Vân Lam tròn mắt nhìn Cố ma ma, sau liền nhanh chân lui xuống.
Trước mặt Kiều Linh Nhi, cô cười cười đem chuyện vừa xảy ra trước điện thuật lại.
Kiều Linh Nhi bình thản đặt chén đũa trong tay xuống, rồi gật gù, “Cố ma ma xử lý không tồi.”
Vân Lam ngẩn ngơ, đây là phản ứng của Vương phi sao?”
“Vân Lam, ngươi đến Mai Tâm điện mời Mai sườn phi lại đây, bây giờ ta muốn vài trò tiêu khiển hỗ trợ tiêu hóa.”
Vân Lam bối rối, lời của Vương phi cô không hiểu nổi, trò tiêu khiển nào có thể hỗ trợ tiêu hóa chứ?
Trước điện, Cố ma ma thấy Kiều Linh Nhi tiến đến, liền lập tức cung kính thỉnh an, “Nô tì thỉnh an Vương phi.”
Kiều Linh Nhi gật gật đầu, “Cố ma ma, ta đã nói với Hoàng tổ mẫu, nếu không có chuyện gì thì trong khoảng thời gian này ma ma có thể ở lại Hách vương phủ, không cần phải mỗi ngày tiến cung bẩm báo.”
Cố ma ma liền tuân theo, hơn nữa bà thực sự thích tiểu Vương phi thông minh hoạt bát này.
Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, nàng cũng không làm khó lão bà xương cốt đã yếu này, Vương phi thấu tình đạt lý như vậy, khó trách lão tổ tông rất sủng ái nàng.
Trước khi Phượng Mai đến Linh Tiêu điện đã rửa mặt chải đầu tỉ mẩn.
Dù vậy, mùi tanh tưởi trên người cô cũng không suy giảm, để người khác ngửi được thật khiến họ kinh sợ lẫn khó chịu.
Nét mặt Cố ma ma trầm xuống, bà như muốn nói điều gì, nhưng thấy chủ nhân bên trên không lên tiếng, bà cũng không dám mở miệng.
“Mai trắc phi tìm ta có việc sao?” Kiều Linh Nhi bình thản liếc cô ta một cái.
Lửa giận trong lòng Phượng Mai đã bốc lên đến ngực, ấy thế mà vẻ mặt con nhóc Kiều Linh Nhi đáng ghét kia vẫn dửng dửng vậy sao?
“Vân Lam, thế này là sao?” Không đợi Phượng Mai trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đanh lại, giọng nói mang theo ý giận, đầy uy nghiêm khiến người ta kinh hãi.
Vân Lam đến cùng cũng không biết cô đã làm sai chuyện gì, nghe thấy Vương phi nói vậy liền vội vàng quỳ sụp xuống, “Vương phi.”
“Trong phủ sao lại có mùi lạ, thế là thế nào?” Khuôn mặt nhỏ kia tỏ ý không vừa lòng, con ngươi đen láy như phát ra tinh quang dọa chết người.
“Vương phi, không phải tại nô tì.” Vân Lam khẩn trương giải thích.
“Ta biết mùi này không phải trên người ngươi, nhưng trong phủ xảy ra chuyện như thế này sẽ ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất.
Nếu truyền ra ngoài rằng Hách vương phủ nơi nơi đều hôi hám thì ta biết ăn nói làm sao với Vương gia? Ăn nói làm sao với Hoàng tổ mẫu? Ăn nói làm sao với bách tính? Đường đường là Hách vương phủ mà không chú trọng hình tượng, chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến muôn dân thiên hạ chê cười sao?”
Những lời răn dạy này của Kiều Linh Nhi đã chiếm được sự đồng tình của Cố ma ma, bà càng yêu thích vị tiểu Vương phi này hơn.
“Vương phi, thật sự không phải do nô tì làm, mà là trên người Trắc vương phi có mùi.
.
.
.” Vân Lam oan ức nói.
Kiều Linh Nhi trầm ngâm hồi lâu mới quay đầu lại, nét mặt nàng có chút phiền não, nàng nói với Phượng Mai, “Mai trắc phi, ta đây chỉ là nha đầu không hiểu chuyện, mong Mai trắc phi chớ phiền lòng.”
Phượng Mai tức giận đến muốn nổ tung, ả có thể khẳng định, Kiều Linh Nhi hẳn đã biết mùi hương khó ngửi này là trên người ả mà ra.
“Chi Giai, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Kiều Linh Nhi thấy sắc mặt Phượng Mai không được tốt, liền chuyển hướng đến Chi Giai.
“Trắc vương phi thần sắc không tốt, là ngươi không chăm sóc chủ tử chu đáo, nếu trách tội ngươi gánh nổi sao?”
Đây là lần đầu tiên Chi Giai gặp mặt Kiều Linh Nhi, thấy Vân Lam vẫn còn quỳ dưới đất, Chi Giai trong lòng thấp thỏm, khẽ đáp, “Hồi Vương phi, là Trắc vương phi thấy không được khỏe cho nên mới đến tìm Vương phi.”
Kiều Linh Nhi nhíu mày, “Trong người không khỏe thì mau truyền thái y.
Cố ma ma.”
Cố ma ma lập tức phụng mệnh hành sự.
Cuối cùng Phượng Mai nhẫn nhịn không được nữa, “Kiều Linh Nhi, cô đừng có quá đáng!”