Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 147: Ngày Ngài Thành Thân Cũng Là Lúc Ta Phải Đi





Nào dễ dàng hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân!
Bao năm qua, Tư Đồ Hiên đều nhớ đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại này, hôm nay được đãi ngộ lẽ nào lại không hưởng thụ?
Kết quả là đôi mắt băng giá lạnh lẽo nhiều năm kia nhẹ nhàng nhắm lại, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng bận rộn, đầu nhỏ cũng hoạt động không ngừng, không biết Mộ Dung Thiên Tình đã xảy ra chuyện gì nhỉ, thoáng qua cũng thấy hẳn không phải là chuyện nhỏ.

Bằng không thì nàng ta đã thành gia thất, nếu không thì cũng tươi tắn, hăng hái mới phải.

Song vừa nhìn đến người thì rõ là không như nàng tưởng tượng.

Trái lại, nàng ta mang một dáng vẻ chẳng thể hình dung bằng lời.
Những tưởng mình cho nhân gia lợi ích thì nhân gia sẽ bật mí, Kiều Linh Nhi trăm triệu lần nghĩ cũng không ngờ mình đợi nửa ngày mà nhân gia vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, còn nàng thì không ngơi tay làm việc.
Nỗi ủy khuất chợt dấy trong lòng, nàng dừng tay, xoay người bước đến trước mặt Tư Đồ Hiên, mở miệng định hỏi mới phát hiện mình không thể nào cất tiếng, đành thở dài trong lòng, quả là mỹ nam mà!
Mày kiếm rủ trên đôi mắt nhắm chặt, đôi mắt này phần lớn thời gian đều mang vẻ lạnh lùng băng giá, nhưng khi nhìn nàng lại nồng đượm ý cười.

Sống mũi cao cao, đôi môi mỏng manh, nhiều người bảo rằng người môi mỏng là tình lang bạc bẽo.

Xem chừng anh ta không phải người như thế, thực tế là… Ạch, chung tình? Hay phải nói là, đa tình?
“Xem đủ chưa?” Tư Đồ Hiên vẫn chưa mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói trầm trầm từ từ thoát ra khỏi họng.
Trái tim nhỏ của Kiều Linh Nhi hơi run lên, kinh ngạc nhìn nam nhân kia.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tư Đồ Hiên bèn mở mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cười nhẹ rồi kéo nàng lại gần.
Kiều Linh Nhi còn đang kinh ngạc đã bị người ta kéo giật, nhất thời chuếnh choáng ngã hẳn vào lòng ai kia.
Tư Đồ Hiên nhớ thân hình nhuyễn ngọc này từ lâu lắm rồi, khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, bước đến nhìn quanh gian phòng nàng từng ở, nhìn thấy chiếc giường trống trải lãnh lẽo nằm đấy, trong lòng hắn chỉ còn nỗi giá băng.
Thực ra muốn buộc nàng ở lại bên hắn rất đơn giản, nhưng hắn không muốn mà thôi.


Dù sao những thứ nàng mong muốn hắn đều có thể cho nàng, nàng cũng xứng đáng nhận lấy.
Nếu không phải vì trong kinh xảy ra chuyện, nếu không phải vì hắn sợ rằng không còn đủ thời gian, nếu như không phải vì… Hắn đã không đến mức phải dùng đến cách tung tin này.
Kiều Linh Nhi ngã vào lồng ngực ấm áp của người nào đó, thoáng chốc thân thể đã cứng đờ, cứ mặc cho người ta ôm không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi mới dám chớp mắt, “Thất gia, thực ra ta không thấy mệt.”
Khóe môi Tư Đồ Hiên cong lên, khẽ ừ một tiếng nhưng không nới lỏng vòng tay.
“Ta có thể đứng lên chưa?” Kiều Linh Nhi tiếp tục hỏi.
Nào ngờ nhân gia vẫn chỉ ừ chứ không định buông tay.
“Phòng nóng nực, ta không muốn bị biến thành bánh nướng.”
“Ừm.”
“Ngài có thể buông ta ra rồi chứ.” Kiều Linh Nhi giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Dường như Tư Đồ Hiên đã lạc vào cõi tiên, lơ đãng gật đầu nhưng vẫn không chịu buông, “Đã nhiều năm không ôm, nhớ.”
Trái tim nàng lại run lên, toàn thân nhỏ bé run rẩy, Thất gia ngài đang nói mớ sao?
Khi Kiều Linh Nhi còn đang ngỡ ngàng, Tư Đồ Hiên lại nơi tay, sau đó mới chậm rãi nói, “Linh Nhi, nàng còn thiếu ta hai trăm năm mươi lượng bạc.”
Kiều Linh Nhi đâu có ngờ nhân gia vừa lên tiếng đã đòi bạc của nàng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
“Bạc tới tay ta sẽ nói cho nàng biết.”
Kiều Linh Nhi tự biết bản thân đần độn bị người ta chiếm tiện nghi, không tránh khỏi cảm thấy ủy khuất.

Nam nhân này đúng là đáng ghét, lần nào cũng muốn nuốt bạc của nàng.
Chớp mắt, đôi mắt đen nhánh đã phiếm nước, uất ức nhìn Tư Đồ Hiên, hàm răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhưng không nói lời nào.
Tư Đồ Hiên đâu nhẫn tâm nhìn nàng ủy khuất thế này.

Vừa thấy vậy thì lòng đã mềm nhũn ra, còn có thể đoạt bạc từ tay nàng sao?
“Bỏ đi, nàng đúng là vắt cổ chày ra nước.” Tư Đồ Hiên khẽ thở dài.

Kiều Linh Nhi phì cười, thì ra vị vương gia này vẫn còn nhớ chuyện năm xưa anh ta bị gài bẫy.

Đúng là con quỷ hẹp hòi, nhiều năm như vậy còn nhớ kỹ chuyện cũ.
Thấy nàng từ khóc chuyển sang cười, Tư Đồ Hiên cũng thấy thoải mái hơn.

Hắn bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, nói cho nàng nghe chuyện năm xưa, “Năm năm trước, khi Mộ Dung Thiên Tình rời khỏi Liễu Thành bàn chuyện làm ăn, trên đường đi gặp phải thổ phỉ nên đánh mất trinh tiết.”
Kiều Linh Nhi trợn mắt há mồm nhìn Tư Đồ Hiên, Mộ Dung Thiên Tình lại gặp phải chuyện như thế ư? Đối với một cô gái ở thời đại này mà nói, trinh tiết chính là tính mạng, thà là mất mạng còn hơn mang tiếng thất tiết.

Thế mà Mộ Dung Thiên Tình lại vì chuyện kinh thương mà mất đi trinh tiết…
Nếu truyện này lan truyền ra ngoài, còn ai dám đến cửa dạm hỏi? Dù Mộ Dung Thiên Tình có là nữ nhân tài ba ở Liễu Thành thì sao chứ? Một khi bị gán vào chữ thất tiết thì đó là chuyện cả đời, cả đời này coi như chấm hết.
“Đừng kinh ngạc vậy chứ, người có dã tâm ắt chuốc lấy báo ứng.” Thấy nàng khiếp sợ khôn cùng, Tư Đồ Hiên bèn nhíu mày.
Đôi mày Kiều Linh Nhi cũng nhăn lại, miệng nàng há to, “Thất gia, chuyện này…”
Lời còn chưa dứt, Kiều Linh Nhi đã ngậm miệng lại, càng nhíu mày chặt hơn.
Tư Đồ Hiên bèn hỏi, “Nàng muốn hỏi chuyện này có phải do ta chỉ điểm?”
Kiều Linh Nhi tỏ vẻ xấu hổ, theo những gì nàng biết về Tư Đồ Hiên thì chuyện này hẳn không có khả năng xảy ra.

Con người cao ngạo như Tư Đồ Hiên sao có thể làm ra những chuyện thế này.

Hơn nữa cũng chẳng có lý do gì để anh ta làm như vậy.
Chưa đợi nàng lên tiếng, Tư Đồ Hiên đã lên tiếng chặn đầu, “Năm xưa cô ta làm tổn thương nàng, dù cho cô ta có đi tìm chết cũng không coi là quá đáng.

Song chuyện xử lý nàng ta ra sao thì tùy vào quyết định của nàng, thế nên đến bây giờ ta chưa từng xuống tay với cô ta.”

Nếu như hắn động thủ thì Mộ Dung Thiên Tình đã không có vị trí ngày hôm nay.

Hắn chỉ muốn cho cô gái nhỏ này làm việc nàng muốn mà thôi.
Nghe hắn nói những lời này, trong lòng Kiều Linh Nhi lại càng khiếp sợ.
Hóa ra chuyện nàng bị thương bảy năm trước Thất gia đã biết là do có người hãm hại, hơn nữa còn rất tức giận.

Nếu năm xưa nàng không bỏ đi vì tức giận, tình hình hôm nay sẽ ra sao?
Có lẽ kết cục của Mộ Dung Thiên Tình càng thê thảm, hay là sẽ có một kết cục khác.
Ngày hôm nay nàng đã quay về, thế nhưng ích gì chứ? Thất gia chẳng mấy sẽ thành thân, nàng… Suy cho cùng cũng chỉ là một vị khách qua đường?!
Bỏ đi, không nghĩ ngợi nữa, nếu đến khi ấy phải trở lại kinh thành thì cứ đến đó tiếp tục dự định.
“Ta tin tưởng ngài.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói.
Tin tưởng rằng ngài không sai khiến bọn thổ phỉ cướp đi trinh tiết của Mộ Dung Thiên Tình, tin tưởng rằng ngài có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện, còn có tin tưởng rằng ngài sẽ không thú phi nạp thiếp… Không, ta tin tưởng ngài, người ngài cần lựa chọn ở bên cạnh bầu bạn là… ta.
“Linh Nhi, sau này đừng bỏ đi nữa.”
Kiều Linh Nhi chợt ngẩng đầu, giương đôi mắt long lanh nhìn Tư Đồ Hiên, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, “Thất gia…”
“Ở lại bên cạnh ta.” Tư Đồ Hiên chau mày, giọng nói cũng biến dạng.
Song, lòng Kiều Linh Nhi bị sự bất ngờ lấn át, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường rất nhỏ ấy.
Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Ngày ngài thành thân cũng là lúc ta phải đi.”
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, thêm vài phần kỳ cục ngượng ngùng, khiến Kiều Linh Nhi không mấy dễ chịu.
Cuối cùng Tư Đồ Hiên không nói gì thêm mà chỉ để nàng giúp mình xử lý một ít giấy tờ.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới phát hiện ra, thì ra Tư Đồ Hiên không chỉ cai quản Liễu Thành mà còn bao quát các thành nhỏ xung quanh.
Xem ra hoàng đế rất coi trọng Tư Đồ Hiên, bằng không thì không thể giao gần nửa số tiểu thành ở Nam Hạ cho Tư Đồ Hiên cai quản.

Thế nhưng dù được coi trọng cũng không thể tránh sự ép buộc.
Ban đêm, Kiều Linh Nhi ngồi một mình bên cạnh cửa sổ ngắm ánh trăng mong manh, trầm ngâm thật lâu.
Nàng quay về Liễu Thành đã được mấy ngày, không biết bây giờ Bách Lý Thần thế nào.

Mấy năm nay nếu không nhờ có anh ta bầu bạn, thật sự nàng cũng không biết phải làm sao.
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Vân Lam tò mò bước lại gần hỏi han.

“Vân Lam, ngươi có nhớ kinh thành không?” Kiều Linh Nhi chớp chớp mắt rồi hỏi khẽ, tầm mắt nàng vẫn hướng ra phía ngoài.
Kinh thành?
Vân Lam hơi chau mày, cô không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

Sau cùng quyết định thưa, “Nô tỳ chỉ cần ở bên cạnh tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu lại, “Chẳng phải sau này ngươi cũng phải gả ra ngoài sao? Khi ấy thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn nói với trượng phu rằng, phu quân, chúng ta đi theo tiểu thư đi sao?”
Thời Thiến vừa bước vào cửa, nghe tiểu thư nói năng kì lạ thì không nhịn được bèn cười phì.
Vân Lam đỏ mặt, viền mắt cũng hồng hồng, “Tiểu thư, người, người không cần nô tỳ nữa?”
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn nàng ta, “Nam lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ngươi đã đến tuổi thành thân, bây giờ cũng là lúc thích hợp tìm một đấng lang quân rồi.

Bằng không đến lúc ấy không ai thèm lấy, ngươi lại quay sang oán trách ta.”
Vân Lam cuống quít, vội vàng bước đến gần hơn, kéo kéo tay tiểu thư, “Tiểu thư, đừng mà.

Nô tỳ không muốn lập thành thân, nô tỳ muốn ở bên cạnh người.”
Thời Thiến nhíu mày lặng thinh, không biết lúc này nàng ta đang nghĩ gì.
Kiều Linh Nhi than nhẹ một tiếng, “Làm người ai chẳng muốn có một nơi an bình để quay về.”
“Thế nhưng tiểu thư…”
Vân Lam còn chưa dứt lời đã bị Kiều Linh Nhi cắt ngang, “Được rồi, đi mang chậu nước đến đây.”
Vân Lam đành vâng lời đi ngay.
Thời Thiến càng nhíu mày chặt hơn, “Tiểu thư, Thần vương gia gửi đến một bức thư.”
Nói đoạn, nàng ta lấy một phong thư từ trong lồng ngực ra trao cho Kiều Linh Nhi.
Đôi mắt nàng sáng ngời, không ngờ anh ta lại hiểu lòng nàng như thế.

Vừa nghĩ đến anh ta đã lâu không có liên lạc, không biết hiện giờ ra sao thì anh ta đã gửi thư đến, quá tốt rồi.
Nhưng sau khi xem xong thư, Kiều Linh Nhi lại sững sờ.
Đại hôn của Thái tử Lưu Vân? Đây là thư mời?