Edit: Mèo Nhỏ
Đối với người không có thiện cảm, với câu hỏi của đối phương Kiều Linh Nhi cũng không muốn cho ra một đáp án dễ nghe, nàng nhìn y rồi nói, “Hôm nay tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu có nói với ta một việc, không biết Bát vương gia có từng nghe Hoàng hậu nương nương nhắc đến?”
“Mấy ngày qua mẫu hậu chưa từng nhắc chuyện gì với ta.” Kiều Linh Nhi vừa dứt lời, Tư Đồ Hách đã vội hỏi.
Lời đáp gấp gáp khiến cả hai không khỏi sửng sốt.
“Linh Nhi, không biết mẫu hậu đã nói với nàng những gì, mà khiến nàng thất thần như thế?” Tư Đồ Hách vội lấp liếm hòng che giấu sự thất thố của mình.
Kiều Linh Nhi cũng không e dè nhìn thẳng vào mắt y, sắc mặt lãnh đạm, “Hoàng hậu nương nương nhắc chuyện để Thập tam gia nạp phi, chuyện này Bát vương gia có biết hay không?”
Thời Thiến đang châm trà, nghe vậy thì tay run lên, suýt chút nữa đổ cả ra ngoài.
Tiểu thư tức giận vì chuyện này sao? Từ lúc ra khỏi hoàng cung, tiểu thư luôn rầu rĩ không vui.
Ở phủ, tiểu thư không nói chuyện với Thất vương gia, nàng ta còn tưởng tiểu thư nổi giận với Thất gia chứ, không ngờ là đang giận Thập tam gia.
Thập tam gia muốn nạp phi, vậy Vân Lam phải làm sao đây? Người được chọn chắc chắn không phải là Vân Lam, nếu không tiểu thư đã không tức giận đến thế.
Tư Đồ Hách nhìn nàng, lặng thinh không nói gì, y biết nàng đang rất giận, chẳng lẽ là vì chuyện mẫu hậu muốn nạp phi cho Thập tam? Thập tam nạp phi thì có liên quan gì đến nàng chứ?
“Chuyện này ta có nghe từ lâu, nhưng Thập tam luôn cự tuyệt, lẽ nào bây giờ đã đồng ý?” Tư Đồ Hách tỏ vẻ ngạc nhiên.
Kiều Linh Nhi chẳng buồn để ý đến vẻ mặt y là thật hay giả, nàng chỉ muốn nhận được đáp án mình quan tâm, “Bát vương gia hẳn phải biết đối phương là tiểu thư nhà ai nhỉ?”
Tư Đồ Hách nhíu mày, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, trong lòng bỗng thấy bất an, chẳng lẽ nàng để ý đến Thập tam? Nghĩ vậy, nỗi chua xót dấy lên trong lòng y.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, điều này không thể xảy ra, nên cũng yên tâm phần nào.
“Chuyện này ta vẫn chưa nghe mẫu hậu nhắc đến.
Có vấn đề gì sao? Linh Nhi có biết là tiểu thư nhà ai không?”
Kiều Linh Nhi không đáp lại, khóe miệng lóe lên ý lạnh lùng.
“Ha ha, Thập tam gia cũng nên thú phi rồi, không biết tiểu thư nhà ai có diễm phúc làm Thập tam vương phi, Linh Nhi hẳn cũng vui thay cho Thập tam nhỉ?”
Nghe mấy tiếng cười giả tạo vang lên, lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy sợ hãi.
Không biết vị Bát gia này đang suy nghĩ gì, cũng không biết y đang âm mưu gì.
Trong kinh thành này có gì che mắt được các vương gia? Lẽ nào chuyện xảy ra ở Thất vương phủ y lại không biết? Xem ra dù là nam hay nữ cũng không ảnh hưởng đến khả năng diễn trò.
So ra thì mấy công phu mèo ba chân của nàng vẫn còn kém lắm.
“Phải, nếu có thể làm Thập tam vương phi quả là diễm phúc, nhưng nếu có thể làm Bát vương phi, không chừng người ấy sẽ còn vui hơn, Bát vương gia có nghĩ thế không?” Kiều Linh Nhi khẽ thở dài rồi tiếp, “Bát vương gia, giờ không còn sớm, ta phải quay về vương phi, nếu không Thất vương gia lại sốt ruột.
Cáo từ.”
Tư Đồ Hách còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, đã thấy nàng đứng lên chẳng hề lưu luyến, chân rảo bước về phía cửa.
Y nhìn theo với ánh mắtphẫn nộ xen lẫn sự đố kị.
Thất ca, bao năm qua ngươi tranh giành sủng ái của phụ hoàng với ta, nay còn muốn tranh nàng với ta sao?
Trên đường hồi phủ, Kiều Linh Nhi chẳng nói một lời.
Thời Thiến không nhịn được nói, “Tiểu thư, người nói xem người Thập tam gia lấy có phải là Vân Lam không? Vì sao lại…”
Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, gương mặt nàng tuy bối rối nhưng giọng nói lại lạnh lùng, “Ta còn muốn xem xem là kẻ nào cố tình sắp đặt, hay Thập tam gia tự nguyện.”
Nha đầu Vân Lam vẫn chưa biết chuyên này, nếu nàng ta hay chuyện Thập tam gia cưới người khác không biết sẽ ra sao.
“Người trong lòng Thập tam gia không phải là Vân Lam sao? Vì sao…” Thời Thiến nóng ruột nói, hôm qua nàng ta mới biết tiểu thư cố ý thử Thập tam gia nên mới nói Vân Lam chuẩn bị thành thân.
Không ngờ chỉ qua một đêm, Thập tam gia thật sự thay lòng sao?
“Ha ha, có những việc không thể nắm chắc được.” Nhất là lòng dạ nam nhân.
Lòng dạ nam nhân khó nắm bắt ư? Vì sao đột nhiên nàng lại nói như vậy? Lẽ nào, lẽ nào nàng cũng không tin Hiên?
Kiều Linh Nhi bị suy nghĩ của chính mình hù dọa, không rõ vì lẽ gì nàng lại nghĩ như vậy.
Không đúng, nàng luôn tin tưởng Hiên, chưa từng hoài nghi.
Vì sao sau khi chất vấn Hiên, nàng lại nổi giận nhỉ?
Nàng ngốc quá, có chuyện gì lại không thể bàn bạc với Hiên chứ? Hiên nhất định sẽ giúp đỡ nàng.
Nghĩ vậy, lòng Kiều Linh Nhi bỗng nhẹ nhõm hơn, bước chân cũng thanh thoát hẳn.
Thời Thiến ngơ ngác nhìn tiểu thư thay đổi trong chớp mắt, nàng ta không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Tiểu thư à, tâm trạng người thay đổi nhanh quá!
Trong khi ấy, Vân Lam đã nhận lời Lăng Lung nên đến viện của nàng ta.
“Vân Lam cô nương đến rồi, mời ngồi.” Thấy Vân Lam tiến đến, Lăng Lung mỉm cười, dặn dò hạ nhân dâng trà.
Thật ra Vân lam có phần bất ngờ, nàng ta cũng biết Lăng Lung không phải người tốt.
Hơn nữa Lăng Lung thường ức hiếp tiểu thư, trong lòng Vân Lam đã sớm đẩy ả vào lãnh cung rồi, vừa xấu xa lại hay ức hiếp người khác.
Hôm nay người ta lại đối xử lễ độ như thế, sao nàng ta lại không lo lắng, e sợ cho được.
“Lăng tiểu thư, không cần phải thế đâu, nô tỳ chỉ là hạ nhân, nào dám ngồi cùng Lăng tiểu thư.”
Lăng Lung cũng không miễn cưỡng, trong lòng nàng ta hạ nhân là hạ nhân, mời ngồi chỉ là khách khí mà thôi.
Giờ cô ả cự tuyệt, thế là tốt.
“Vân Lam cô nương chắc cũng biết ta tìm cô nương vì chuyện gì nhỉ.”
Vân Lam không biết đáp thế nào, chẳng phải ban nãy đã nói rồi sao? Bởi vì chuyện của nàng, còn vì chuyện của Thời Thiến!
“Chẳng phải Lăng tiểu thư đã nói sẽ nói về chuyện của Thời Thiến sao.” Không rõ có phải vì theo Kiều Linh Nhi đã lâu hay không, mà tính tình Vân Lam cũng bộc trực hẳn, không còn ngây ngô như năm xưa.
Chỉ một câu nói thôi cũng khiến Lăng Lung biến sắc, sức công phá không hề nhỏ.
“À, phải phải, cô nương xem trí nhớ ta tệ chưa.” Lăng Lung lúng túng đáp.
Vân Lam vẫn không biết sống chết nói tiếp, “Trí nhớ kém là bệnh của người già, trí nhớ của Lăng tiểu thư vẫn tốt đấy chứ.”
Lửa giận đã nhen nhóm trong lòng Lăng Lung, nha đầu kia đang chu mỏ mắng nàng ta sao? Chết tiệt.
“To gan, dám nói năng với tiểu thư như thế ư.” Nha hoàn đứng bên cạnh quát lên.
Vân Lam vẫn ngu ngơ lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi, “Xin Lăng tiểu thư thứ tội, nô tỳ nào có ý cười nhạo tiểu thư.”
Quả nhiên Lăng Lung đã giận, song bây giờ không phải lục bột phát, bèn kiềm chế lại, liếc mắt nhắc nhở ả nha hoàn, “Không sao.”
“Đa tạ Lăng tiểu thư.”
“Chuyện là thế này, hôm nay ta tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, người nói với ta rằng muốn ta giúp một tay chuyện thành thân của Thập tam gia.
Cô nương cũng biết đấy, trước đây ta cũng từng ở trong cung một thời gian, nhưng thế nào cũng chỉ là kẻ học việc, sợ là chưa đủ sức chu toàn chuyện chuẩn bị.
Vân Lam cô nương theo Kiều tiểu thư đã lâu, không biết cô nương có hiểu rõ những quy tắc ấy không?”
Vân Lam tròn mắt nhìn Lăng Lung, trong đầu chỉ còn vỏn vẹn mấy chữ Thập tam gia thành thân.
Thập tam gia thành thân!
Thập tam gia thành thân!
Thập tam gia muốn thành thân ư?
Tiểu thư nói nàng sẽ thành thân, hơn nữa còn nói người kia là người nàng để ý.
Trong lòng Vân Lam nàng chỉ có Thập tam gia, nhưng Thập tam gia thì sao? Có phải Thập tam gia không ưng nàng nên muốn thành hôn không?
Thập tam gia muốn thành thân, Thập tam gia muốn thành thân.
“Tiểu thư đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không vậy?” Một ả thị nữ không nhịn được lại quát lên.
Vân Lam chớp mắt, có phần ngơ ngác không biết phải làm sao, một lát sau mới gật đầu, sau lại lắc đầu.
Lăng Lung lại cười, “Có những việc thật không ngờ đến.
Trước đây từng nói sau khi Thất gia hồi kinh sẽ thành thân, nhưng Thất gia từ chối, hôm nay lại đến Thập tam gia.
Về lý mà nói, Thập tam gia cũng nên thú phi nạp thiếp rồi, nhưng bây giờ Hoàng hậu nương nương lại giao cho ta xử lý, ta cũng không nên quá sơ xuất đúng không?”
Mặt Vân Lam tái nhợt, liên tục lắc đầu, “Không, không.”
“Cái gì không? Hoàng hậu nương nương đã hạ chỉ, chẳng lẽ lại là giả? Tiểu thư nhà ta có bao giờ nói dối chưa? Hoàng hậu nương nương quả thật đã giao chuyện này cho tiểu thư.”
“Không thể, không thể nào!” Vân Lam lắc đầu liên hồi rồi bỏ chạy ra ngoài.
Thập tam gia sẽ không thú phi nạp thiếp!
“Vân Lam cô nương, ta còn có chuyện chưa kịp nói, Thời Thiến và Thời Bố là huynh muội.” Lăng Lung gọi với theo.
Nhưng những lời này không lọt đến tai Vân Lam, nàng ta chỉ biết cắm đầu chạy, trong lòng đau đớn, tim nhói lên từng cơn.
Vừa đến cửa vương phủ thì thấy tiểu thư và Thời Thiến bước đến, nước mắt nàng ta tuôn trào, “Tiểu thư.”
Kiều Linh Nhi nhíu mày, thấy dáng vẻ hoảng hốt của Vân Lam, trong lòng bỗng thấy bất an, “Vân Lam, có chuyện gì?”
Thời Thiến cũng nóng lòng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì thế Vân Lam? Ai ức hiếp cô sao?”
Vân Lam vẫn lắc đầu, nàng ta vừa khóc vừa nắm tay áo Kiều Linh Nhi, “Tiểu thư, người nói cho nô tỳ biết đi, Thập tam gia không muốn thú phi nạp thiếp có đúng không, người nói cho nô tỳ biết đi.”
Thấy được nỗi tuyệt vọng trên khuôn mặt nàng, Kiều Linh Nhi biết nàng ta đã hay chuyện, hơn nữa còn biết rất rõ ràng!
Thập tam gia, ngài cố tình bỏ mặc cảm nhận của Vân Lam mà nói với nàng ta sao?