Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 137: Thế Thất Gia Có Tin Ta Không





Tính tình Đoạn Như Dao dù thẳng thắn nhưng không phải không nhìn ra được rằng, ngay lúc ngày, Kiều Linh Nhi đang tóe lửa giận, cơn giận khiến lòng người ta không nhịn được mà dấy lên sự run rẩy.

Nàng ta chưa từng phải đối mặt với khí thế hừng hực dũng mãnh như thế này, nên đành im lặng cúi đầu, không nói một lời.
Tự Khúc Doanh vốn muốn Đoạn Như Dao nói mấy câu, không ngờ nàng ta chỉ lặng thinh, nhất thời nộ hỏa bốc lên đỉnh, hung hãn thêm vài phần; đoạn, quay đầu nhìn Lương Tâm Nghê, ánh mắt này có ý gì thì dù không cần nói ai nấy cũng đều hiểu.
Lương Tâm Nghê thầm than thở trong lòng, nàng đã khuyên bảo Doanh tỷ tỷ từ trước rằng không nên làm lớn chuyện, ấy thế mà nàng ta hết lần này đến lần khác đều bỏ ngoài tai, bây giờ thì hay rồi, Kiều Linh Nhi nào phải loại chủ nhân dễ trêu vào.

Nếu chuyện ngày hôm nay bung bét, nói không chừng kẻ thua thiệt lại là nàng ta, tính tình Thất vương gia không ai lường trước được, biết đâu chừng Thất vương lại lập tức đứng về phía Kiều Linh Nhi.
“Muội muội không cần phải giận như thế, có chuyện gì chúng ta thượng lượng là được mà.” Lương Tâm Nghê nhìn Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng cười, dịu dàng khuyên bảo.
Kiều Linh Nhi vốn bị sự kiêu ngạo của Tự Khúc Doanh chọc cho nổi giận, bây giờ nghe Lương Tâm Nghê nói vậy, khuôn mặt nàng ta bình tĩnh đến vậy, trái lại lửa giận cũng xẹp đi phần nào, coi như nàng ta cũng là kẻ thức thời, “Đây cũng chẳng phải là giận gì, nhưng sự tình ra sao phải biết ngọn ngành, cứ mơ mơ hồ hồ thì nếu sau này truyền ra ngoài lại biến thành ta ức hiếp người khác.”
Tự Khúc Doanh lạnh lùng hừ một tiếng, “Chẳng lẽ lúc này còn không phải muội muội đang ức hiếp người ta sao?”
Kiều Linh Nhi nhíu mày, quay sang ả ta đợi câu tiếp theo.
“Điểm tâm này là ta tốn bao công tìm được, đừng nói tới nguyên liệu khó tìm mà chính là thời gian đã bỏ ra, muội muội cho là dễ dàng sao? Bị thị nữ của muội va vào đổ hết cả, đơn giản là quỳ xuống nhận sai làm sao bồi thường lại cho ta? Còn nữa, đụng phải thị nữ của ta, khiến thị nữ ta bị thương, bắt ả nhận sai lẽ nào cũng không đúng?”
Đầu óc Tự Khúc Doanh cũng rất nhanh nhạy, giọng điệu chẳng khác nào muốn gây sự.
Kiều Linh Nhi lạnh lùng cười, “Nếu như ta nghe không nhầm, là thị nữ của cô va phải Vân Lam.

Nếu đã thế sao lại là lỗi của Vân Lam chứ?”
Nói xong, Kiều Linh Nhi chuyển ánh mắt lên người Thông Nhi, “Vân Lam ở bên cạnh ta đã nhiều năm, nàng ta có gan to bằng trời cũng không dám dối gian trước mặt ta.

Tính tình nàng ra sao Thập tam gia cũng hiểu, ý của Doanh tiểu thư cho là Vân Lam đang nói dối?”

“Nô tỳ không có.” Vân Lam ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng nhìn tiểu thư chằm chằm.
Kiều Linh Nhi không để ý đến nàng ta, quay đầu nhìn Tự Khúc Doanh, “Doanh tiểu thư, thị phi trắng đen, ta nghĩ cô cũng hiểu.

Chuyện này ta không muốn làm ầm ĩ, hiểu rồi giải thuyết ổn thỏa là hay nhất.”
Dàn xếp ổn thỏa?
Tự Khúc Doanh cười lạnh, “Ý của Kiều tiểu thư muốn nói đây là lỗi của bổn tiểu thư? Kiều tiểu thư muốn bổn tiểu thư nhận lỗi với một ả nha hoàn?”
“Đã sai thì phải nhận sai, ta không quan tâm dù ngươi có là vua hay thần.” Kiều Linh Nhi giận dữ hét lên, sau mới chậm rãi nói, “Doanh tiểu thư cũng đừng quên nơi này là Thất vương phủ.

Quy củ của Thất vương phủ thế nào hẳn đã có người nói với cô từ ngày đầu tiên rồi nhỉ? Nếu Doanh tiểu thư muốn để Thất vương gia biết cô đã phạm phải sai lầm gì, thì cứ việc làm lớn chuyện.”
Thực ra nàng ta nào có muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với Thất vương gia.

Trước khi đến Liễu Thành, Hoàng hậu nương nương đã từng dặn dò nàng ta rằng, ở Thất vương phủ phải biết nhường nhịn, bằng không thì không có khả năng tồn tại.
Hiện tại, Kiều Linh Nhi – người bỏ đi bảy nằm ròng – đã trở về, khiến mọi hi vọng của nàng ta ở nơi đây đều tan thành mây khói.

Vất vả lắm mới có được cơ hội, hi vọng có thể đạt được danh vọng, nàng ta tuyệt nhiên không muốn bỏ qua.
Nhưng nếu vì chuyện hôm nay mà khiến Thất vương gia không vui, há chẳng phải mọi cố gắng đều uổng phí?
Được, Tự Khúc Doanh ta sẽ dàn xếp ổn thỏa!
Tự Khúc Doanh thở dài một hơi, một nụ cười nhạt vẽ ra trên mặt, “Muội muội hà tất phải tức giận như vậy, nếu muội muội cảm thấy nha đầu kia không chịu nhận lỗi thì thôi đi bỏ đi, mong là sau này không xảy ra chuyện này nữa.”
Kiều Linh Nhi thoáng ngạc nhiên, Tự Khúc Doanh thay đổi thái độ quá nhanh, nhưng chỉ bấy nhiêu thì sao có thể khiến lửa giận trong lòng nàng nguội bớt, người của nàng bị ức hiếp, nếu không tính sổ thì nàng không phải là Kiều Linh Nhi.

“Đã thế, chuyện khi nãy ta không để ý tới nữa.

Thế nhưng nha đầu kia phải nhận lỗi với Vân Lam.” Nhìn dấu tay trên mặt Vân Lam đến nàng cũng cảm thấy đau rát, Vân Lam là người của nàng, nàng không cho phép người bên cạnh mình bị kẻ khác ức hiếp.
Tự Khúc Doanh vốn cho là mình đã chịu nhịn một bước, như thế là lợi cho Kiều Linh Nhi kia lắm rồi.

Nào ngờ Kiều Linh Nhi còn đưa ra một yêu cầu vô lễ như thế, nháy mắt lửa giận đã lại bùng lên lần thứ hai, tròng mắt tóe ra hoa lửa, nghiến răng nghiến lợi, “Kiều Linh Nhi, cô đừng quá đáng.”
Thông Nhi cũng không lường đến chuyện Kiều Linh Nhi muốn nàng ta nhận sai, từ lúc nàng ta theo bên cạnh tiểu thư luôn được người khác nịnh nọt, hôm nay không chỉ bị người ta đẩy xuống đất hai lần mà giờ còn bị bắt phải nhận sai?
“Nô tỳ không làm sai chuyện gì.” Thông Nhi hất cằm nhỏ, trừng mắt nhìn Kiều Linh Nhi.
“Tiểu thư đang nói không đến lượt ngươi chen mõm vào, an phận đi.” Rốt cuộc Tả Sấm cũng lên tiếng.
Giọng nói của Tả Sấm rất lạnh lùng, khiến ai nghe thấy đều rùng mình.
Chuyện này đến bản thân Kiều Linh Nhi cũng thấy kinh ngạc, buộc lòng phải ngoảnh lại nhìn hắn một cái, song chỉ liếc thoáng qua rồi lại quay đầu nhìn Tự Khúc Doanh, sắc mặt không đổi.
Tự Khúc Doanh nào đâu ngờ Tả Sấm lại đột nhiên lên tiếng chứ? Nàng ta nhận ra Tả Sấm chính là hộ vệ bên cạnh Thất vương gia, chuyện hôm nay nếu từ trong miệng Tả Sấm truyền đến tai Thất vương gia, e là cái được không bù nổi cái mất, vì một ả nha hoàn mà mất đi cơ hội ngàn năm, không đáng!
Bất chợt, nàng ta chú ý đến một chuyện, Tả Sấm gọi Kiều Linh Nhi là tiểu thư, trong khi gọi bọn họ là…
Tự Khúc Doanh cả kinh, chẳng lẽ chuyện Kiều Linh Nhi có địa vị đặc biệt trong Thất vương phủ là thật? Hay là vì nguyên nhân khác, như thói quen chẳng hạn?
“Thông Nhi, không được làm càn.” Tự Khúc Doanh ngoảnh đầu lại, giọng nói thoáng lộ vẻ hung ác, độc địa.
Thông Nhi không ngờ tiểu thư lại cất tiếng răn dạy mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đứng ngây ra đó.
Kiều Linh Nhi cười nhạt, không tệ, ít ra nàng ta cũng hiểu được câu ‘gió chiều nào che chiều nấy’, “Không biết Doanh tiểu thư định thế nào?”
Tự Khúc Doanh hít thở thật sâu, được, nàng ta nhẫn!

“Thông Nhi, còn không mau xin lỗi Vân Lam?”
Thông Nhi càng không ngờ tiểu thư lại bắt nàng ta xin lỗi người khác, trong khi đối phương chỉ là một ả nha hoàn, trong thoáng chốc nàng ta ngây ngẩn, mãi một lúc sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Lương Tâm Nghê và Đoạn Như Dao cũng không ngờ Tự Khúc Doanh lại quyết định như thế, nên cũng đứng sững ra đó.
Một lát sau, Đoạn Như Dao mới cất tiếng, “Doanh tỷ tỷ, tỷ…”
“Đoạn tiểu thư có ý kiến gì sao?” Kiều Linh Nhi lạnh lùng hỏi ngược lại, nếu đã trấn áp được Tự Khúc Doanh, chi bằng đàn áp luôn cả Đoạn Như Dao.

Dù gì kết quả cũng chỉ có một, nếu nàng không bị Tư Đồ Hiên giáo huấn, đuổi ra khỏi Thất vương phủ, có nghĩa là nàng làm đúng.

Tư Đồ Hiên vốn chẳng quan tâm.
Nói cho cùng, Tư Đồ Hiên sẽ lựa chọn thế nào, bây giờ nàng không biết được, chính nàng cũng đang mong đợi phản ứng của Tư Đồ Hiên.
Đoạn Như Dao bị sự lạnh lùng của Kiều Linh Nhi hù dọa, vội vàng lắc đầu, “Quyết định của Doanh tỷ tỷ, ta không có ý kiến.”
Tự Khúc Doanh thấy Đoạn Như Dao lên tiếng trong lòng đã mang mong chờ, không ngờ vừa bị Kiều Linh Nhi chất vấn nàng ta đã rụt ngược lại, giận càng thêm giận, hung hăng trừng mắt liếc Đoạn Như Dao một cái.
Đoạn Như Dao thấy vậy bèn cúi đầu, không dám ngước lên nhìn nữa.
Kiều Linh Nhi thu hết một màn này vào tầm mắt, suýt chút nữa đã bật cười, Đoạn Như Dao này đúng là quá bộc trực, đấy cũng là phản ứng của người chưa từng gặp sóng to gió lớn, không biết sau này sẽ còn phát triển cỡ nào.

Tự Khúc Doanh lúc này hẳn là rất tức giận đấy nhỉ?
“Vân Lam, khi nãy ngươi bị người ta đối xử thế nào thì đòi lại thế ấy.

Song ngươi cũng đã làm hư điểm tẩm mà Doanh tiểu thư dày công chuẩn bị cho Thất gia, phạt phải nhận tội.”
Khi nãy ngươi bị người ta đối xử thế nào thì đòi lại thế ấy?
Lời này vừa truyền đến tai Tự Khúc Doanh đã khiến sắc mặt nàng ta đại biến, những tưởng Kiều Linh Nhi chỉ bắt Thông Nhi quỳ xuống nhận sai thôi chứ, dù sao cũng là kẻ dưới, quỳ gối nhận tội cũng là chuyện thường tình.


Nhưng tính thế nào cũng không tính tới nàng ta lại dám để nha đầu Vân Lam kia đánh Thông Nhi?
“Kiều tiểu thư…”
Không để Tự Khúc Doanh nói hết câu, Kiều Linh Nhi đã nhẹ nhàng cười bảo, “Doanh tiểu thư đừng nóng ruột, nếu là Vân Lam khiến Doanh tiểu thư hoài phí tâm tư ta cũng không bao che.

Công tư phân minh, điều này ta hiểu.”
Kiều Linh Nhi đã nói đến vậy, Tự Khúc Doanh còn ý kiến được gì? Đành chấp thuận!
Vân Lam hiểu tính cách của tiểu thư, nếu tiểu thư đã nói vậy cô nhất định phải ra tay, bằng không sẽ khiến tiểu thư tức giận.

Cô không thể vì người ngoài mà khiến tiểu thư tức giận!
Thấy Vân Lam bước đến, Thông Nhi cả kinh lùi lại vài bước.
Vân Lam làm mặt lạnh, “Đừng có lui nữa, ta với không tới.”
Khóe môi Kiều Linh Nhi chất chứa ý cười, không ngờ nha đầu này cũng có bản lĩnh đấy, khá lắm!
Tư Đồ Hiên vừa bước đến cửa cũng vừa vặn thấy được nụ cười của Kiều Linh Nhi, nháy đã trong lòng đã thấy thư thái hẳn, không bị ức hiếp là được rồi.
Hình bóng Tư Đồ Hiên cũng lọt vào mắt Tự Khúc Doanh, thoáng chốc ủy khuất đã dấy lên, nước mắt đua nhau tuôn rơi, vội vàng bước đến quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Hiên, “Thất vương gia, xin ngài làm chủ cho ta.”
Tư Đồ Hiên vốn định bước đến bên cạnh Kiều Linh Nhi thì đã bị Tự Khúc Doanh ngáng đường, mặt hắn tối sầm lại, “Xảy ra chuyện gì?”
Thông Nhi thấy Tư Đồ Hiên đến tựa như thấy vị cứu tinh, bèn vòng qua người Vân Lam chạy vội đến trước mặt Tư Đồ Hiên quỳ sụp xuống, “Thất vương gia, ngài phải làm chủ cho nô tỳ, Kiều tiểu thư muốn giết nô tỳ.”
Kiều Linh Nhi hoảng hồn, nhìn hai chủ tớ nhà kia với vẻ không dám tin, bây giờ nàng mới chân chính hiểu rõ cái gì gọi là kẻ ác luôn đi tố cáo trước, mà còn tố cáo thế này thì đúng là…
Chân mày Tư Đồ Hiên nhíu lại, chẳng buồn nhìn hai người đang quỳ trước mặt, ánh mắt hắn phóng như bay về phía Kiều Linh Nhi, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt khiêu khích của nàng, khóe môi lập tức cong lên.
Kiều Linh Nhi dám khẳng định nụ cười tà mị kia của Tư Đồ Hiên nhất định là muốn dụ dỗ nàng.

Vì thế cho nên nàng hung hăng trừng mắt lại với anh ta, hất cằm nói, “Thế Thất gia có tin ta không?”