lương, đôi mắt ngây thơ kia khiến băng mỹ nhân khẽ xao động, dường như những lời khi nãy nàng ta nghe được không phải do cô bé này thốt ra.
Mọi người tò mò nhìn sang mới phát hiện có một cô gái nhỏ khả ái đứng bên cạnh.
Đôi mắt long lanh rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, làn da trắng mịn khiến người ta muốn lại gần nhéo nhéo một cái, tận hưởng cảm giác mềm mại một chút.
Song chỉ trong nháy mắt, hứng thú dào dạt của mọi người đều vội thu lại, bởi vì bên cạnh tiểu cô nương kia còn một vị nam tử mặt lạnh như băng, sự lạnh lùng khiến người ta đông cứng, thậm chí cảm nhận được cả hàn khí toát ra.
“Vị cô nương này, cô nhận lầm người rồi.”
Kiều Linh Nhi cười híp mắt nhìn băng mỹ nhân, “Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu tỷ không vội chúng ta có thể tìm một nơi tâm sự.”
Băng mỹ nhân không ngờ Kiều Linh Nhi lại đưa ra đề nghị như vậy, khiến nàng ta không khỏi sửng sốt, sau mới lạnh lùng lắc đầu, “Không cần, ta còn có việc, cáo từ.”
Nói xong, băng mỹ nhân lập tức xoay người bỏ đi.
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn người gầy còm còn đang ngơ ngác kia, bèn thở dài một tiếng, “Vị huynh đệ này, huynh còn không mau rời khỏi Liễu Thành.”
Băng mỹ nhân đi chưa xa, nàng ta nghe thấy lời Kiều Linh Nhi nói bước chân bỗng khựng lại, nhưng chỉ lát sau đã tiếp tục bước về phía trước.
Trải qua chuyện này, Kiều Linh Nhi chẳng còn hứng thú đi dạo liền lập tức hồi phủ.
Vân Lam không dám không nghe, cun cút theo sau.

Chuyện xảy ra trên đường hôm nay nếu để Thất gia biết được sẽ khiến ngài tức giận, khi ấy thì đến mười Vân Lam cô cũng không gánh nổi, ai bảo cô cả gan đề nghị tiểu thư đi dạo phố chứ!
Tư Đồ Hiên có việc phải xử lý bên ngoài, Kiều Linh Nhi khá buồn chán, không ngờ nàng lại hoàn thành bản vẽ sớm đến thế.
“Thời Bố, ngươi gọi Cam Hoài đến gặp ta.” Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nhanh chóng thu xếp cũng tốt, sáng sớm ngày mai là có thể lên đường đến Lưu Vân.
Thế nhưng khi Thời Bố lại bước vào, người mà hắn dẫn theo không phải Cam Hoài, mà là một cô gái.
Kiều Linh nhi nhíu mày nhìn Thời Bố ra chiều không hiểu, rất cần một lời giải thích.

“Tiểu thư, vị này chính là Mộ Dung tiểu thư, đến tìm gia có việc.”
Mộ Dung Thiên Tình là cao thủ kinh thương của Mộ Dung gia, mặc dù Mộ Dung Thiên Vũ là huynh trưởng của nàng ta nhưng thực lực không bằng được một nửa.

Nàng ta không chỉ là sủng nữ của Mộ Dung gia mà còn là tài nữ của Liễu Thành, Thời Bố nào dám vô lễ để nàng ta đợi.
Từ trước đến nay, Thời Bố chưa từng tùy tiện đưa người vào, nhất định vị cô nương này có lai lịch không nhỏ.
Mộ Dung tiểu thư? Lẽ nào là tỷ tỷ hay muội muội của Mộ Dung Thiên Vũ?
Kiều Linh Nhi dịu dàng cười, “Người đến là khách, dù Thất gia không có ở phủ cũng phải lấy lễ đãi khách.

Vân Lam, dâng trà.”
Mộ Dung Thiên Tình khinh thường liếc nhìn Kiều Linh Nhi, khinh khỉnh nói, “Bổn tiểu thư đến tìm Thất vương gia, nếu Thất vương gia không ở trong phủ thì bổn tiểu thư đi trước.”
Nói xong lập tức xoay người bỏ đi.
Vân Lam tức khí hô lớn một tiếng, “Này…”
“Vân Lam.” Kiều Linh Nhi quát một tiếng, ý bảo Thời Bố tiễn khách.
Khi Thời Bố chạm phải ánh mắt Kiều Linh Nhi cũng biết mình đã làm sai, vội vàng gật đầu, xoay người đuổi theo.
Vân Lam ngoảnh lại, khuôn mặt uất ức đỏ ửng, “Tiểu thư, người xem kìa, vị Mộ Dung tiểu thư này đúng là coi thường người khác mà.”
Dù Vân Lam cô có ngu ngốc cũng nhìn ra được sự châm chọc trong ánh mắt vị Mộ Dung tiểu thư kia.

Bất kể là ai cũng không được phép đối xử với tiểu thư như thế!
“Tại sao ngươi cho là ta bị khi dễ?” Kiều Linh Nhi hỏi.
“Tiểu thư, nàng ta vốn không để người vào mắt, đúng là quá đáng mà.” Vân Lam bốc hỏa, dường như lửa giận càng bùng lớn.
Kiều Linh Nhi dịu dàng cười, trong lòng bỗng thấy ấm áp, nha đầu kia tuy không nhanh nhạy thông minh nhưng trái tim kia, thật sự biết thế nào là yêu thương, biết thế nào là lo lắng cho nàng, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì, nếu nàng bị thương tổn, nha đầu kia càng nóng ruột hơn.
Mộ Dung Thiên Tình đến đây cốt là để dò thám tình hình, việc gì nàng phải so đo với cô ta chứ.


Mấy ngày nay hẳn chuyện kia cũng đã lan ra khắp Liễu Thành rồi.

Thế nhưng vì liên quan đến Tư Đồ Hiên nên bọn họ cũng không dám công khai bàn tán.
“Người ta chột dạ mà, hà tất phải so đo với nàng ta?”
Vân Lam không chịu nghe, “Tiểu thư, người không thể mất cảnh giác như thế, sẽ bị người ta bắt nạt đó.”
“Ngươi thấy tiểu thư nhà ngươi là người dễ bắt nạt?”
Giọng nàng trầm xuống, đầy chất vấn.
Vân Lam sững sờ, sau mới lắc đầu, “Không phải vậy.”
Tuy tiểu thư còn nhỏ tuổi nhưng lại có nghị lực phi thường, không phải thứ người bình thường có thể so sánh, cô nào dám nói tiểu thư dễ bắt nạt chứ.

Trước đây, khi còn ở Bát vương phủ, tiểu thư đã không dễ ức hiếp, bây giờ còn có Thất vương gia làm chủ, tiểu thư không có khả năng chịu ủy khuất mới phải.
“Yên tâm đi, Mộ Dung tiểu thư chỉ đến một lát, sẽ không có việc gì.

Giả như có đi nữa thì Thất gia sẽ giải quyết, ngươi không cần lo lắng.”
Lời nói đầy thâm ý này thốt ra khiến mọi thắc mắc trong lòng Vân Lam như bay biến.
Cô cảm thấy tiểu thư rất thông minh, nhưng sự thông minh này khiến người ta vô cùng hoài nghi.

Rõ ràng tiểu thư mới chỉ lên tám, nhưng cách xử sự hoàn toàn không giống một đứa bé mà giống một người đã trưởng thành.
“Suy nghĩ gì vậy?” Kiều Linh Nhi thấy Vân Lam ngơ ngác bèn cất tiếng hỏi.
Vân Lam lấm lét nhìn về phía cửa lớn, không thấy có ai cô mới dám mạnh miệng hỏi, “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ có chuyện muốn hỏi.


Vì sao tiểu thư người lại hiểu biết nhiều chuyện như thế?”
Vấn đề này nào phải Kiều Linh Nhi chưa từng nghĩ qua.

Một bé gái tám tuổi làm ra những chuyện thế này, người bình thường hẳn không ai dám tin.

Có khi nào Hoàng tổ mẫu cũng từng nghi ngờ? Song, Hoàng tổ mẫu là người am hiểu thế sự, biết phân nặng nhẹ, mà lòng Hoàng tổ mẫu còn hướng về nàng, bao dung nàng cho nên chưa từng hỏi đến chuyện này.
Thế nhưng vì sao Tư Đồ Hiên lại không hỏi nhỉ?
“Tiểu thư?” Vân Lam sốt ruột kêu lên, sợ rằng vì chuyện mình tò mò mà khiến tiểu thư không vui.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái rồi than khẽ, “Nếu không nỗ lực học hỏi, sao có thể tồn tại, có con đường sống?”
Thời Bố vừa bước đến cửa đã nghe thấy câu nói đầy ẩn ý kia, không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn vẫn luôn cảm thấy tiểu thư có phần khác thường, lại thấy gia sủng ái nàng ta như thế trong lòng cũng lo lắng không ít.

Hôm nay nghe được câu nói này, có lẽ hắn đã sai rồi.

Trong hoàn cảnh như thế, nếu nàng không thông minh một chút thì sao có cơ hội sống sót chứ!
“Xin tiểu thư trách phạt.” Thời Bố vừa bước đến đã lập tức quỳ xuống.
Kiều Linh Nhi sửng sốt, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
“Thuộc hạ không nên tùy tiện đưa người ngoài vào, xin tiểu thư trách phạt.”
Tuy rằng hắn đưa Mộ Dung Thiên Tình vào là đúng, nhưng thái độ không phải kia của Mộ Dung Thiên Tình kia cũng là lỗi của hắn.
“Ngươi cũng chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi, không sai phạm gì cả, mau lui xuống đi.” Kiều Linh Nhi thu lại nụ cười dịu dàng, nghiêm túc nói.
Thời Bố liền nghe theo.
Vân Lam trố mắt nhìn tiểu như nhà mình, rồi ngoảnh đầu nhìn bóng lưng Thời Bố dần xa, sau cùng gục đầu xuống lí nhí nói, “Tiểu thư, người không tức giận sao?”
“Không cần phải nghiêm phạt người của mình vì sai lầm của kẻ khác.” Kiều Linh Nhi nói xong liền đứng dậy đi đến thư phòng.
Khi Tư Đồ Hiên quay lại thư phòng đã thấy mỗ tiểu hài ở đấy, chăm chú xem xét bản in, ánh mắt có vẻ hứng thú.
“Hôm nay có làm sai gì không?”
Kiều Linh Nhi không bị nhân gia dọa, nhưng nghe những lời này khiến đôi mày nhỏ của nàng nhíu lại, tỏ vẻ không vui, “Thất gia chớ oan uổng người tốt.”

Oan uổng người tốt?
Chân mày Tư Đồ Hiên càng nhướng cao.
Kiều Linh Nhi dịu dàng nhìn anh ta hồi lâu rồi mới đứng dậy, “Thất ca, ngài đã về.”
Tư Đồ Hiên dở khóc dở cười, tâm tình đảo lộn chóng mặt như thế chỉ duy có cô bé nhỏ trước mặt này mà thôi, “Ngày hôm nay đã làm chuyện xấu gì?”
Trong lòng Kiều Linh Nhi rất không vui, nàng nào có làm chuyện xấu gì chứ! Cùng lắm chỉ khiến Mộ Dung Thiên Tình tức giận bỏ đi mà thôi.

Lẽ nào là vì chuyện này mà anh ta nhất định hỏi tội nàng? Hay phải nói là, trong lòng anh ta để ý đến Mộ Dung Thiên Tình?
Bất tri bất giác, tâm tình mỗ tiểu hài đã bay xa, bay đến một nơi không có điểm tận cùng.
“Ta đã đuổi Mộ Dung tiểu thư đi.” Khi trấn tĩnh lại, Kiều Linh Nhi bèn dịu dàng nói, đôi mắt ngọc ảm đạm đi ít nhiều.
Tư Đồ Hiên bỗng nhíu mày, nhìn nàng với vẻ không vui, hồi lâu sau mới hỏi, “Hôm nay trên đường nàng đã gặp phải người nào?”
Trên đường?
Gặp phải người nào?
Kiều Linh Nhi ngẩn người, “À!”
“Sau này không được gây sự trên đường, chớ có xen vào chuyện của người ta.” Tư Đồ Hiên ngắm khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của nàng, chỉ muốn bước đến nhéo mấy cái.
Thực ra không chỉ là muốn, bởi vì hắn đã làm rồi!
Khuôn mặt nhỏ của nàng tối sầm lại, nam nhân này, lúc nào cũng coi nàng là đồ chơi, nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng mà chơi vui đến vậy sao?
Khi thấy mỗ tiểu hài sắp phát hỏa, Tư Đồ Hiên cuối cùng cũng chịu khai ân, buông lỏng tay, nghiêm nghị răn dạy, “Thành này tuy nhỏ nhưng khá phức tạp, khi bổn vương không ở bên cạnh nàng thì gặp chuyện phải tránh xa, có biết không?”
Trong lòng Kiều Linh Nhi nàng vốn đã giận, nghe anh ta nói thế liền bộc phát ra ngoài, “Dù ngài có ở đây thì sao chứ? Ngài ở đây thì ta có thể đi giúp người khác sao?”
Hét xong mấy lời này, Kiều Linh Nhi hầm hầm bỏ đi.
Tư Đồ Dật vội vã chạy đến thì đụng phải nàng bừng bừng nộ khí bước ra khỏi cửa, vừa định gọi lại thì nhìn thấy sắc mặt Thất ca cũng chẳng tốt gì, bèn thức thời ngậm miệng lại.
“Thất ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khi Tư Đồ Dật bước vào thư phòng rồi mới nhẹ nhàng hỏi.
Không chỉ đứa nhỏ kia tức giận mà Thất ca cũng rất tức giận.
“Đệ tới có chuyện gì?” Tư Đồ Hiên gạt chuyện không muốn để ý đến sang một bên, sau khi Tư Đồ Dật an tọa mới lạnh lùng hỏi.
“Hôm nay bà con xa của Hoàng hậu ở Liễu Thành bị khi dễ, hình như chuyện này đã đồn đến tận kinh thành.”