Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 131: Trêu Chọc





Thân hình cao lớn lộ vẻ vui mừng, ánh mắt vốn xa xăm nay ngưng đọng quy về một mối, ngũ quan tinh tế như tượng tạc, lộng lẫy bóng bẩy chẳng khác nào ngọc cổ thượng đẳng, hai hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp, mái tóc dài đen mượt như tơ được buộc lên bằng dải lụa màu vàng kim rối tung trên vai, ánh mắt nồng nàn nhưng con ngươi lại tỏa ra khí phách lạnh lùng, đâu đó lại như vương nét dịu dàng khó cưỡng.
Trái tim nhỏ bé của Kiều Linh Nhi càng run rẩy, đã nhiều năm trôi qua, nhưng dường như nàng vẫn không chống đỡ nổi mỹ sắc, vẫn cứ bị anh ta mê hoặc như thế.
Bất chợt, trong đầu nàng lại chợt hiện lên ánh mắt anh ta dành cho nàng năm xưa ấy, lòng nàng bỗng thấy nhột nhạt khó chịu.
Hít một hơi thật sau, nàng hơi lùi lại phía sau, đôi mắt ngọc lóe sáng nhìn hắn, “Ta rất tốt, không phiền Thất gia quan tâm.”
Giọng nói xa cách này khiến Tư Đồ Hiên nhíu mày, vẻ ôn hòa trong đôi mắt hắn đã biến mất, chỉ còn lại tia băng lãnh.

Không ngờ nàng lại có thái độ này, khuôn mặt nhỏ xinh xắn trước mặt lẽ ra phải nở nụ cười tươi tắn dịu dàng chứ không phải vẻ lạnh lùng hờ hững như lúc này.
“Đừng nói vậy.” Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ thở dài.
Nói như vậy?
Kiều Linh Nhi thắc mắc, lại vừa như không dám tin, rốt cuộc nam nhân này bị gì vậy?
“Nếu Thất gia ngài không muốn nghe ta nói thì không cần phải nghe.

Chỉ mong Thất gia có thể cho ta một câu trả lời, vì sao lại dừng hoạt động của nhà xưởng? Dù rằng bao năm qua ta chưa từng quản lý chuyện của xưởng, thế nhưng trước đây xưởng này là do một tay ta dựng nên.

Bây giờ ngài không nói một lời đã ngưng hoạt động, có phải là nên cho ta một lý do thỏa đáng?”
Trong lòng Kiều Linh Nhi vẫn giận chuyện này, nàng chỉ muốn biết rõ là vì sao.
“Để nàng quay về.” Tư Đồ Hiên không trêu chọc nàng nữa mà trả lời thành thực.
Song, sự thành thật của hắn lại khiến Kiều Linh Nhi ngây ngẩn, nhất thời không có phản ứng.
Chính là vì muốn nàng quay về sao? Thất vương gia ngài từ khi nào lại có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm vậy? Hơn nữa, dường như quyết định này có phần ấu trĩ.
Hai từ “ấu trĩ” vừa lóe lên đã khiến nàng run rẩy sợ hãi, nàng lại dám dùng từ kia để nói về Thất gia sao? Nếu đã Thất gia biết được thì không lường trước nổi kết cục sẽ thế nào.

“Thất gia, ta còn có việc, xin cáo từ.

Về chuyện kia, khi khác sẽ nói tiếp.” Bỏ lại mấy lời này, Kiều Linh Nhi vội vàng xoay người, bước nhanh về phía cửa.
Ạch, nói trắng ra là chạy trối chết.
Tư Đồ Hiên nhíu mày nhìn bóng dáng hoảng hốt của nàng, song cũng không lên tiếng ngăn cản.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Kiều Linh Nhi bèn thở phào một hơi, xem ra hôm nay không phải ngày thích hợp tìm Tư Đồ Hiên tính sổ rồi, đầu óc mơ hồ, không linh hoạt, ở trước mặt anh ta khác nào tìm đường chết.

Dù sao nàng cũng đã về đến Liễu Thành, thời gian tìm anh ta tính sổ còn nhiều, không vội không vội.
“Linh Nhi?” Tư Đồ Dật thấy cô nhỏ kia hai tay ôm ngực thở hổn hển bèn cất tiếng gọi.
Bảy năm, nàng càng ngày càng xinh đẹp, dáng dấp thanh tú, khiến hắn không dám tin vào mắt mình.
Kiều Linh Nhi ngoảnh lại đã thấy Tư Đồ Dật đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn nàng, nàng cả cười nghiêng mình nói, “Thỉnh an Thập tam gia.”
Khóe miệng Tư Đồ Dật khẽ run, “Linh Nhi, lễ nghĩa thế này khách sáo quá rồi.”
Kiều Linh Nhi cười cườ đứng thẳng lạii, chẳng quan tâm đối phương có cho nàng đứng dậy hay không, “Bảy năm không gặp, hành lễ thỉnh an Thập tam gia cũng là chuyện nên làm.”
Tư Đồ Dật không nói gì, lại nhớ năm xưa nàng chưa một lần hành lễ, với tính tình ấy, lại có chỗ dựa lớn là Thất gia nên rất kiêu ngạo tùy tiện, chẳng coi hắn ra gì.
“Cô với Thất ca đã bàn chuyện ổn thỏa?”
Đôi mày nhỏ của Kiều Linh Nhi hơi nhíu lại, “Ngài biết ta và ngài ấy bàn chuyện gì sao?”
Tư Đồ Dật liền lắc đầu, hắn chợt phát hiện ra, dù đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn lo lắng về Kiều Linh Nhi như trước.

Nàng ta lòng dạ hẹp hòi, hắn đã biết, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị nàng sửa lưng, cho nên hắn chỉ có thể theo lệnh mà làm thật cẩn thận, thỏa đáng.
“Chuyện này ta không biết, bây giờ cô định đi sao?” Tư Đồ Dật hỏi thẳng vấn đề hiện tại.

“Đương nhiên là đi rồi.” Thế nhưng vừa dứt lời, đôi mắt nàng đã đảo một vòng, thấy bóng dáng mấy người nọ đang dần tiến gần lại thì lắc đầu bảo, “Thất gia bảo ta ở lại vương phủ thì sao mà đi được? Thập tam gia, căn phòng ta ở trước đây không biết là Thất gia có còn giữ cho ta không?”
Tư Đồ Dật nhăn mày, không rõ vì cớ gì mà nàng đổi ý nhanh như vậy, ánh mắt hắn dõi theo tầm mắt nàng, lập tức hiểu ra sự tình, trong lòng cũng gợi lên hứng thú.

Nếu có thể giữ nha đầu này lại, vương phủ hẳn sẽ không còn lạnh lẽo, băng giá.

Quan trọng nhất là tâm tình Thất ca sẽ tốt dần lên.
“Có có có, Thất ca không cho phép bất kì ai vào phòng của cô cả, chi bằng bây giờ chúng ta đến xem luôn?”
Không ngờ Tư Đồ Dật cũng rất lanh trí, phối hợp ăn ý với nàng, trong lòng Kiều Linh Nhi cũng mừng thầm, nương theo lời Tư Đồ Dập đáp, “Vậy phiền Thập tam gia rồi.”
Tư Đồ Dật lập tức xoay người, dẫn Kiều Linh Nhi đi theo một hướng khác.
Tự Khúc Doanh vốn định đến xem người vào vương phủ hôm nay rốt cuộc là kẻ nào.

Thế nhưng nàng ta còn chưa kịp đến gần thì Tư Đồ Dật đã dẫn người đi mất, không tránh khỏi bực mình.
“Doanh tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, nơi này là thư phòng.
Lương Tâm Nghê có vẻ lo lắng, thư phòng ở vương phủ là nơi quan trọng, khi Thất gia đang làm việc không một ai được phép quấy rầy.

Nếu như bây giờ đứng đây nói qua nói lại ầm ĩ, nhỡ bị Thất gia phát hiện thì các nàng thảm rồi.
“Phải đó, Doanh tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Doạn Như Dao cũng đồng tình với Lương Tâm Nghê, dù thế nào thì cũng không nên chọc giận Thất gia.
Vốn dĩ Tự Khúc Doanh đang không vui, nghe hai người bọn họ nói tới nói lui thì càng buồn bực, “Nếu các cô ngại thì cứ việc quay về.”
Lương Tâm Nghê khẽ nhíu mày liễu, Thái hậu nương nương muốn chọn phi cho Thất vương gia nên giao việc này cho Hoàng hậu.


Hoàng hậu nương nương vừa mắt Tâm Nghê nàng nên để nàng theo Tự Khúc Doanh đến đây.

Thế nhưng nàng cảm nhận được rằng Thất gia không thích các nàng, đồng thời nàng cũng nghe đồn rằng, người Thất gia yêu thương chính là vị Bát vương phi năm nào.
Vị Bát vương phi nhỏ bé kia luôn được Thái hậu nương nương sủng ái, chẳng những thế còn được Thất vương gia sủng ái, thế nhân không một ai biết được rốt cuộc là vì sao.

Bên cạnh đó, nàng cũng nghe ngóng được một chuyện, người ta bảo Thất vương gia một mực chờ đợi tiểu Bát vương phi kia, tuy không biết thực hư ra sao, nhưng nếu khiến Thất vương gia nổi giận thì mọi sự đều chẳng thể vãn hồi, đến khi ấy không một ai có thể đặt chân vào Thất vương phủ nữa.
Tự Khúc Doanh kiêu ngạo làm càn như thế, nếu thật sự chọc giận Thất gia…
“Doanh tỷ tỷ, Thập tam gia dẫn nàng ta đi hướng khác, chi bằng chúng ta qua bên đó xem thử.”
Tự Khúc Doanh nhíu chặt đôi mày, sau cùng mới gật đầu.
Vừa bước đến viện nhỏ đã ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt thoảng đến, nơi đây được quét tước sạch sẽ, hoa cỏ đủ mọi sắc màu đua nở, hương thơm theo làn gió thu lan tỏa khắp không gian.
“Cô nói xem tiểu thư có quay về không? Thất gia dặn chúng ta mỗi ngày đều phải quét dọn cẩn thận.”
“Chuyện này sao hạ nhân chúng ta biết được, nhưng ta nghĩ tiểu thư sẽ về, bằng không vì sao Thất gia luôn dặn chúng ta mỗi ngày đều phải thay y phục trong tủ chứ?”
“Cũng đúng nhỉ, tiểu thư rất thích màu trắng, y phục đổi hàng năm trong tủ cũng toàn màu trắng.

Chỉ là không biết rốt cuộc lúc nào tiểu thư mới quay về, nếu tám năm, mười năm người không về, các cô nghĩ thử xem có phải là lãng phí quá không.”
“Các cô đó, làm nhiều nói ít một chút, nếu để Thất gia nghe thấy lại bị phạt.”
Tiếp đó là không khí trầm mặc, mọi người ai nấy đều sợ Thất gia.
Kiều Linh Nhi rụt vai, nàng vốn định bước đến cửa viện, nhưng khi nghe mọi người bàn luận như vậy nàng bỗng dừng lại, không biết nên tiếp tục bước vào hay để lát nữa.
Nàng thật sự không nghĩ rằng Tư Đồ Hiên lại làm những chuyện như thế.
Nhưng vì cái gì mới được chứ?
Tư Đồ Dật chau mày, không hài lòng với mấy ả hầu bàn tán ầm ĩ trong viện, vừa toan bước lên thì đã bị Kiều Linh Nhi cản lại, “Thập tam gia, các nàng vô ý thôi, sau này dạy dỗ lại là được.

Mong Thập tam gia đừng làm khó dễ bọn họ.”

Nghe thấy giọng lạ, đám nha hoàn đang rôm rả bàn chuyện bỗng im bặt, vội vội vàng vàng đứng thẳng lên..

thì đã thấy Tư Đồ Dật, đáy lòng không khỏi run sợ, sắc mặt tái nhợt.
“Xem ra các ngươi rảnh rỗi quá nhỉ, dám bàn chuyện thị phi sau lưng chủ tử?” Dù Kiều Linh Nhi đã có lời, nhưng Tư Đồ Dật không thể không xử lý, bằng không sau này mọi chuyện càng phức tạp.
Cũng chính bởi đám nha hoàn luôn âm thầm bàn tán với nhau, cho nên từ trước đếnnay trong Thất vương phủ có rất ít nha hoàn, hầu như tất cả bọn họ đều được tuyển sau khi Kiều Linh Nhi đến vương phủ.

Hôm nay bọn họ còn dám nói nhăng nói cuội sau lưng chủ tử, nếu để Thất ca biết được e là khó toàn mạng.
Mấy ả nha hoàn vội quỳ sụp xuống xin tha, “Thập tam gia tha mạng, nô tỳ không dám, nô tỳ không dám nữa.”
“Nếu còn có lần sau, bổn vương lấy đầu các ngươi, lui xuống cả đi.” Tư Đồ Dật dọa nạt nói.
Kiều Linh Nhi cũng không có ý kiến gì, nàng cũng không thích chuyện hạ nhân ồn ào bàn tán sau lưng, đây là chuyện quy tắc đã thế.

Tư Đồ Dật dạy dỗ bọn họ một chút cũng tốt, lỡ sau này gặp trúng Tư Đồ Hiên thì đã mất luôn cái mạng nhỏ rồi.
Không ngờ một Tư Đồ Dật linh tinh lang tang thường ngày khi nghiêm túc cũng rất ra dáng vương gia.
Bị Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm, Tư Đồ Dật cảm thấy không tự nhiên.
Kiều Linh Nhi chỉ cười hì hì bảo, “Không ngờ Thập tam gia cũng uy nghiêm đến thế.”
Khóe miệng Tư Đồ Dật hơi giật một cái nhưng chẳng nói gì, nhấc chân bước vào bên trong, “Viện này Thất gia giữ lại cho cô, nếu cô không về ta sẽ nghĩ cách chiếm đoạt.”
“Không ngờ Thập tam gia lại có cái thú này.” Kiều Linh Nhi hờ hững nói.
Lòng Tư Đồ Dật hơi run lên, cảm thấy có điều không hay sắp xảy đến, “Cái thú gì?”
“Sở thích giống cô nương nhà người ta.” Kiều Linh Nhi chớp mắt, vô tội trả lời.
Sắc mặt Tư Đồ Dật đại biến, con ngươi tóe ra lửa giận, “Cô nói cái gì?”
“Cả viện này đầy những hoa, cảnh sắc thế này rõ ràng là làm riêng cho phái nữ, Thập tam gia thích chiếm lấy viện này, thế chẳng phải là có sở thích giống cô nương nhà người ta sao?” Kiều Linh Nhi vui vẻ chòng ghẹo Tư Đồ Dật.
Song, Tư Đồ Dật còn chưa kịp đáp trả thì Vân Lam đã khẩn trương bước vào, “Tiểu thư, Doanh tiểu thư cầu kiến.”