Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 139: Thất Gia Ta Không Muốn Biến Thành Bánh Nướng





Một bên tai Kiều Linh Nhi kề sát trên ngực người nào đó, nàng nghe được tiếng tim đập trầm ổn, lại vừa như có hơi dồn dập, từng nhịp từng nhịp, thoáng chốc đã không thể giữ được bình tĩnh.
Tay Tư đồ Hiên ôm chặt lấy nàng, chẳng khác nào như đang ôm cả thiên hạ vào lòng, cứ thế đôi bên cùng hòa làm một.
Một lát sau, Kiều Linh Nhi mới trấn tĩnh lại, nàng cảm nhận được sự ấm áp từ thân nhiệt của người nào đó, khuôn mặt nhỏ chẳng mấy đã ửng hồng, đôi tay nhỏ toan đẩy người nọ ra mà lại quên mất sự chênh lệch giữa hai người, bản thân nàng vốn chẳng thể nhúc nhích tí gì.
Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi rầu rĩ nói, “Thất gia, ta có thể đứng lên rồi chứ?”
Song, người đang ôm nàng không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy người nào đó không chịu buông tay, Kiều Linh Nhi trầm ngâm một lát, “Thất gia, ta không muốn biến thành bánh nướng.”
Thời tiết hôm nay mát mẻ dễ chịu, vốn không thể làm thành ‘bánh nướng’, nhưng thân nhiệt của anh ta lại cao bất thường, hơn nữa động tác thân mật thế này thật khiến người ta lấy làm kinh hãi.
Khóe môi Tư Đồ Hiên cong lên, bánh nướng? Chắc cũng chỉ có mình cô gái nhỏ này nói được như thế.
Như mong muốn của nàng, Tư Đồ Hiên nới lỏng vòng tay rồi nhìn nàng chằm chằm.
Kiều Linh Nhi còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị người ta nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy bị tổn thương.

Nam nhân này hôm nay thật kỳ cục, luôn cố ý tìm cách chiếm tiện nghi của nàng.
Chiếm tiện nghi? Từ ngữ này vụt qua trong suy nghĩ khiến Kiều Linh nhi sững sờ.
Ạch, xem ra đúng là vậy.
“Bổn vương không thích ăn bánh nướng.” Tư Đồ Hiên nghiêm túc nói.
Kiều Linh Nhi chớp mắt liên hồi, ra vẻ không hiểu ý của hắn.
Thế nhưng khi nàng nháy mắt lần cuối cùng, trong đầu lại vụt qua mấy chữ kia, ạch 囧, hiểu ra vấn đề, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng.
“Thực ra, thực ra ta cũng không thích ăn, cho nên không cần nướng đâu.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên co lại, thật sự cô gái nhỏ này đang suy nghĩ gì vậy, bên trong cái đầu nhỏ kia rốt cuộc chứa thứ gì thế nhỉ?

Thực ra Kiều Linh Nhi cũng đang thầm thở dài trong lòng, nàng còn tự vấn nghiêm trọng hơn, chẳng hiểu mình bị cái gì mà nói năng lung tung hết cả.
Ôi, đều tại Tự Khúc Doanh kia làm náo loạn, đầu nhỏ thông minh của nàng giờ cũng thành hồ đồ mất rồi.
“Thất gia, nếu như không còn chuyện gì ta xin cáo lui trước.”
Lúc này chạy là thượng sách!
Kiều Linh Nhi bỏ lại một câu, chẳng quan tâm nhân gia có đồng ý hay không đã xoay người đi.

Nào ngờ vừa mới xoay người đã bị người ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé kéo lại.
Bàn tay nhỏ mềm mại của nàng nằm gọn trong bàn tay to dày của anh ta, trái tim nhỏ của Kiều Linh Nhi đập mạnh hơn, không xong rồi, nàng thật sự nghiện anh ta rồi sao? Vì sao một lần lại một lần bị anh ta dùng sắc đẹp dụ dỗ? Ạch, dù chỉ là nắm tay cũng khiến tim nàng rộn ràng hẳn lên!
Không được, nhất định phải tăng cường khả năng miễn dịch!
Sau khi tự ra lệnh cho mình, Kiều Linh Nhi cố gắng tỉnh táo lại, chỉ có điều khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng lên, nàng ngoảnh đầu lại chớp mắt mấy cái, “Thất gia còn việc gì căn dặn sao?”
Tư Đồ Hiên rất thích ngắm dáng vẻ nàng lúc này, đôi mắt long lanh lộ vẻ bối rối nhưng khuôn mặt ửng hồng lại cố giữ vẻ bình tĩnh, vừa nhìn đã muốn yêu thương.
Tư Đồ Hiên cứ mải ngắm nàng như thế, hồi lâu cũng chưa lên tiếng.
Kiều Linh Nhi có hơi bực mình, nàng không phải động vật trong thảo cầm viên để người ta thăm thú, bị anh ta nhìn thế này đúng là mất mặt, “Thất gia có chuyện gì xin hãy cứ nói thẳng.”
Tư Đồ Hiên khẽ cười, nụ cười này còn phát ra tiếng rất khẽ, một tiếng cười thuần phác.
Kiều Linh Nhi chưa từng nghe anh ta cười thành tiếng lần nào, cũng không mong có một ngày được nghe tiếng cười của Thất gia, ấy thế mà lúc này lại nghe được, trái tim nhỏ không khỏi nhảy loạn.

Tiếng cười mộc mạc này chỉ nghe thôi mà cứ như được thưởng thức rượu thơm nguyên chất, mới thoáng nghe mùi mà lòng đã say.
Ngắm đôi mắt mờ sương của nàng khiến lòng Tư Đồ Hiên nóng lên, sau lại khẽ thở dài một tiếng, hắn thu lại nụ cười trên mặt rồi cất tiếng, “Linh Nhi, năm ấy…”
Vừa nghe thấy hai từ “năm ấy”, toàn thân Kiều Linh Nhi khẽ run lên, ra sức lắc đầu hòng tự trấn tĩnh lại, “Thất gia, ta còn có việc phải làm, có chuyện gì để lần sau hẵng nói.”
Bỏ lỡ bảy năm, Tư Đồ Hiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, chuyện cần giải thích lý ra hắn không nên do dự, đấy mới là cách làm của Thất gia.

Hắn vội vàng co tay kéo người toan bỏ đi kia lại.
Kiều Linh Nhi vốn đang rối bời, bị hắn kéo như thế khiến toàn thân chao đảo lần thứ hai, rồi cũng lại lần thứ hai ngã vào lòng người nào đó.
Chỉ là lúc này đã không còn sự ngượng ngùng, không còn tiếng tim đập rộn ràng, chỉ còn sót lại nỗi cay đắng khôn kể tựa như hoàng liên đang tan dần trong miệng, lan đến tận trong tim.
Tư Đồ Hiên lại thở dài, gục đầu xuống, tay trái ôm eo, tay phải khẽ vuốt mấy sợi tóc tơ mềm mại của nàng, giọng nói thuần phác kia lại vang lên trên đỉnh đầu Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, rốt cuộc nàng sợ hãi điều gì?”
Kiều Linh Nhi thấy mắt mình cay cay, dường như có một dòng nước nóng hổi chực trào trong hốc mắt, nàng vội chớp mắt liên hồi nhằm làm dịu lại, giữ nguyên vẻ lặng thinh không nói gì.
“Năm ấy ta không biết nàng bị thương.” Nếu biết nàng bị thương, thì trước đây bất kể là ai bên cạnh, hắn cũng sẽ không bỏ nàng lại mà quan tâm đến Mộ Dung Thiên Tình.
Kiều Linh Nhi không nói gì, khi ấy quả thực nàng đã mong anh ta có thể ở lại, vì nàng bị thương.

Thế nhưng anh ta chẳng những không ở mà còn vứt lại cho nàng một ánh mắt lạnh nhạt rồi xoay người bỏ đi.
Một khắc ấy, nàng cảm giác như mình chỉ là một người ngoài, một người ngoài dù sống dù chết cũng không liên quan gì đến anh ta.
Một khắc ấy, nàng mới hiểu được cảm giác trong lòng mình, hóa ra nàng đã không còn cho rằng anh ta là người ngoài nữa.
Cũng chính một khắc ấy, nàng mới biết mình dễ dàng bị tổn thương đến như vậy.
“Thật xin lỗi.” Một hồi lâu cũng không nghe thấy cô gái nhỏ kia đáp lại, Tư Đồ Hiên lại cất tiếng.
Toàn thân Kiều Linh Nhi rung động mạnh, Thất gia… Thất gia nhận lỗi với nàng!
Chẳng lẽ là vì chuyện năm ấy mà Thất gia muốn gặp nàng nói tiếng xin lỗi?
Cảm nhận được sự run rẩy của bảo bối trong lòng, trái tim Tư Đồ Hiên thắt lại.

Hắn không nói thêm gì nữa, hắn để nàng suy nghĩ trước khi quyết định.

Một hồi sau, Kiều Linh Nhi mới nói, “Ngài xin lỗi vì năm xưa đã không để ý đến ta sao?”
Tư Đồ Hiên lắc đầu cười khổ, “Không phải.”
Kiều Linh Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn chằm chằm, “Vậy thì vì chuyện gì?”
“Bởi vì ta để nàng rời xa nhiều năm như vậy, để nàng chịu khổ bên ngoài.” Tư Đồ Hiên cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc đang phát sáng.
Bởi vì để nàng rời xa nhiều năm, khiến nàng chịu khổ? Chính là vì để nàng chịu khổ sao?
Kiều Linh Nhi có phần không vui, nàng bỏ đi nhiều năm như vậy không ngờ anh ta cũng chẳng tìm nàng, chỉ thế thôi đã khiến nàng càng giận hơn…
“Ngài nào có đi tìm ta, vốn dĩ ngài chẳng quan tâm đến ta.” Kiều Linh Nhi trừng mắt chỉ trích, trong đôi mắt đã phiếm nước, tất cả đều vì tin tức kia.
Tư Đồ Hiên khẽ than thở, “Ai nói ta không phái người tìm nàng? Nàng chọn cách bỏ đi thay vì đến chất vấn ta đã tỏ rõ nàng cần thời gian để bình tâm lại.

Đó là sự lựa chọn của nàng, sao ta có thể không tôn trọng chứ?”
Nói xong, ngón tay thon dài lướt qua gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của nàng, khẽ gạt đi những bọt nước còn chưa thành hình.
Kiều Linh Nhi ngơ ngác, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần vì mấy lời nói kia của anh ta.
“Linh Nhi, sau này dù có xảy ra chuyện gì nàng cũng không được phép giận dỗi bỏ đi nữa, có chuyện gì nàng cứ đến hỏi thẳng ta, ta cho phép nàng làm vậy.”
Kiều Linh Nhi quay về viện của mình, ngả sấp trên mặt bàn, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn câu nói này.
Hóa ra bấy lâu nay nàng cứ ôm lấy đau thương tự mình thêu dệt, thực ra chân tướng đã ở ngay trước mắt, thế nhưng nàng lại chọn cách trốn tránh.
“Đúng là con rùa đen rụt đầu, khinh bỉ ngươi.” Kiều Linh Nhi tức khí mắng bản thân mình.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Người không thể mắng Vương gia như thế.” Vân Lam vừa vào cửa đã nghe tiếng tiểu thư trách mắng, không khỏi run rẩy sợ hãi.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật, sức tưởng tượng của tiểu nha đầu này cũng thật phong phú, đời thuở nào nàng dám mắng Vương gia chứ? Nàng đang mắng nhiếc chính bản thân đấy được chưa?
Kiều Linh Nhi vừa ngẩng đầu thì dấu ấn màu hồng trên má Vân Lam lại đập vào mắt, khiến lòng nàng chùng xuống.

Giáo huấn Tự Khúc Doanh như hôm nay còn quá nhẹ nhàng, nếu không nghiêm trị nữ nhân bụng đầy thủ đoạn độc ác kia, sau này không biết ả ta còn làm ra trò gì hại người.
Vân Lam biết tiểu thư xót mình bèn vội vàng lắc đầu, “Tiểu thư, người đừng đau lòng, nô tỳ không đau đâu, thật đấy.”
Vì nóng lòng nên nét mặt Vân Lam biến hóa rất phong phú, chẳng may động đến vết thương liền méo miệng, bàn tay nhỏ lập tức giơ lên che mặt.

Ánh mắt Kiều Linh Nhi sa sầm, “Mau đem thuốc ta làm ra bôi đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vân Lam vâng dạ gật đầu, sau lại bẩm báo, “Tiểu thư, Thập tam gia đã đưa thuốc đến cho nô tỳ, vậy dùng thuốc của tiểu thư trước, hay dùng thuốc của Thập tam gia trước ạ? Hay là sau khi dùng thuốc của tiểu thư thì dùng thuốc của Thập tam gia ạ?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật giật, câu hỏi của nha đầu này đúng thật là…
Không ngờ Thập tam gia cũng thật nhanh tay, chớp mắt đã thần tốc đưa thuốc đến.
Kiều Linh Nhi không nói gì mà chỉ nhìn Vân Lam chằm chằm.

Sau cùng Vân Lam đành ngượng ngùng cúi đầu nói, “Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ sẽ dùng thuốc của tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi bật cười, tiện đà nháy mắt đầy ẩn ý, “Không cần, thuốc của Thập tam gia hẳn càng thêm hiệu nghiệm.

Ngươi mau dùng thuốc của ngài ấy đi, bằng không Thập tam gia sẽ nổi giận đấy.”
Vân Lam suy nghĩ một lát rồi gật đầu nghe theo.
Ngày tiếp theo, Kiều Linh Nhi muốn dạo phố một chút nên dẫn Vân Lam và Thời Thiến xuất phủ.
Dọc đường đi, Vân Lam cứ tò mò nhìn tiểu thư, cảm thấy tiểu thư có gì khang khác, thế nhưng rốt cuộc là khác ở điểm nào thì cô vẫn chưa tìm ra được.
À, phải rồi, tiểu thư rất phấn chấn!
“Tiểu thư, hôm nay người rất vui sao?” Vân Lam nghiêng đầu thắc mắc.
Kiều Linh Nhi vô thức gật đầu, “Phải.”
“Tiểu thư, tại sao người lại vui thế?” Hôm nay chưa xảy ra chuyện gì mà, lẽ nào là vì xuống phố nên tiểu thư mới vui vẻ đến vậy? Nếu đã thế cô sẽ theo tiểu thư ra phố mỗi ngày.
Không đợi Kiều Linh Nhi trả lời, Vân Lam đã tiếp tục hỏi, “Tiểu thư, có phải vì được xuống phố nên người rất vui không?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật một cái, nàng dừng bước lại, lặng thinh liếc nhìn Vân Lam.

Kiều Linh Nhi còn chưa kịp mở lời thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, “Bổn thiếu gia muốn gặp Thất vương gia, không kẻ nào được phép cản đường.”