Edit: Mèo Nhỏ
Kiều Linh Nhi đã đổi về trang phục nữ, cũng giống như lần trước, bạch y bay bay, hoàn toàn trái ngược với những lo nghĩ, bất an và tức giận trong lòng nàng lúc này.
Nàng lo lắng không biết đến khi nào mới giải được độc cho Hiên, tức giận Độc Cô Phi kia chỉ vì muốn ép nàng hợp tác mà không từ thủ đoạn.
“Thuộc hạ thỉnh an công chúa.” Nhìn thấy Kiều Linh Nhi bước vào cửa, Độc Cô Phi lập tức phất áo bào, quỳ xuống ngay ngắn.
Tư thế quỳ này chẳng biết có bao nhiêu phần chân tình, bao nhiều phần giả ý.
Kiều Linh Nhi cười lạnh lùng, trái lại cũng không ngạc nhiên vì hành động của ông ta, “Lão sư phụ, chỉ e là ngài nhận nhầm người rồi, tiểu nữ không nhận nổi lễ lớn nhường này.”
Độc Cô Phi không đứng dậy, đôi mắt ứng chăm chú, toát lên vẻ kiên định, “Công chúa là hậu nhân duy nhất của Hiên Viên ta, sao lại không nhận nổi?”
“Hậu nhân của Hiên Viên? Ta nói phải thì là phải, không phải thì là không phải, đúng không?” Sắc mặt Kiều Linh Nhi lạnh lùng, giọng nói cũng như bao phủ một lớp sương giá mỏng, “Lão sư phụ, mời đứng lên rồi nói cho tiện, ta không quen cúi đầu nói với người khác.”
Sắc mặt Độc Cô Phi không dễ nhìn, ông ta cũng đứng lên, “Tạ ơn công chúa.”
“Đừng gọi ta là công chúa.” Kiều Linh Nhi có phần giận, đột nhiên xưng hô như vậy, trong lòng nàng tự động sinh ra sự phản kháng.
Với nàng, nàng chỉ là một người dân bình thường, quan hệ với hoàng gia cũng chỉ bằng nửa sợi lông, vì sao lại gọi nàng như vậy?
“Dạ, công chúa.” Độc Cô Phi đáp.
Đột nhiên Kiều Linh Nhi cảm thấy thật tĩnh lặng, nàng thẳng thắn hỏi, không hề cường điệu, “Rốt cuộc ông muốn gì?”
Hạ thủ với Hiên, ép buộc nàng hợp tác, đây là suy nghĩ của ông ta, nàng đã sớm biết.
Thế nhưng trong lòng vẫn mong chờ một câu nói không phải như vậy, nàng mong muốn có thể chuyển biến thế cuộc này.
“Không phải là thuộc hạ muốn gì, mà là công chúa người phải làm gì.” Thái độ của Độc Cô Phi vẫn cung kính như trước, trái lại càng khiến Kiều Linh Nhi tức giận, cũng là để nàng nhận ra rằng đã mình đã chạm đến giới hạn, đã lệch khỏi quỹ đạo vốn dĩ, không phải về cách sống mà là về tính tình.
“Muốn ta làm gì, chẳng phải Độc Cô tướng quân càng rõ ràng hơn sao?” Kiều Linh Nhi hỏi lại bằng giọng chế giễu.
Độc Cô Phi nheo mắt, nàng ta biết chức quan của y sao?
Sự ngạc nhiên ấy không thoát khỏi mắt Kiều Linh Nhi, nàng cười châm chọc, “Độc Cô tướng quân có tò mò vì sao ta lại biết thân phận thật của ông không?”
Độc Cô Phi im lặng.
Đối đáp với người thông minh, Kiều Linh Nhi cũng không dám quá đắc ý, trước khi đi sư phụ có kể sơ với nàng về thân thế của Độc Cô Phu, nàng cũng chỉ biết một biết hai mà thôi.
Thế nhưng những cái một, hai này đã giúp nàng chiếm ưu thế.
“Lần này ta đến đây là muốn xin lão sư phụ cứu mạng Hiên.” Xưng hô đã thay đổi, quan hệ giữa họ cũng thay đổi, ông ta là lão sư phụ ở Huyết sơn, còn nàng thì là một người bình thường đến xin cứu người.
Độc Cô Phi nhíu mày, “Công chứa phải hiểu rằng đó là kẻ thù của Hiên Viên quốc, công chúa còn muốn cứu hắn?”
“Chàng đã coi ông là bằng hữu.” Kiều Linh Nhi giận dữ hét lên.
Ban đầu khi Tư Đồ Hiên đưa nàng đến Huyết sơn, chàng đã nói lão sư phụ ở đấy là bằng hữu của mình.
Kết quả là ông ta lại xuống tay với chàng!
“Hắn là kẻ thù của ta, kẻ thù của Hiên Viên quốc ta, toàn bộ Nam hạ đều là kẻ thù của ta.” Sự phẫn nộ hiện lên trên mặt Độc Cô Phi, năm xưa nếu không vì Nam Hạ độc ác, Hiên Viên quốc sao lại diệt vong.
Cho nên, cả Nam Hạ đều là kẻ thù của y!
“Nhưng phụ mẫu ta là người nam hạ, ta cũng có thể là kẻ thù của ông, Độc Cô tướng quân.” Kiều Linh Nhi đã bình tĩnh lại, nàng lạnh lùng nhìn đối phương.
“Đó chẳng qua là do hoàng thượng chọn phụ mẫu cho công chúa mà thôi, bọn họ cũng là người Hiên Viên lưu vong đến Nam Hạ.” Độc Cô Phi không vui vì lời nói của Kiều Linh Nhi, “Công chùa, xin người đừng phủ nhận thân phận của mình.”
“Ta chỉ biết ta sinh ở Nam Hạ, lớn lên ở Nam Hạ, chưa từng biết đến dáng vẻ đất Hiên Viên.
Độc Cô tướng quân, xin thứ cho sự ích kỷ của ta, ta chỉ muốn bình yên, không hề mang chí lớn, cũng không muốn phục quốc gì cả.
Lần này ta đến đây là muốn xin lão nhân gia ngài mở lòng từ bi giải độc giúp Hiên.” Biết mình đã chọc giận Độc Cô Phi, Kiều Linh Nhi càng tỉnh táo và rõ ràng hơn, nàng hiểu mình phải làm gì để hoàn thành nhiệm vụ.
“Công chúa, hoàng thượng nhất định sẽ không cho phép người thốt ra những câu này, xin công chúa về sau đừng buông lời hồ đồ như vậy.” Sắc mặt Độc Cô Phi ngày càng lạnh lùng, “Công chúa, từ khi người ra đời, trên lưng người đã mang trọng trách phục quốc, thuộc hạ chỉ theo giúp công chúa hoàn thành sứ mệnh mà thôi.
Xin công chúa đừng nói như thế với thuộc hạ, thuộc hạ không gánh nổi.”
“Ông đã không nhận nổi thì mau đưa giải dược cho ta, ta lập tức hạ sơn, vĩnh viễn không để ông nghe thấy những lời như vậy nữa.”
“Chỉ cần công chúa đồng ý hợp tác với thuộc hạ, thuộc hạ sẽ lập tức giải đọc cho Thất vương gia.” Độc Cô Phi cũng rất kiên quyết.
“Cùng ông hợp tác, ý chỉ việc khôi phục Hiên Viên?” Kiều Linh Nhi thản nhiên hỏi lại.
Độc Cô Phi gật đầu.
“Sau khi khôi phục Hiên Viên, có thật rằng bách tính sẽ có cuộc sống tốt nhất?”
“Phải.”
“Cuộc sống hiện tại của họ không phải rất tốt đó sao?”
“Công chúa có điều không biết, Nam Hạ đầy rẫy tham quan, có những nơi bách tính lầm than khôn xiết, thậm chí có những nơi sống không ra sống.
Triều đình như vậy vì sao công chúa còn muốn giữ?”
“Nếu trước đây không phải vì dân chúng Hiên Viên lầm thân, khổ sở, vì sao bách tính lại vùng lên? Vì sao Nam Hạ lại diệt được Hiên Viên? Nói cho cùng cũng vì Hiên Viên không còn phù hợp với thời thế nữa, chẳng phải thế sao?”
Độc Cô Phi sao có thể cho phép công chúa cười nhạo quốc gia mình như thế.
Lửa giận bốc lên, tay nắm thành quyền, “Công chúa, xin hãy tự trọng.”
Kiều Linh Nhi nở nụ cười nhạt, “Ô kìa.
Thì ra nói như vậy lọt tai tướng quân là không tự trọng sao? Ta còn tưởng rằng hai chữ tự trọng này vốn đã không còn dùng nữa, xem ra kiến thức của ta còn hạn hẹp quá.”
Trong tình thế cấp bách, đầu óc không minh mẫn nên Độc Cô Phi mới thốt ra từ này, ấy vậy mà lại bị Kiều Linh Nhi bắt bẻ, lửa giận trong lòng càng dữ dội.
Thế nhưng Kiều Linh Nhi không để ông ta có cơ hội lên tiếng, nàng cười lạnh lùng rồi nói tiếp, “Độc Cô tướng quân, xin hãy nói cho ta biết, ông làm như vậy vì suy nghĩ cho bách tính, hay là vì lợi ích của bản thân ông?”
“Đây là thánh chỉ của hoàng thượng.” Nhắc đến thánh chỉ, sắc mặt Độc Cô Phi thay đổi.
Kiều Linh nhi sửng sốt, thánh chỉ, nói cách khác phụ thân của nàng, cũng chỉ là người gọi là phụ hoàng hạ chỉ? Thế nhưng có liên quan đến nàng sao? Coi nàng là công cụ phục quốc, bỏ mặc hạnh phúc của nàng, phụ thân như vậy nàng cũng chẳng cần, cớ gì còn bắt nàng mù quáng tuân theo?
“Vậy xin hỏi thánh chỉ ở đâu?”
Sắc mặt Độc Cô Phi càng khó coi hơn, ông ta nhíu mày, “Năm xưa vì sự an toàn của công chúa, hoàng thượng chỉ để lại khẩu dụ.”
“Ha ha, ta không nhìn thấy thánh chỉ.” Kiều Linh Nhi tỏ vẻ vui mừng, vừa như có chút tiếc nuối.
“Không nhìn thấy thánh chỉ, Độc Cô tướng quân, làm sao để ta tin được lời ông nói là thật đây? Nếu ta thật sự là công chúa của Hiên Viên, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ không hi sinh hạnh phúc của con gái mình mà phục quốc.
Dù gì phụ hoàng cũng đã không còn, khôi phục đại nghiệp nếu có thể tiến hành hẳn tướng quân ngài cũng đã sớm làm rồi, chẳng phải thế sao? Cần gì phải đợi đến mười lăm năm sau?
Hơn nữa tướng quân cho rằng ta chính là công chúa Hiên Viên, tướng quân có dám chắc không? Lẽ nào chỉ cần hình phượng trên bàn chân là đủ? Một vết bớt nói lên được điều gì? Bớt bẩm sinh và bớt sau này mới có, dựa vào đâu tướng quân phân biệt được? Có lẽ tướng quân thông thiên văn tường địa lý, thế nhưng tướng quân không biết rằng tính cách người ta sẽ thay đổi, chẳng phải vậy hay sao?”
Đối với những câu chất vấn lẫn phản vấn của Kiều Linh Nhi, Độc Cô Phi thản nhiên ứng đối, “Năm xưa hoàng thượng cùng hoàng hậu chạy đến Nam Hạ, chỉ đem theo bên người một thị vệ và một tỳ nữ.
Mười sáu năm trước, sau khi hạ sinh công chúa, hoàng hậu đã tự sát… Hoàng thượng vì quá đau lòng nên ngã bệnh.
Hoàng thượng biết mình không còn thọ nữa nên mới giao người cho thị vệ thân cận, cho nên…”
Độc Cô Phi thở dài một tiếng rồi tiếp lời, “Lúc thuộc hạ đến nơi thì hoàng thượng đã băng hà, công chúa đã được giao cho thị vệ kia và ả tỳ nữ.
Bọn họ không dám nói thật giờ sinh của công chúa, nếu tính toán kỹ càng, công chúa hẳn nay đã mười sáu.”
Kiều Linh Nhi nheo mắt, “Tướng quân nói vậy cho là ta sẽ tin sao?”
Độc Cô Phi không hề nao núng, sắc mặt còn giãn ra không ít, “Cuối cùng công chúa sẽ tin.
Nếu Thất vương gia biết người là công chúa Hiên Viên, người nghĩ hắn còn quan tâm đến người sao? Người cũng là kẻ thù của Nam Hạ, bọn họ luôn tìm kiếm hậu duệ hoàng thất của Hiên Viên lưu lạc ở Nam Hạ năm xưa, nếu bọn họ biết thân phận thật của người, người nghĩ mình còn cơ hội sống sót sao?”
Kiều Linh Nhi không muốn tiếp tục đề tài này với ông ta, nhưng nghĩ đến một người nữa, chợt khiến nàng thấy buồn cười, “Tướng quân nói bọn họ, sẽ không bao gồm cả hoàng hậu chứ?”
Độc Cô PHi ngạc nhiên, nàng ta biết cả chuyện hoàng hậu là người của y?
“Người biết?”
Kiều Linh Nhi nở nụ cười, “Độc Cô tướng quân nghĩ là có thể giấu được ư?”
“Làm sao người biết được?” Độc Cô Phi thấy hoàng hậu là người giỏi che giấu, vì sao công chúa lại phát hiện ra?
Kiều Linh Nhi cười lạnh lùng, “Kẻ coi ta là cái gai trong mắt, tướng quân nghĩ ta sẽ không đi điều tra hay sao?”
Cái gai trong mắt?
Độc Cô Phi nguy hiểm nheo mắt lại, “Công chúa nói vậy là có ý gì? Từ trước đến nay hoàng hậu luôn bảo vệ người, sao có thể coi công chúa là cái gai trong mắt chứ?”
“Bảo vệ ta? Tướng quân chớ đùa.
Không nói đâu xa, ngay khi ta đến Huyết sơn tìm tướng quân, khi ở Hồng thành đã bị ám sát, kẻ kia chính là người của hoàng hậu, tướng quan bảo ta làm sao có thể tin ả đang bảo vệ ta?” Giọng Kiều Linh Nhi rất nhẹ, lại mang theo nỗi tức giận phảng phất.
Độc Cô Phi đứng bật dậy, “Không thể nào.”
“Có thể hay không, tướng quân hãy tự đi hỏi ả ta, nếu tất cả đều đã bắt đầu, có phải đây là lúc tướng quân xuất sơn rồi không?”