Edit: Mèo Nhỏ
“Hiện tại cũng không tốt lắm.” Giọng Tư Đồ Dật chùng xuống, tuy y không ưa vị hoàng muội này lắm, nhưng dù sao vẫn là người thân, giữa hoàng thất tình thân nguội lạnh, giữa chốn như chẳng còn tồn tại thân tình này, người khiến y thương tiếc duy chỉ có vị hoàng muội này.
“Hoàng hậu đối đãi với nàng ta không tốt sao?” Không rõ vì sao trong đầu Kiều Linh Nhi thoáng hiện lên hình bóng của Hoàng hậu, nàng cứ chắc mẩm là do Hoàng hậu đối xử không tốt mà quên mất rằng, Tư Đồ Hâm đã sớm trở thành vợ người ta.
Khóe miệng Tư Đồ Dật giật một cái, nếu nói Hoàng hậu đối xử tồi tệ cũng chỉ là năm xưa thôi, còn ngày nay, “Là trượng phu của nàng ta đối xử không tốt.”
Miệng Kiều Linh Nhi méo xệch, bấy giờ nàng mới phát hiện suy nghĩ của bản thân lệch lạc cỡ nào.
Thế nhưng dù gì Tư Đồ Hâm cũng là công chúa hoàng thất, phò mã gia sao có thể đối xử tệ với nàng ta?
“Phò mã là người nào?”
“Con trai của Phương đại nhân, Phương Vĩnh.”
Phương đại nhân kia chẳng phải là nhạc phụ của Lăng đại nhân sao? Như vậy con trai của Phương đại nhân cũng chính là cữu cữu của Lăng Lung?
“Chính là cữu cữu của Lăng tiểu thư.” Tư Đồ Dật gật đầu, ngỏ ý xác nhận suy nghĩ của nàng đã chính xác.
Kiều Linh Nhi trợn mắt há mồm nhìn y hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh lại, chẳng trách Lăng Lung lại ngang tàn phách lối đến thế, thì ra là có hậu thuẫn phía sau.
Nhưng nếu Phương Vĩnh cưới công chúa, thân là phò mã gia, gã phải yêu thương công chúa thật tốt mời đúng, bằng không sao có thể khiến Hoàng hậu vui lòng, mở rộng đường thăng quan phát tài?
“Linh Nhi, có một số việc cô phải hỏi Thất ca.” Có một số việc không nên thoát ra từ miệng y, dù cho nếu nàng hỏi nhất định y sẽ trả lời.
Thế nhưng đáp án nghe được từ miệng Thất ca sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Kiều Linh Nhi gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nàng sẽ không hỏi thêm.
Trong lòng chợt thấy rầu rĩ.
Sau khi dùng vãn thiện xong, Kiều Linh Nhi cho tất cả lui xuống, một mình nàng tản bộ trong sân, suy nghĩ trong đầu đi từ không rõ thành rõ ràng, sau lại từ rõ ràng thành không rõ, cuối cùng một tia sáng lóe lên, tất thảy đều như sáng tỏ trước mắt.
“Thì ra là vậy.”
“Linh Nhi đã nghĩ thông suốt chuyện gì sao?” Tư Đồ Hiên bước đến bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt.
Đã một ngày đêm không gặp nàng, không được ôm nàng, hắn thật sự rất nhớ cảm giác này.
Dường như nàng gầy đi không ít.
“Hiên, chàng về rồi.” Kiều Linh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giương đôi mắt ngọc nhìn hắn.
Tư Đồ Hiên khẽ cười, tay phải nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt rực rỡ, khẽ thì thầm, “Ừm.”
Chỉ còn cách không nhìn vào đôi mắt ấy, nỗi điên cuồng trong lòng hắn mới nguôi ngoai.
Kiều Linh Nhi không hiểu nổi, nàng kéo bàn tay to lớn đang che mắt mình xuống, chớp mắt hỏi, “Chàng làm sao thế?”
“Ta đói.”
Ặc, chỉ một câu như thế thôi sao?
Kiều Linh Nhi mặt mày đen thui, nhìn nam nhân tỏ vẻ vô tội kia, “Ta không biết nấu cơm.”
Thế nên nếu đói bụng cũng không cần nói với nàng, phân phó đầu bếp trong phủ làm chút điểm tâm thì hơn.
“Nàng đi với ta.”
Không biết phải nói sao.
Là người mời khách, Kiều Linh Nhi làm rất tốt bổn phận của mình, nàng chỉ ngồi cùng, không nói một lời cũng chẳng ăn uống.
Khi thấy vị vương gia nọ buông đồ ăn xuống, đôi mày nhỏ của nàng nhíu lại, “Sao chàng ăn ít thế?”
“No rồi.”
“Ăn như thế sao có sức đấu với bọn họ? Dạo này chàng gầy đi không ít, ăn nhiều hơn một chút đi.” Nói xong, Kiều Linh Nhi mang thêm điểm tâm đặt trước mặt hắn, nhìn hắn chằm chằm với vẻ đợi chờ.
Hắn vốn định bảo nàng nên ăn nhiều hơn, trong khoảng thời gian này nàng lo lắng quá nhiều, người gầy đi không ít.
Thế nhưng trước ánh mắt lo lắng, quan tâm kia, hắn không đành cự tuyệt, không dám nói gì thêm chỉ biết cắm cúi ăn.
Ai kia nghe lời khiến nàng rất thỏa mãn, sau mới cười híp mắt nói, “Hiên, chúng ta đi tản bộ một chút đi.”
Sau khi ăn xong thì tản bộ, rất tốt cho tiêu hóa, lý lẽ này Vân Lam hiểu.
Thế nhưng không rõ vì sao nàng ta lại cảm thấy dáng cười híp mắt kia của tiểu thư dường như rất đáng sợ.
Vị vương gia nọ hiển nhiên không thể cự tuyệt khoảng thời gian riêng tư chỉ hai người ấy.
Kết quả là hai người chậm rãi rảo bước trong hoa viên tại vương phủ.
Khi trời chiều le lói những ánh dương còn sót lại, tất cả được bao trùm trong sự tĩnh lặng tuyệt đẹp.
Kiều Linh Nhi bỗng cảm khái trước khung cảnh mỹ lệ này, “Tịch dương bao phủ, hoàng hôn gần kề.”
“Linh Nhi không thích ánh tà dương sao?”
“Mặt trời lặn rất đẹp, không cảnh đẹp nào có thể sánh bằng.
Thế nhưng đẹp đẽ đến thế cũng như khi pháo hoa nở rộ, vô cùng ngắn ngủi.
Ta lại thích những thứ có vẻ đẹp vĩnh cửu.” Ví dụ như tình yêu vĩnh hằng.
Tư Đồ Hiên cúi đầu, hắn ngắm tiểu cô nương đột nhiên cảm khái bằng ánh mắt thâm trầm.
“Sao thế?” Bị người ta nhìn chằm chằm, Kiều Linh Nhi thấy rất không tự nhiên.
“Không có gì.”
Lặng lẽ.
Quấn quít.
Không ai ngỏ lời.
“Hôm nay Tôn tiểu thư bị ngất trong viện.”
“Nàng nghi ngờ có người hạ thủ sao?”
Kiều Linh Nhi cười tán thưởng, “Hiên à, chàng rất thông minh.”
Tư Đồ Hiên nhận lấy lời khen tặng này, “Đa tạ Linh Nhi quá khen.”
Nhận khen mà mặt không biến sắc, thử hỏi có ai sánh được với hắn nhỉ? Không ngờ đường đường là Thất vương gia cũng thích hư vinh.
Hình như hắn vẫn luôn cuồng vọng như vậy.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật, “Đúng là có nghi ngờ, thế nhưng tình hình hiện tại khiến ta thấy rất khó tin.”
Rất khó tin?
Tư Đồ Hiên chau mày, tư lự trong nháy mắt, “Theo suy đoán của nàng thì nếu bắt được kẻ này, chúng ta có thể nắm được đầu mối dụ rắn khỏi hang.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, khi nhớ lại chuyện lần trước vẫn khiến nàng không khỏi tức giận, “Kế hoạch lần trước của chúng ta đã khiến ả nghi ngờ, không ngờ ả vẫn bình tĩnh đến thế.”
Tư Đồ Hiên nở nụ cười, “Ả ta đã không nén nổi cơn giận nữa rồi, bằng không sao lại phái người đến vương phủ?”
Tuy rằng đám người Lăng Lung đã từng xuất hiện ở vương phủ, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời, không nán lại lâu dài.
Hiện tại nếu không gây với ả ta, hẳn nhiên ả sẽ không cho người xen vào.
Giữa bao người, người thông minh không thiếu, nhưng kể cả có thông minh cách mấy cũng sẽ có lúc để lộ sơ hở.
Ả ta mạo hiểm chính vì không nén được cơn giận.
Suy tư hồi lâu, Kiều Linh Nhi đã thông suốt, nàng gật đầu, “Ta hiểu rồi.
Thế này thì vương phủ ta thả con cá nhỏ, dùng nó làm mồi câu cá to.”
“Linh Nhi quả là thông minh.
Úi cha, được khen cơ đấy!
“Hiên, đa tạ chàng khích lệ.” Kiều Linh Nhi cười hì hì làm mặt quỷ rồi chạy ra xa.
Tư Đồ Hiên cũng vừa cười vừa đuổi theo.
Trong một góc khuất của ngự hoa viên, có một đôi mắt chất chứa thù hận đang nhìn hai người chằm chằm.
Ngày hôm sau, khi Kiều Linh Nhi vừa thức giấc, Vân Lam đã đến bẩm báo rằng có Tôn tiểu thư cầu kiến bên ngoài.
Xem ra nàng ta đã khỏe lại nên mới đến cửa bái kiến.
“Để nàng ta đợi đi.” Kiều Linh Nhi rời giường, miễn cưỡng thốt ra một câu.
“Tiểu thư, có khi Tôn tiểu thư đến đây nhờ giúp đỡ.” Thời Thiến vừa hầu hạ Kiều Linh Nhi thay y phục vừa lo lắng nói.
Năm người cùng dùng bữa mà chỉ mình nàng ta trúng độc, kiểu gì cũng sinh lòng sợ hãi.
“Rốt cuộc nàng ta cũng là người thông minh.” Mặt Kiều Linh Nhi không đổi sắc.
Thời Thiến có điều không hiểu, “Tiểu thư bằng lòng giúp nàng ta?”
Mặc dù Tôn tiểu thư không đến mức khiến người ta ghét, thế nhưng vẫn là người do Hoàng hậu phái đến, nói không chừng sẽ gây bất lợi cho tiểu thư, Thời Thiến thật sự không muốn tiểu thư giúp nàng ta.
Với tiểu thư mà nói, bọn họ tranh đấu nội bộ không chừng lại là chuyện tốt.
Kiều Linh Nhi hiểu được nỗi lo của Thời Thiến, nàng cũng biết Thời Thiến sợ rằng nàng sẽ bị tổn thương, thế nhưng bây giờ là lúc nàng phải quyết đoán, dám làm, “Bây giờ cũng chỉ có ta giúp được nàng ta.”
“Thuộc hạ không hiểu.”
“Thời Thiến, ngươi nghĩ lại xem, trước đây khi ngươi theo Hiên tiến cung, khi Hiên dẫn ngươi theo ngươi luôn cảm giác có người đang theo dõi?”
Thời Thiến càng mơ hồ, “Dạ phải.”
“Cặp mắt trong cung cấm kia là của kẻ nào, đến nay ngươi còn chưa tra ra rõ ràng có đúng không?” Sau khi thấy Thời Thiến gật đầu, Kiều Linh Nhi mới nói tiếp, “Chuyện này cũng thế, chúng ta đều biết trong năm người bọn họ có tai mắt của kẻ khác, thế nhưng lại không biết kẻ kia rốt cuộc là ai.
Vì thế nên cho đến khi tóm được kẻ kia, chúng ta không chỉ phải khiến bọn họ đấu đá lẫn nhau, mà còn phải cho chủ nhân của kẻ tai mắt kia biết, tai mắt của chúng đã không còn do chúng điều khiển nữa, mà đã biến thành của kẻ khác.”
Đôi mắt Thời Thiến sáng lên, “Thuộc hạ hiểu.”
Kiều Linh Nhi cười nhạt, “Có điều chuyện tiếp theo cần làm sẽ vất vả cho ngươi một chút.”
Thời Thiến càng hào hứng hơn, “Thuộc hạ xin nghe lời căn dặn của tiểu thư.”
Chỉ cần có thể cống hiến sức lực cho tiểu thư, nàng ta đã thấy vui vẻ.
“Tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư cũng đến.” Vân Lam vội vàng tiến vào.
Kiều Linh Nhi chau mày, sáng sớm hôm nay quả thật vô cùng náo nhiệu, Mộ Dung Phong cũng đến sao? Thế này liệu có phải bắt nàng sớm ra gặp mặt không?
Ặc, hay là no bụng trước đã nhỉ?
“Vân Lam, truyền mang điểm tâm lên đi, ta đói bụng rồi.”
Nghe tiểu thư lên tiếng, ban đầu Vân Lam thoáng sửng sốt, sau mới gật đầu rồi xoay người bước ra ngoài.
Thế nhưng mới bước đến ngưỡng cửa, nàng ta đã dừng lại, “Tiểu thư, người không đi gặp hai vị tiểu thư kia sao?”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật, “Vân Lam, cái bụng của tiểu thư nhà ngươi quan trọng hơn hay đi gặp mặt người ta quan trọng hơn?”
Tất cả đều lấy tiểu thư làm trọng!
“Đương nhiên là bụng của tiểu thư quan trọng hơn ạ.” Vân Lam trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Vậy còn không mau đi đi.” Kiều Linh Nhi thật không biết nói sao.
Vân Lam vội vàng ra ngoài, dọc dường đi còn thấp thoáng suy nghĩ trong đầu, vì sao không phải là sức khỏe của tiểu thư quan trọng mà lại là bụng của tiểu thư quan trọng nhỉ?
Vấn đề này Vân Lam không tìm được đáp án, bởi lẽ nếu có hỏi ra cũng bị bạt đi.
Dùng điểm tâm xong, Kiều Linh Nhi mới chậm rãi bước đến đại điện.
Lúc này, ngoài Công Tây Thanh, bốn vị tiểu thư khác đều đang ở đây, điều này khiến Kiều Linh Nhi rất ngạc nhiên.
Vốn cứ nghĩ sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, người không đến phải là Lăng Lung, không ngờ lại là…
“Cuối cùng Linh Nhi muội muội cũng đến.” Lệnh Hồ Nguyệt cảm khái.
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Để các vị tiểu thư đợi lâu.”
Sắc mặt Lăng Lung không được tốt, rõ ràng là đang tức giận, thế nhưng nàng ta cũng chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì thêm.
“Tôn tiểu thư đã khỏe hơn rồi chứ?” Kiều Linh Nhi chẳng bận tâm đến nàng ta mà quay sang nhìn Tôn Phong.
Khi vừa ngoảnh sang, lúc lướt qua gương mặt của Mộ Dung Phong, nàng phát hiện được nỗi kinh hoàng trong ánh mắt của nàng ta, lòng nàng hơi chùng xuống.
Tôn Phong cảm kích ơn cứu giúp của Kiều Linh Nhi nên thái độ cũng tự nhiên hơn nhiều, “Đa tạ Linh Nhi muội muội ra tay tương trợ, nếu không thì ta, ta đã…”
Lăng Lung không nhịn được nữa, “Sáng ra đã khóc sướt mướt, cô không thấy phiền ư?”
Bực dọc?
Trong đầu Kiều Linh Nhi vừa lóe lên chữ này, nàng chợt quay sasng nhìn Lăng Lung, đáy lòng như linh cảm thấy điều có điềm không lành.