Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 150: Bày Tỏ





Một lúc lâu sau Tư Đồ Hiên mới buông nàng ra, tuy vậy vẫn ôm chặt tấm thân mềm mại đang thở phì phò của nàng.
Kiều Linh Nhi lần đầu tiên nhận ra hôn môi đúng là khiến người ta mất hồn, suýt chút nữa nghẹt thở.
Đêm khuya thanh tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng lòng của hai người xen lẫn hơi thở nặng nề.
Đêm lặng đến dọa người, lặng đến mất hồn.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng hô hấp bình thường lại, đầu óc nàng cũng tỉnh táo, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tại sao Thất gia lại thích biểu lộ tình cảm mãnh liệt ở miếu thờ vậy nhỉ?
Tự vấn xong, trong lòng Kiều Linh Nhi lại gặp phải một nỗi sầu tư khác, nụ hôn đầu của mình đã mất, hơn nữa còn mất trên nóc miếu thờ, ạch, chỗ này, đúng là… Không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung.
Có lẽ đây cũng là một loại khác của lãng mạn, một kiểu mất hồn khác.
Nói chung, tối hôm nay, đầu óc nàng không thể nào suy nghĩ nhanh nhạy như bình thường, chỉ có thể oán trách Thất gia.
Tư Đồ Hiên chẳng nói một lời, chỉ ôm chặt lấy nàng, dường như đang hưởng thụ sự bình yên này, sự mập mờ này giữa hai người đúng là hút hồn.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi không kìm lòng được, đến khi đó nàng không thể làm thê tử của anh ta, thê tử duy nhất ấy.

Nụ hôn đầu của nàng cũng đã mất, trong lòng bỗng cảm thấy thiệt thòi.

Hơn nữa, nam nhân này đến trình độ này hẳn đã có không ít kinh nghiệm thực tế.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy chua xót.

Tư Đồ Hiên cũng cảm nhận được sự khác thường của nàng, ân cần hỏi han, “Linh Nhi làm sao thế? Không khỏe sao?”
“Ngài…”
Kiều Linh Nhi muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, hẳn là nàng có chuyện khúc mắc trong lòng nhưng lại không muốn nói, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Lẽ nào…
“Linh Nhi, nàng…”
Không đợi Tư Đồ Hiên nói hết câu, Kiều Linh Nhi đã cất tiếng, “Đến lúc Thất gia ngài hồi kinh thành thân, chúng ta là gì đây?”
Hóa ra nàng luẩn quẩn vì chuyện này.

Khóe môi Tư Đồ Hiên đầy ý cười, không chỉ hiện trên gương mặt mà còn ẩn chứa trong cả ánh mắt.
Một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm giữa màn đêm nghe rất êm tai, “Linh nhi nghĩ khi ấy chúng ta nên coi là gì?”
Ạch, anh ta ném chuyện khó khăn lại cho nàng, bắt nàng tự tìm đáp án sao?
Kiều Linh Nhi đương nhiên không hài lòng, nàng hất khuôn mặt nhỏ lên nhìn chằm chằm nam nhân đối diện, “Làm sao ta biết được Thất gia ngài đang nghĩ gì.”
Nếu nàng có thể tự mình làm chủ thì đã cột chặt anh ta lại từ sớm, cớ gì còn phải dùng dằng, luẩn quẩn đến tận bây giờ.
Tư Đồ Hiên dịu dàng nở nụ cười, tiếng cười dày dạn chất chứa yêu thương.

Sau khi tiếng cười dứt hẳn, vẻ mặt hắn trở lại vẻ nghiêm túc, còn phảng phất sự cô đơn, “Nếu để nàng giống như mẫu phi, nếu người không phải gả cho phụ hoàng, có lẽ người vẫn đang đang khỏe mạnh, sống vui vẻ trên thế gian này.”
Kiều Linh Nhi thấy lòng mình mềm hẳn, bị nhau như có ai bóp thắt, sao nàng lại thấy cảm động lây thế này… Có lẽ năm xưa anh ta đã sống những ngày khó khăn, cho nên mới có lựa chọn như ngày hôm nay, mới có thể băng giá vô tình như vậy.
Có câu nói, có một thứ vô tình, nhưng thật ra là thâm tình nhất, bởi vì chỉ thâm tình với một người, cho nên mới vô tình với những người khác.
Có lẽ Tư Đồ Hiên là một người như vậy.
Mẫu phi của anh ta, rốt cuộc vì sao qua đời mà khiến anh ta đau xót như thế.

Đã nhiều năm vẫn chưa thể buông tay.
Sự chú ý của Kiều Linh Nhi đổi sang nơi khác, nàng không muốn thấy anh ta tiếp tục chìm trong đau thương, dù sự đau đớn này rất khẽ.
Có đôi khi, có những vết thương của một số người đang từ từ lở loét, có lẽ anh ta là một trong số đó.
“Thất gia, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Ngọc phi nương nương sẽ không muốn thấy ngài đau lòng đâu, người thấy được nhất định sẽ rất buồn.

Hơn nữa ngài cứ thế này, ta cũng thấy khó chịu.”
Một giọng nói dịu dàng, một bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve trái tim đã trải qua bao thăng trầm của Tư Đồ Hiên, một trái tim đã từng bị tổn thương.

Bàn tay nhỏ kia thật thần kỳ, trái tim bị thù hận bao phủ thoáng chốc đã dịu lại.

Tư Đồ Hiên bình tĩnh lại, ngắm khuôn mặt trắng trẻo của nàng, trong lòng bỗng thấy ấm áp hơn.

Nếu như không gặp được nàng, có lẽ hắn đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
“Linh Nhi, người đời này ở bên cạnh ta chỉ có một mình nàng.”
Lời này vừa nói ra đã khiến trái tim Kiều Linh Nhi rung động, nàng nhìn nam nhân kia với vẻ không dám tin, anh ta… Anh ta có biết câu nói này là có ý gì không?
Đời này ở bên cạnh anh ta, chỉ có một mình nàng, đó là ý chỉ nữ nhân bên cạnh anh ta chỉ có duy nhất một người là nàng.
Thế nhưng, có thể sao? Anh ta là vương gia, hơn nữa trong tay còn cầm ý chỉ, mấy ngày sau sẽ phải lên đường hồi kinh thành thân, thú phi nạp thiếp.
Như thế, làm sao chỉ có một mình nàng?
Nghĩ đến điều này, Kiều Linh Nhi chỉ biết cười khổ, “Thất gia đừng đùa nữa.”
Sắc mặt Tư Đồ Hiên rất khó coi, thấy nụ cười gượng gạo trên mặt nàng thì không biết nói gì.
Kiều Linh Nhi giãy người ý bảo hắn buông ra, để nàng ngồi ngay ngắn lại.

Tư Đồ Hiên dù muốn ôm nàng nhưng nếu nàng đã muốn thì theo ý nàng cũng chẳng hề gì, song bàn tay to lớn vẫn bá đạo đặt ở hông nàng như trước.
“Bổn vương không nói chơi bao giờ.”
Từ ngày nàng quay về, hắn chưa từng xưng bổn vương trước mặt nàng, thế mà hôm nay đã dùng đến cách tự xưng này đến hai lần, Kiều Linh Nhi chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người.

Mà khoảng cách này lại rất xa, khoảng cách về huyết thống, về quyền lực.
“Thế nhưng, thế nhưng ngài có ý chỉ, ngài phải về kinh thành thân.” Kiều Linh Nhi cúi đầu nói, nàng như lẩm bẩm nhưng lại phảng phất nỗi oán giận.
“Linh Nhi.” Tư Đồ Hiên đột nhiên gọi tên nàng.
Kiều Linh Nhi bị giật mình, nếu không phải vì anh ta vẫn đang ôm eo nàng, có lẽ nàng đã ngã nhào mất rồi.
Anh ta, anh ta làm gì vậy?
Lúc này nàng chỉ dám hô hấp thật khẽ, đến câu dạ thưa hỏi lại cũng không dám, chỉ sợ khiến Thất gia không vui sẽ bị nhân gia ném xuống đất.
Nhưng mà nàng vô tội mà, cũng không làm sai chuyện gì, vì sao Thất gia lại tức giận như vậy?

“Những năm qua ta đã làm tất cả mọi chuyện, nàng cũng thấy mà.” Giọng Tư Đồ Hiên đầy oán hận, đôi mắt cũng nhuộm nộ khí, giống như muốn bóp chết cô gái nhỏ trước mặt.
Trong lòng Kiều Linh nhi chỉ còn sót lại sự kinh ngạc.
Giọng nói của Thất gia đầy phẫn hận, có phải là bất mãn, bất mãn vì nàng không nhìn thấy những điều tốt đẹp anh ta làm cho nàng?
Này, này, này…
“Linh Nhi, chuyện ta làm nàng thực sự không nhìn thấy sao?” Không đành lòng, suy cho cùng cũng là không đành lòng khiến nàng khiếp sợ, không đành lòng nhìn nàng chịu uất ức, mặc dù đây không thể coi là uất ức.
Bỏ đi, quả dưa chuột ngây ngô này.
“Thất gia, ngài đang thổ lộ đó sao?” Một lát sau, Kiều Linh Nhi mới ngoan ngoãn hỏi lại.
Tư Đồ Hiên suýt chút nữa té ngã, đúng là bị cô gái nhỏ này hù dọa rồi.
Được, hắn thừa nhận cô gái nhỏ này không giống bất kì ai, chính vì nàng rất đặc biệt nên mới thu hút hắn.
Chỉ có điều…
Tư Đồ Hiên cười khổ, rồi gật đầu.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, nàng chớp chớp mắt, đôi mắt ngọc càng sáng rỡ, chất chứa niềm vui, đó là một niềm vui bất ngờ.
Thất gia bày tỏ với nàng! ! !
Thất gia mà lại bày tỏ với nàng! ! !
Kiều Linh Nhi vui vẻ không nói thành lời, thế nhưng niềm vui chỉ lóe lên rồi biến mất.

Bởi lẽ nàng hiểu, giữa bọn họ còn bị một đạo thánh chỉ ngăn cản, sớm muộn gì Thất gia cũng phải tuân chỉ.
“Thế nhưng Thất gia ngài còn phải hồi kinh thành thân, không phải sao?”
Ý chỉ, là tại ý chỉ.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Chuyện thánh chỉ ta sẽ lo liệu, nàng đừng lo lắng, cứ tin tưởng ở ta.”
Giọng nói hùng hồn đầy ma lực, một thứ ma lực khiến lòng người an ổn, khiến mối tơ vò trong lòng Kiều Linh Nhi bình ổn trong thoáng chốc, không hề phập phồng xao động.
Kiều Linh Nhi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc gật đầu, “Ta tin tưởng ngài.”
Nếu trái tim nàng đã lựa chọn người ấy, chẳng phải là nên tin tưởng người ấy sao?
“Linh Nhi, Lưu Vân…” Trong lòng Tư Đồ Hiên có điều thắc mắc, thế nhưng lại không hỏi ra.
Kiều Linh nhi nhìn anh ta với vẻ hoài nghi, Lưu Vân?
Nhất thời nàng nhớ đến mục đích đi tìm anh ta hôm nay, chính là chuyện của tộc Lưu Vân, suýt chút nữa đã quên mất.
“Phải rồi, Thất gia…”
“Gọi Hiên.”

“Hả?” Kiều Linh Nhi kinh ngạc.
“Gọi tên ta.” Giọng nói đầy kiên định vang lên.
Trái tim Kiều Linh Nhi bắt đầu nhảy loạn, có phần không dám tin, lại có phần vui mừng, gọi tên anh ta sao? Như vậy tức là quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn?
“Gọi tên ta.” Tư Đồ Hiên rất cố chấp.
“Hiên.” Lòng nàng rối bời nhưng sau cùng cũng cất tiếng.
Khóe môi Tư Đồ Hiên cong lên vẽ thành một nụ cười tuấn tú, cảm giác không hài lòng còn sót lại cũng tan biến, “Sau này không được tùy tiện gọi tên của người khác, biết chưa?”
“Tại sao?” Kiều Linh Nhi trợn mắt, thế này quá bá đạo rồi!
“Như thế không tốt, sẽ khiến người khác hiểu lầm.” Tư Đồ Hiên nghiêm nghị trả lời.
Kiều Linh Nhi ngẫm lại bất chợt cũng thấy có lý, hơn nữa nếu Thất gia đã nói vậy nhất định là có lý do.
Chỉ là…
“Thế nhưng, Thần…” Kiều Linh Nhi còn chưa nói hết câu đã tự động câm bặt, bởi lẽ nàng phát hiện ra hơi thở của người nào đó quá lạnh lẽo, “Được rồi, ta biết.”
Lúc này Tư Đồ Hiên mới tỏ vẻ hài lòng, ngẩng đầu nhìn những chấm nhỏ lấp lánh trên đầu, nhẹ nhàng cười, “Không phải Linh Nhi thích ngắm sao sao? Cứ cúi đầu như thế làm sao ngắm đây?”
Phải rồi, bọn họ đến đây để ngắm sao.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới nhớ ra mục đích của chuyến đi này.
Sau đó hai người lặng yên nằm trên nóc miếu thờ, lặng lẽ cùng nhau ngắm những chấm nhỏ nhấp nháy trên trời cao.
Đêm đã khuya, trong Thất vương phủ chẳng được bình yên.
Sau khi lãng mạn xong, Tư Đồ Hiên đưa Kiều Linh Nhi về phủ.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc thê lương vọng ra.
Kiều Linh Nhi thầm thở dài, ai bảo cô chọc phải người không nên chọc chứ.

Thất gia không phải người mà kẻ bình thường có thể trêu vào.
Thở dài lại thở dài, Kiều Linh Nhi chẳng có lòng dạ nào mà đồng tình với nữ nhân thích tự ngược kia, dù sao cô ta cũng là kẻ tranh giành nam nhân với nàng, nàng không rộng lượng đến mức ấy.
“Đi xem sao.” Tư Đồ Hiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, “Giao cho nàng xử lý?”
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, nàng nói, “Hì hì, đây là chuyện của ngài mà.”
Nàng cũng không muốn dây vào thứ nhơ bẩn!