Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 145: Tàn Hoa Bại Liễu





Kiều Linh Nhi thấy hoa lửa lóe lên trong mắt Tư Đồ Dật, đôi mắt lanh lợi của nàng chớp chớp, chờ đợi đáp án từ hắn.
Tư Đồ Dật biết mình bị cô gái nhỏ kia đùa bỡn, nhưng lửa giận đã kìm không được mà bốc lên đến đầu, hắn hung hăng trợn mắt với nàng rồi xoay người bỏ đi.
Ạch, giận rồi sao?
Kiều Linh Nhi vô thức vuốt mũi, chẳng lẽ nàng chơi hơi quá đáng?
“Tiểu thư, đi thôi.” Thời Thiến nhẹ nhàng thưa.
Kiều Linh Nhi bất đắc dĩ than thở: “Người trẻ bây giờ thật không biết đùa mà.”
Khóe môi Thời Thiến giật một cái, trong lòng thầm nhủ, tiểu thư, người cũng còn ít tuổi mà!
“Là cô?” Kiều Linh Nhi toan nhấc chân rảo bước về phía trước thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, đó là tiếng của Mộ Dung Thiên Vũ, sao anh ta lại xuất hiện vào lúc này?
Kiều Linh Nhi dừng bước, nàng xoay người nhìn về phía Mộ Dung Thiên Vũ, khóe môi hơi nhếch lên vẽ ra một nụ cười thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, “Mộ Dung công tử, đã lâu không gặp.”
Mộ Dung Thiên Vũ sửng sốt chau mày, những lời này của nàng ta… Lẽ nào bọn họ có quen biết? Thế nhưng hắn chỉ nhớ được rằng bọn họ đã từng chạm mặt trên đường, ngoài ra không có ấn tượng gì.
“Cô là…” Mộ Dung Thiên Vũ càng nhíu chặt đôi mày, “Cô nhận ra ta?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Bảy năm trước ở Trà Hương lầu, chúng ta đã gặp mặt lần đầu, không phải là Mộ Dung công tử đã quên rồi chứ?”
Nếu Mộ Dung Thiên Tình đã biết nàng trở về, như vậy chuyện Mộ Dung Thiên Vũ biết chỉ là vấn đề sớm hay muộn, vốn dĩ không cần phải giấu diếm.

Huống hồ, bây giờ dọa người ta một chút cũng không tệ.
“Cô, cô, cô là Kiều Linh Nhi?” Mộ Dung Thiên Vũ trợn tròn mắt, kinh ngạc giơ ngón tay chỉ vào nàng.
Kiều Linh Nhi mỉm cười gật đầu, “Không ngờ Mộ Dung công tử vẫn còn nhớ đến tiểu nữ.”
Mộ Dung Thiên Vũ cả kinh trong lòng, không ngờ Kiều Linh Nhi lại trở về, còn thông minh, diễm lệ hơn hẳn muội muội hắn, tuyệt nhiên chỉ có hơn chứ không thể kém.

Trước đây khi chạm mặt trên đường, hắn đã cảm thấy khá quen thuộc, không ngờ lại là nàng ta!
Muội muội cũng biết nàng ta đã trở về?
“Vì sao cô lại ở Liễu Thành?” Mộ Dung Thiên Vũ vẫn ở trong trạng thái mơ hồ.
“Rảnh rỗi nên đến Liễu Thành thăm thú một chút, nhân tiện trông nom việc làm ăn.

Thoáng nhìn Mộ Dung công tử, xem ra tinh thần không được tốt lắm thì phải.” Kiều Linh Nhi thẳng thừng đâm xuyên qua lớp ngụy trang của Mộ Dung Thiên Vũ.
Mộ Dung Thiên Vũ dấy lên lửa giận, bản thân hắn cũng biết lúc này đây trông mình thảm hại thế nào, nhưng để Kiều Linh Nhi xỉa xói thế này khiến hắn rất mất mặt, huống chi bên cạnh còn có thê tử theo cùng.
Nhìn sang bên cạnh, Kiều Linh Nhi mới phát hiện ra một cô gái trẻ đứng gần Mộ Dung Thiên Vũ, mi tâm vương ưu sầu, vừa lo lắng lại vừa khiếp đảm.
Lẽ nào đây là thê tử của Mộ Dung Thiên Vũ?
Sau khi thầm suy đoán trong lòng, Kiều Linh Nhi gật đầu với nàng ta, tỏ ý chào hỏi.
Cô gái kia hẳn là cũng không ngờ Kiều Linh Nhi lại chào hỏi nàng ta, thoáng chốc sững sờ, giây lát sau đã bình tĩnh lại, hai mắt đỏ hoe cúi gằm đầu, chẳng khác nào con thỏ trắng nhỏ đang hoảng sợ.
“Nàng vào trước đi.” Mộ Dung Thiên Vũ nhíu mày, phất tay một cái ý bảo nàng ta rời đi.
Cô gái kia cũng không nói nhiều, lập tức xoay người bước vào trong phủ Mộ Dung.
Điều này cũng thật thú vị, trước kia cứ nghĩ Mộ Dung Thiên Vũ là một người quân tử, hôm nay thấy vậy, không biết có phải tại mắt nàng nhìn không rõ, lẽ nào cô gái kia bị ép gả đến Mộ Dung gia?
“Kiều tiểu thư, thất lễ.” Mộ Dung Thiên Vũ lập tức quay đầu nở nụ cười với Kiều Linh Nhi.

Nụ cười này đập vào mắt Kiều Linh Nhi khiến nàng cảm thấy buồn nôn khôn tả.


Hay là vì suy nghĩ ban nãy, hay là vì…
“Mộ Dung công tử, đã lâu không gặp.” Tư Đồ Dật đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi suýt nữa bị dọa xỉu, chẳng phải anh ta đã đi rồi sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây? Đúng là muốn dọa người mà.
Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn Tư Đồ Dật, hắn ngượng ngùng vuốt mũi rồi cười bảo, “Thất ca lo lắng cho cô.”
Cho nên nếu hắn bỏ nàng lại mà hồi phủ một mình thì sẽ chết rất thảm.
Kiều Linh Nhi không chẳng thèm bận tâm, lòng nàng đã tạc ghi mối nợ này, sau này sẽ tính sổ sau.
“Mộ Dung công tử, ta còn có việc trước, xin cáo từ.”
Mộ Dung Thiên Vũ còn muốn nói thêm vài câu với Kiều Linh Nhi, muốn nhờ nàng dẫn đến diện kiến Thất vương gia, không ngờ nàng lại vội vã từ biệt, không khỏi nóng lòng, “Kiều tiểu thư, tại hạ thật vô ý, đã quên không mời Kiều tiểu thư vào phủ, không biết…”
“Không cần, ta và Thập tam gia mới vừa từ quý phủ bước ra, bàn bạc chuyện làm ăn với lệnh muội một chút, cũng đến lúc ta phải hồi phủ rồi, bằng không lại khiến Thất gia lo lắng.” Nói đoạn, Kiều Linh Nhi chẳng quan tâm đến phản ứng của Mộ Dung Thiên Vũ, xoay người bước đi.
Mộ Dung Thiên Vũ với tay muốn giữ người, nhưng sau cùng chỉ có thể cúi đầu bước vào phủ.
“Ca, huynh đã về, sao tẩu tẩu lại khóc vậy?” Vừa thấy Mộ Dung Thiên Vũ bước vào, Mộ Dung Thiên Tình đã lạnh lùng hỏi.
Nhắc đến người phụ nữ kia, Mộ Dung Thiên Vũ bỗng thấy phiền lòng, “Đừng hỏi ta chuyện của nàng ấy, cả ngày chỉ biết khóc lóc sướt mướt.”
Mộ Dung Thiên Tình hôm nay vốn không vui, đại ca nhà mình còn nói chuyện bằng giọng điệu này với nàng ta, lửa giận trong lòng thoáng chốc tăng cao, “Ca, huynh bị làm sao vậy? Ngày nào cũng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trong lòng huynh có gì bất mãn? Không phải say sưa thì cũng đưa nữ tử giang hồ về phủ, rốt cuộc là huynh bị gì vậy?”
Mộ Dung Thiên Vũ cũng chẳng vui vẻ gì lại còn bị Mộ Dung Thiên Tình quát mắng, châm chọc, trong lòng nổi giận nên chỉ cười lạnh lùng, “Ta trêu hoa ghẹo nguyệt đấy thì sao? Ngươi tự nhìn lại mình đi xem có dáng vẻ gì? Tàn hoa bại liễu.”
Nói xong, Mộ Dung Thiên Vũ bèn liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi xoay người về phòng.
“Tàn hoa bại liễu” bốn chữ này là thứ cuối cùng mà Mộ Dung Thiên Tình muốn nghe, không ngờ lại phải nghe từ chính miệng đại ca nhà mình, bảo nàng ta chấp nhận thế nào đây?
“Mộ Dung Thiên Vũ, ngươi đứng lại đó cho ta.” Mộ Dung Thiên Tình thét lên.

Mộ Dung Thiên Vũ dừng chân, ánh mắt bất mãn nhưng cũng không xoay người lại.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Mộ Dung Thiên Tình lại rống lên lần nữa.
Lửa giận trong lòng Mộ Dung Thiên Vũ càng tăng lên gấp bội, nào còn có thể quan tâm đến cảm giác của Mộ Dung Thiên Tình.

Sau nụ cười lạnh lùng, hắn bèn lên tiếng, “Ta nói ngươi tàn hoa bãi liễu đấy, bằng không sao chẳng ai thèm lấy? Thử hỏi xem toàn bộ triều Nam Hạ này có kẻ nào bằng lòng thú ngươi?”
Mộ Dung Thiên Tình vẫn luôn là đứa con được yêu chiều của Mộ Dung gia, đời thuở nào lại phải nghe những lời này? Đời thuở nào lại bị người ta vũ nhục thế này? Không ngờ lúc này lại phải nghe, hơn nữa còn là từ miệng của đại ca mình, nàng ta làm cách nào chấp nhận?
“Mộ Dung Thiên Vũ, ta không để ngươi yên đâu…” Mộ Dung Thiên Tình vừa nói đã vọt tới, nhón chân vươn hai tay về phía cổ Mộ Dung Thiên Vũ.
Thế nhưng Mộ Dung Thiên Vũ cao hơn nàng ta rất nhiều, dù nàng ta nhón chân lên thì thế nào chứ? Chỉ cần nhân gia lắc mình một cái nàng cũng đã ngã gục trên đất cứng.
Mộ Dung Thiên Vũ khó chịu nhìn nàng ta, “Chớ làm chuyện mất mặt, nếu không phải vì ngươi có tài kinh thương, ngươi nghĩ Mộ Dung gia sẽ giữ ngươi lại sao? Phụ thân từ lâu đã muốn đuổi ngươi khỏi phủ, bản thân mình đáng xấu hổ cỡ nào cũng không tự biết thân biết phận.”
Bỏ lại mấy câu này, Mộ Dung Thiên Vũ lập tức bỏ đi.
Mộ Dung Thiên Tình trợn mắt há mồm chết lặng, trong đầu lởn vởn từng câu từng lời của Mộ Dung Thiên Vũ.
Nếu không phải vì ngươi có tài kinh thương, ngươi nghĩ Mộ Dung gia sẽ giữ ngươi lại sao? Phụ thân từ lâu đã muốn đuổi ngươi khỏi phủ, bản thân mình đáng xấu hổ cỡ nào cũng không tự biết thân biết phận!
Nàng mất mặt, đáng xấu hổ?!
Hóa ra, hóa ra nàng vẫn luôn là người bị ghét?
Hóa ra cha vẫn luôn muốn đuổi nàng ta ra khỏi phủ?
Không, không phải, không thể nào như vậy!
Sau khi Mộ Dung Thiên Tình trấn tĩnh lại, liền chạy đến thư phòng, nàng ta muốn hỏi cho rõ xem rốt cuộc có phải như vậy hay không.
Đến thư phòng, Mộ Dung Thiên Tình chẳng gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào, “Cha.”
Mộ Dung Phục thấy nữ nhi vội vã bước vào thì nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Mộ Dung Thiên Tình bỏ qua cái nhíu mày của phụ thân, lòng nàng ta đau đớn, song vẫn lấy hết dũng khí cất tiếng, “Có phải cha muốn trục xuất con khỏi gia môn?”
Mộ Dung Phục sửng sốt, nhất thời nổi giận, “Tình nhi, con nói cái gì vậy?”

Mộ Dung Thiên Tình nhìn Mộ Dung Phục chằm chằm, “Đại ca nói người đã muốn đuổi con khỏi gia môn từ lâu, có thật vậy không?”
Nghe con gái hỏi chuyện này khiến Mộ Dung Phục rất không vui, phất tay bảo, “Không có chuyện này, đừng nghe đại ca nói bậy.”
Mộ Dung Thiên Tình lắc đầu, “Đại ca sẽ nói lung tung sao, nếu không có căn cứ huynh ấy không thể nào tùy tiện nói năng như thế.

Cha, mấy năm gần đây con đã cố gắng vì nhà Mộ Dung thế nào, lẽ nào người không biết?”
Mộ Dung Phục không nhịn được nữa, sắc mặt không vui, “Sau này đừng có gây chuyện với đại ca nữa, nó là đại ca của con, đừng so đo với nó.

Nỗ lực của con vi phụ tự khắc biết.”
Mộ Dung Thiên Tình ngẩn ngơ, câu nói quen thuộc này nàng ta đã nghe đến lần thứ hai, thế nhưng đối tượng nay đã khác.

Trước đây khi nàng ta và đại ca xảy ra mẫu thuẫn, cha sẽ khiển trách đại ca, nói rằng nàng ta là muội muội, làm đại ca thì phải nhường nhịn.

Hôm nay tất thảy đã đảo lộn.
Là vì nàng ta quá bận rộn nên không thấy được sự thay đổi của những người xung quanh, hay là vì nàng ta luôn tự cho là phải về mình, vốn không cách nào biết được bản thân đang ở đâu?
“Con lui xuống trước đi, đừng quên để ý chuyện làm ăn, còn nữa, chuyện hợp tác với Thất vương gia nhất định phải giữ, bằng không lợi tức của Mộ Dung gia càng ngày càng ít.”
Lời nói của Mộ Dung Phục, một chữ Mộ Dung Thiên Tình cũng không nghe lọt tai, trong đầu chỉ còn in dấu một câu nói ban nãy, lòng chỉ còn lại nỗi đau đớn vô biên.
“Tình nhi? Làm sao thế?” Lãnh Tú thấy Mộ Dung Thiên Tình hồn phi phách lạc bèn quan tâm bước đến hỏi han.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của tẩu tử, Mộ Dung Thiên Tình mới bình tĩnh lại, toàn thân nàng ta vẫn run rẩy, hồi lâu cũng không thốt được một lời.

Cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc òa lên.