Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 143: Tình Yêu Duy Nhất





Tư Đồ Dật chau mày đứng dậy, Thất ca tìm hắn có chuyện gì?
“Linh Nhi, ta đi xem Thất ca có việc gì trước, cô đừng đến Mộ Dung phủ, đợi lát nữa ta sẽ nói với cô.”
Tư Đồ Dật bỏ lại câu này rồi khẩn trương bước về phía thư phòng.
Tư Đồ Hiên thả cuốn sổ nhỏ trên tay xuống, thản nhiên liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật, “Đệ vừa mới đi tìm Linh Nhi?”
Trong lòng Tư Đồ Dật bỗng cảm thấy có điềm không lành, vội vàng giải thích, “Thất ca, đệ chỉ đến thăm Linh Nhi một chút xem có chuyện gì… cần giúp một tay không.”
Những lời này vừa thốt ra đã cảm thấy không thỏa đáng, Tư Đồ Dật lại vội vàng sửa lại câu chữ, “Không phải vậy, Thất ca à, đệ là đến thăm xem thương thế của Vân Lam đã khá hơn chưa…”
Tư Đồ Dật thật bất hạnh, dường như câu này còn không hợp lý hơn, lại còn là để sửa sai cho câu trước, hắn lập tức bị người ta lạnh lùng cắt ngang, “Được rồi.”
Tư Đồ Dật ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời.

Nếu để Thất ca biết hắn tiết lộ chuyện kia cho Linh Nhi, chỉ e Thất ca sẽ không tha thứ.
“Linh Nhi muốn đến Mộ Dung gia, đệ đi cùng nàng ấy đi.” Tư Đồ Hiên chẳng những không trách cứ mà còn dặn dò.
Tư Đồ Dật vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa đã hét lớn, Thất ca… thế này… thế này là có ý gì?
“Nàng đã muốn biết thì nhất định sẽ nghĩ cách để biết tường tận, cứ ngăn cản nàng cũng không phải cách.”
Không đợi Tư Đồ Dật cất tiếng hỏi, Tư Đồ Hiên đã giải thích.

Hắn rất hiểu tính tình Kiều Linh Nhi, một khi chưa đạt được mục đích nàng nhất định sẽ không bỏ qua, hẳn là nàng sẽ đến Mộ Dung gia tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi mới quyết định.

Cô gái nhỏ này chẳng chịu hỏi hắn điều gì, lần nào cũng tự làm theo ý mình.

Để nàng đi một mình đầy mạo hiểm chi bằng hắn ra tay phủ đầu trước.

“Thế nhưng, Thất ca, như vậy…” Tư Đồ Dật lo lắng nhưng không tìm được lời lẽ gì để nói lại, “Thất ca, làm thế không được.”
“Có gì mà không được? Chuyện của Mộ Dung gia cũng đã đến lúc giải quyết rồi, đợi mấy năm nay chính là để nàng đích thân ra tay.” Ánh mắt Tư Đồ Hiên vằn lên những tia máu.
Trước đây Mộ Dung Thiên Tình bày kế làm tổn thương nàng, khiến nàng rời xa hắn, thiết nghĩ cũng đã lường trước được tương lai của Mộ Dung gia sẽ ra sao.

Nếu như không phải vì muốn để tiểu nữ kia đích thân báo thù, hắn đã sớm động thủ.
Tư Đồ Dật hiểu, năm ấy dù rất giận dữ nhưng Thất ca không hề động đến nhà Mộ Dung, thì ra là vì muốn đợi Kiều Linh Nhi quay về, để Kiều Linh Nhi tự định đoạt chuyện này.
Thất ca đối đãi với nàng ta quá tốt, song cũng có phần quá đáng.
“Thất ca, huynh…” Tư Đồ Dật do dự không biết có nên hỏi hay không.
“Nói.”
“Thất ca, vì sao huynh phải đợi Linh Nhi, nàng ta tốt đến vậy sao?” Chuyện này đã canh cánh trong lòng Tư Đồ Dật nhiều năm, bảy năm trước hắn đã muốn biết đáp án, nhưng khi ấy vốn chẳng có cơ hội.

Sau khi Kiều Linh Nhi bỏ đi, Thất ca cũng thay đổi, lá gan hắn không lớn đến độ dám chọc giận Thất ca.

Bây giờ thì khác, Kiều Linh Nhi đã trở về, tâm tình Thất ca cũng tốt hơn hẳn, cũng là lúc hắn nên có đáp án cho mình.
Khóe môi Tư Đồ Hiên hơi cong lên, ngẩng đầu ngắm bình hoa trên kệ đằng xa, mắt hơi nheo lại.
Vì sao phải đợi nàng bằng được?
Nàng quá thuần khiết, trắng trong hơn cả bông tuyết ngày đông giá, so với mạn đà la còn quyến rũ hơn vạn lần; nàng rất chân thật, thậm chí trân châu ở Nam Hải cũng không sánh bằng.

Con người nàng rất tốt, điều này hắn đã phát hiện từ lâu, si mê nàng cũng lâu ngần ấy.

Thế cho nên hắn không thể kìm lòng được, hắn nhất định phải bảo vệ nàng, cho nàng một nơi dung thân ấm áp, thậm chí trao cho nàng cả tình yêu duy nhất của hắn.

Tình yêu duy nhất?
Bốn chữ này vừa lóe lên trong đầu khiến Tư Đồ Hiên thoáng sững sờ, chân mày nhíu chặt lại.
Tư Đồ Dật nhìn Thất ca với vẻ thắc mắc, thấy Thất ca không trả lời câu hỏi của mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào bình hoa đối diện bèn theo tầm mắt ấy nhìn sang, thế nhưng trên kệ kia chỉ có một bình ngọc xanh biếc, không có gì đặc biệt.
“Thất ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, đệ ra ngoài trước đi.” Tư Đồ Hiên thu tầm mắt lại, phất tay một cái rồi tiếp tục cúi đầu xem sổ sách.
Tư Đồ Dật biết mình không thể lấy được đáp án nên đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Thất ca rất tốt với Kiều Linh Nhi, đúng là có phần hơi quá, nhưng chỉ cần Kiều Linh Nhi không làm gì tổn hại đến Thất ca, như vậy có xá gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Đồ Dật cũng thoải mái hơn một chút.
Tư Đồ Dật rời khỏi thư phòng, chưa kịp đi xa đã phát hiện Tự Khúc Doanh đang đi tới, hắn nhướng mày toan tìm đường tránh.

Không ngờ Tự Khúc Doanh kia đã phát hiện ra hắn, mau miệng gọi: “Thập tam gia.”
Tư Đồ Dật bất đắc dĩ dừng bước, vẻ mặt thản nhiên, “Doanh tiểu thư, thật trùng hợp.”
Tự Khúc Doanh dịu dàng cười, nàng ta lắc đầu, “Thập tam gia, ta đến tìm ngài.”
“Chẳng hay Doanh tiểu thư có việc gì cần?”
Thấy dáng vẻ Thập tam gia có phần vội vã, đôi mày liễu của Tự Khúc Doanh hơi nhíu lại, “Thập tam gia có việc bận gì sao?”
Tư Đồ Dật vốn không muốn đứng lâu với nàng ta, nghe hỏi vậy bèn gật đầu, “Thất ca dặn ta đưa Linh Nhi đến Mộ Dung phủ một chuyến, nếu Doanh tiểu thư không có chuyện gì cần nói thì bổn vương mạn phép đi trước.”
Đôi mắt Tự Khúc Doanh sáng ngời, lập tức gật đầu, “Vậy không quấy rầy Thập tam gia.”
Tư Đồ Dật cất bước đi khỏi.
Thông Nhi thấy vậy không khỏi thắc mắc, “Tiểu thư, tại sao người không hỏi?”
Không phải là tiểu thư muốn biết giữa Mộ Dung tiểu thư và Kiều Linh Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao gặp được Thập tam gia lại không hỏi?

“Ta cũng hiểu đại khái sự tình rồi, đi thôi, mau báo cho Hoàng hậu nương nương.” Vẻ mặt Tự Khúc Doanh đầy hăng hái, chẳng bận tâm đến khuôn mặt ngơ ngác của Thông Nhi, xoay người cất bước quay về.
Sau khi Tự Khúc Doanh đi rồi, Cam Hoài mới bước ra từ trong bụi hoa, ánh mắt bắn ra tia sắc lạnh, xoay người bước về phía thư phòng.
Phía bên kia, Kiều Linh Nhi vốn định nhân cơ hội này xuất phủ, nhưng nàng có linh cảm Tư Đồ Dật có thể sẽ quay lại nên tiếp tục chờ đợi.
Khi thấy Tư Đồ Dật xuất hiện, khóe môi nàng vẽ ra một nụ cười tà mị, “Thập tam gia, có phải ngài quay lại để trả lời ta không?”
Tư Đồ Hiên gấp gáp gọi anh ta đi như vậy nhất định là có chuyện dặn dò.

Thế nhưng dù có căn dặn gì, nếu liên quan đến nàng, thì hẳn không phải gì khác mà chính là chuyện này.
Nếu Tư Đồ Hiên không cho nàng xuất phủ, nàng sẽ khiến Thất vương phủ này gà bay chó sủa.
Tư Đồ Dật thấy ánh mắt nàng lóe lên thì không khỏi than thầm, Thất ca đúng là tinh anh, nếu huynh ấy không đồng ý cho nàng đến phủ Mộ Dung e là hôm nay cả Thất vương phủ này sẽ náo loạn.
“Linh Nhi nhất định muốn đến Mộ Dung phủ?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, gật đầu.
“Ta đưa cô đi, dù sao ta cũng quen người của phủ Mộ Dung, có ta ở đây không ai dám làm khó dễ cô.” Tư Đồ Dật hào sảng vỗ ngực đảm bảo.
Kiều Linh Nhi ngó trái ngó phải, sau lại nhìn một lượt từ đầu đến chân, nàng nghi hoặc hỏi, “Thập tam gia biết võ công sao?”
Tư Đồ Dật ngẩn người rồi lắc đầu, “Không biết.”
“Nếu như ta bị người ta đuổi giết, Thập tam gia có thể bảo vệ được ta?”
“Tiểu thư, ai dám truy sát người thế?” Vân Lam bưng trà đến, vừa vặn nghe được mấy lời này của tiểu thư, liền cất tiếng hỏi han.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi méo xệch, vì sao lúc nào nha đầu kia cũng hỏi ra những câu “kinh điển” như thế chứ!
“Ngươi nghĩ tiểu thư nhà ngươi lợi hại lắm sao? Không ai dám truy sát sao?”
Thấy tiểu thư hung dữ hỏi vặn lại, Vân Lam vội vàng lắc đầu, sau khi đặt khay trà xuống thì rót một chén dâng lên, “Tiểu thư, người bớt giận, bớt giận, nô tỳ không có ý này.”
Kiều Linh Nhi nhận lấy chén trà, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, “Vậy ngươi có ý gì?”
Vân Lam lẩm nhẩm hồi lâu vẫn chưa tìm ra được đáp án, sau cùng, cô nhìn thấy Thời Thiến đi đến thì vội chỉ vào nói, “Bởi vì bên cạnh tiểu thư luôn có mặt Thời Thiến, Thời Thiến biết võ công mà.”
Kiều Linh Nhi không nhịn được liếc nhìn nàng ta, “Vân Lam, hôm nay không được phép nói chuyện.”
Vân Lam một bộ oan ức, không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.


Thế nhưng tiểu thư đã dặn thì không thể cãi lại, nàng ta đành cúi đầu nghe theo.
Tư Đồ Dật nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn Vân Lam cũng dịu dàng hơn.
Kiều Linh Nhi lặng lẽ thu hết một màn này vào tầm mắt, sau mới lên tiếng, “Đã có Thập tam gia bảo vệ, nếu không vào hang cọp thì uổng phí hảo ý của ngài ấy.

Vân Lam, ngươi ở lại trong phủ.”
Vân Lam thấy tủi thân, không phải là tiểu thư không cần cô nữa chứ?
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt đã tuôn rơi.
Kiều Linh Nhi không nói gì, “Vết thương trên mặt ngươi chưa lành, ra ngoài gặp gió không tốt đâu, ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi.”
Vân Lam ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn vào mắt tiểu thư, hai hàng nước mắt lăn càng nhanh.
Tư Đồ Dật xoay người qua nói với Vân Lam, “Đừng khóc, là con gái thì không nên khóc.”
Vân Lam sững sờ, nhất thời nín hẳn lúc nào không hay, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mấy người nọ đang xa dần, một lát sau vẫn chưa định thần lại.
Mộ Dung phủ tọa lạc ở phía Nam Liễu Thành, diện tích tuy lớn nhưng không có khí thế hùng vĩ như Thất vương phủ.
Trước cửa đặt hai con sư tử đá, uy phong lẫm liệt trừng mắt nhìn người qua đường.
Đứng trước cửa, Kiều Linh Nhi cười nhạt, “Quả nhiên là đại thương nhân đệ nhất thiên hạ.”
Tư Đồ Dật chỉ hừ một tiếng, “Suy cho cùng cũng là hữu danh vô thực mà thôi.”
Kiều Linh Nhi cũng không cãi lại, tự thân nàng biết xưng hào thiên hạ đệ nhất thương nhân phải dành cho ai, song hiện tại đã ở trên người Mộ Dung gia thì coi như thuộc về Mộ Dung gia.
“Là người ở đâu đến?” Gia đinh gác cửa lập tức bước lên ngăn bọn họ lại.
Sắc mặt Tư Đồ Dật sa sầm, không đợi hắn lên tiếng Thời Thiến đã nói lớn, “Thập tam gia và tiểu thư ở đây còn không mau vào trong bẩm báo?”
Gia đình gác cửa run rẩy, bọn họ biết Thất gia và Thập tam gia đang ở Liễu Thành, thế nhưng chưa từng gặp qua, sao có thể nhận ra chứ! Huống hồ bọn họ mới đến Mộ Dung phủ lần đầu, thấy người lạ thì phải ngăn lại không cho vào thôi.
“Dạ dạ dạ.”
Bước vào phủ Mộ Dung, Kiều Linh Nhi đảo mắt quan sát, nàng phát hiện cách bài trí trong Mộ Dung phủ cũng dễ nhìn, dễ khiến người ta yêu thích, trông bên ngoài thì có lẽ nơi đây do Mộ Dung Thiên Tình quản lý, nếu vậy nơi này đều do Mộ Dung Thiên Tình sắp xếp sao?
“Không biết Thập tam gia đại giá quang lâm nên không thể nghênh đón từ xa.” Một giọng nói thản nhiên truyền đến.
Kiều Linh Nhi khẽ cười, giọng nói quen thuộc này, không phải tiếng của Mộ Dung Thiên Tình thì còn là của ai chứ.